Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 32: Ngươi Có Tàn Nhẫn Độc Ác Như Ông Chủ Giang Không1





Đại khái là bởi vì video được đẩy lên trang đầu, nên lượt xem cực cao.
Cát Tĩnh vừa nói xong, làn đạn che trời lấp đất "???", thế nên Giang Từ Vô không thấy rõ mặt Cát Tĩnh và phụ đề.

Cậu đành phải tắt làn đạn, đơn thuần mà xem nội dung video.
Trước khi Cát Tĩnh đi vào Nhà ma đã bắt đầu quay video, ban đầu hình ảnh rất rõ ràng, nhưng từ khi đến cửa hàng nhang đèn lại có chút mơ hồ, lại có chút lag.
【 Tự do thám hiểm Nhà ma, có thể mở cửa nào cũng được hả? 】
【 Đù má, bên trong cư nhiên lại có TV với đồ điện.


【 NPC sao? Giả quỷ là có thể sờ vào nữ sinh sao? 】
【 Nơi này không có npc, chỉ có quỷ.


【 Vậy chúng ta, bắt được rồi sao? 】
【 Đây là nước thánh mục sư cho tớ, mẹ nó, Jesus mặc kệ quỷ Hoa Quốc.

】*
*Đây là mấy lời trong video.
Thời điểm hội hợp với Tiểu Dạ ở gần cuối, video lại trở nên mơ hồ lần nữa, thế nên đoạn video toàn bộ quá trình đi ra khỏi Nhà ma đều là do Cát Tĩnh phối âm.
Cuối video, Cát Tĩnh có giải thích, cô buồn bực nhìn màn ảnh: "Tôi cũng không rõ vì sao có lúc video lại mơ hồ, chắc là do tôi lúc ấy không cầm chắc camera."
"Nhưng mà lúc cắt nối video lại vô cùng nhập cảm, giống mấy phim ma kiểu《Quỷ ảnh thập lục》, 《Côn trì nham》, nên mới đăng lên."
"Nhiệt liệt đề cử mọi người ở thành phố Lăng An chơi thử nha! Không phải chỉ vì Nhà ma này chơi rất vui, càng quan trọng là, ông chủ của chỗ này cực kỳ đẹp traiiiii!"
"Tôi vốn đã chụp được sườn mặt, nhưng lúc cắt video lại bị mờ," Cát Tĩnh vô cùng đau đớn đấm lên bàn, tiếp tục nói với màn ảnh "Coi như không chơi Nhà ma, cũng có thể đi dạo trong cửa hàng của cậu ấy một chút."
"Dù sao các người cũng nhan khống như vậy, chỉ chỉ trỏ trỏ."
Giang Từ Vô: "......"
Cậu lướt xuống nhìn khu bình luận.
【 Tĩnh! Sao cô lại không để lại địa chỉ hả! Không thì sao tôi gặp trai đẹp! 】
【 Ở thành phố Lăng An sao, quá tốt luôn, tôi chạy một ngàn km là tới rồi:()).


【 Cái Nhà ma này cũng dọa người đó chứ, muốn chơi quá đi! 】
【 Ai giải thích cho tôi nghe chút, cái bùa cuối cùng kia có tác dụng gì vậy? 】
【 Tôi đã xem cái video này ba lần, rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề, mỗi lần video mơ hồ, đều là thời điểm quay chụp quỷ.

Chủ lâu cũng đã nói, nhân viên nhà ma này và NPC đều cực kỳ chuyên nghiệp, nếu, tôi nói nếu thôi nha, có một loại khả năng, bọn họ không hề diễn? 】
【 WTF, lầu trên đừng có nói nữa, càng nghĩ càng thấy ớn.


【 Tôi là đạo sĩ tự phong, chứng minh Nhà ma này đích xác có vấn đề.


【 Ông chủ nhà ma: Khấn 1 để Nguyên Thủy Thiên Tôn tha thứ cho ngươi.


【 11111.


............
Giang Từ Vô tắt video, di động lại nhảy ra mấy tin nhắn WeChat.
【 Chu Vũ San: Bạn học Giang, Tĩnh Tĩnh hỏi cậu có thể cho số điện thoại Nhà ma hay Wechat cũng được.


【 Chu Vũ San: Có nhiều người hỏi phương thức liên hệ, muốn hẹn trước tới chơi.



【 Chu Vũ San: Nhà ma của mọi người nổi tiếng rồi! 】
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm ba chữ "Có nhiều người" một lát, hơi nheo mắt, cậu không có hứng thú phục vụ khách hàng cho lắm.
Cân nhắc một lát, cậu đi vào phòng ngủ chính, lấy một cái điện thoại cũ và dây sạc, sạc điện kiểm tra một lát, bước nhanh xuống lầu.
Dạ Du tuần sử và Vương Bàng Bàng một người một quỷ ngồi trong cửa hàng nhang đèn, vừa xem phim, vừa ăn que cay, không quá thích ý.
Giang Từ Vô đến gần, ném điện thoại cũ cho Dạ Du tuần sử.
Dạ Du tuần sử bắt được di động, có chút ngốc: "Ông chủ Giang?"
Giang Từ Vô: "Cho ngươi điện thoại."
Mí mắt Dạ Du tuần sử giật giật, cảm thấy di động trong lòng nóng muốn phỏng quỷ.
Hắn không dám vô duyên vô cớ thu chỗ tốt từ Giang Từ Vô, vội vàng hỏi: "Vì sao lại cho ta điện thoại?"
"Không phải chúng ta đã có âm sai lệnh rồi sao."
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Âm sai lệnh là đồ vật của âm phủ."
"Di động là đồ dương gian."
Dạ Du tuần sử thử hỏi: "Và?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn: "Và đây là công việc tiếp theo của ngươi."
"Bên trong có số tài khoản, là lão đầu Giang đã dùng qua, còn có WeChat, ngươi đổi thành tên cửa hàng nhang đèn, sau đó xử lý tin nhắn hẹn trước đến Nhà ma."
Dạ Du tuần sử nhẹ nhàng thở ra, an tâm.
Là công việc thì tốt.
Hắn mở miệng nói: "Ta sẽ, làm tốt bổn phận nhân viên ca ngày của cửa hàng."
Giang Từ Vô kinh ngạc nhìn hắn: "Tiểu Dạ, ngươi có hai nhân cách sao?"
Dạ Du tuần sử: "......!Không có."
Chỉ là đơn thuần thấy Giang Từ Vô không hố mình, hắn cảm động đến rơi nước mắt.
Tuy rằng lúc đi tuần tra thấy nhân loại gần như không rời khỏi di động, ăn uống tiêu tiểu cũng không rời tay, nhưng đối với Dạ Du tuần sử thì mấy cái này vô dụng.
Cúi đầu lung tung mân mê di động một lát, nhưng cũng không dùng được.
Gương mặt trắng xanh cứng đờ của Dạ Du tuần sử hiện ra một mạt ửng đỏ, hắn ngượng ngùng tiến đến trước mặt Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, ta không biết dùng."
Giang Từ Vô nhận di động, nhớ lại chút cách dùng cơ bản, giảng cho hắn vài công năng điện thoại.
"Mỗi cái phần mềm đều không giống nhau, ngươi nhìn xem hướng dẫn, tự mình biết dùng."
Dạ Du tuần sử ngoan ngoãn gật đầu.
Qua một buổi trưa, Dạ Du tuần sử đại khái cũng hiểu, học xong cách đánh chữ trên bàn phím, bay nhanh mà đổi tên WeChat thành "Cửa hàng nhang đèn -Tiểu Dạ".
"Ông chủ Giang, ta thêm WeChat của ngươi!"
Giang Từ Vô ừ một tiếng, thông qua tin nhắn xin bạn tốt của hắn, thuận tiện chia sẽ acc Wechat của hắn cho Cát Tĩnh.
Không quá năm phút sau, Dạ Du tuần sử nhận được mấy chục tin nhắn xin bạn tốt.
Hắn vừa trả lời tin nhắn, vừa nói với Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, đều là hẹn trước đến chơi Nhà ma."
"Nhà ma của chúng ta buôn bán từ bao giờ?"
Giang Từ Vô chơi trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ngươi có thể ngốc ở chỗ này bao lâu thì buôn bán bấy lâu."
Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, thành thật mà làm tròn bổn phận người cố vấn, trả lời tin nhắn: 【 Buổi sáng từ 8 giờ đến 6 giờ tối.


"Ông chủ Giang, bọn họ lại hỏi ta vì sao buổi tối không mở."
Giang Từ Vô không chút để ý nói: "Ăn ngay nói thật."
"A? Có thể chứ?" Động tác đánh chữ của Dạ Du tuần sử hơi dừng một chút, nói với cậu, "Nếu họ biết ta là âm sai thì bị hù chết mất?"
Nghe được lời này, Vương Bàng Bàng đang xem phim lập tức quay đầu, nói với Dạ Du tuần sử: "Ông chủ Giang muốn hiệu quả như vậy đó!"
"Hù chết bọn họ!"
Dạ Du tuần sử: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Thấy thế, Vương Bàng Bàng sửng sốt, nghi hoặc: "Ông chủ Giang không phải muốn dọa họ sao?"
Giang Từ Vô gật đầu, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi lại muốn hù chết họ?"
Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Chính là, muốn ép khô giá trị của họ khi đã chết."
Giang Từ Vô: "......"
Dạ Du tuần sử nhìn lão Vương, lại nhìn Giang Từ Vô, do dự một lát, vẫn dựa theo lời nói của Giang Từ Vô mà trả lời tin nhắn.
【 Cửa hàng nhang đèn — Tiểu Dạ: Bởi vì ta là âm sai, ban đêm phải phụ trách công tác tuần tra, không rảnh đi làm.


【 Đoạn ái tuyệt tình: Ha ha ha ha cười chết tôi.



【 Đoạn ái tuyệt tình: Các người đúng là giống với lời Tĩnh Tĩnh nói, quá là nhập diễn.


Giang Từ Vô liếc mắt nhìn màn hình hắn: "Họ nói thế nào?"
Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: "Không tin."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, không thèm nâng mắt, rũ con ngươi tiếp tục chơi trò chơi.
Dạ Du tuần sử nhìn chằm chằm cậu một lát, thấp giọng hỏi: "Ông chủ Giang, ngươi sớm biết như vậy?"
Giang Từ Vô gật đầu: "Hiệu ứng mà thôi, con người dễ bị quan niệm chủ quan ảnh hưởng."
Nói đoạn, đầu ngón tay cậu hơn dừng lại, giương mắt nhìn Dạ Du tuần sử, có chút ý tứ nói: "Người đã chết cũng vậy."
Nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình đi câu hồn- Dạ Du tuần sử: "......"
Cảm ơn, đã hiểu.
【 Đoạn ái tuyệt tình: Tôi đây muốn hẹn giữa trưa lúc dương khí mạnh nhất vào ngày mai, hai người.


【 Cửa hàng nhang đèn— Tiểu Dạ: Được.


Thời gian Nhà ma mở cửa là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, mỗi lượt thám hiểm là hai giờ, một ngày chỉ có thể tiếp năm lượt khách.
Không đến một giờ sau, Dạ Du tuần sử đã tiếp được lịch hẹn trước hai ngày.
Giang Từ Vô đang chơi trò chơi, bên tai leng keng thanh âm chưa từng nghe qua.
Cậu nghĩ nghĩ, nhắc nhở nói: "Đúng rồi Tiểu Dạ, chỉ tiếp hẹn trước hai ngày."
Dạ Du tuần sử sửng sốt: "Vì sao?"
Giang Từ Vô cười cười: "Qua hai ngày, đã trảo xong hết lệ quỷ rồi chứ gì nữa?"
"Để khách tới trảo ngươi hả?"
Dạ Du tuần sử ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn không muốn làm quỷ bị trảo trong Nhà ma.
Vội vàng trả lời tin nhắn, cự tuyệt hẹn trước hai ngày tới nữa.
"Ông chủ Giang, hai ngày sau nữa đã đầy luôn."
"Nhanh thế à." Giang Từ Vô lướt vòng bạn bè, quay lại trang chủ, đầu ngón tay dừng trênchữ Yến Triều Nhất.
Cậu chớp hạ mắt, nhìn thời gian trên điện thoại, chậm rãi mở miệng: "Vì chúc mừng mua bán của Nhà ma, tôi mời mọi người đến Nhạc Thực Uyển ăn cơm."
Nghe thấy có ăn, Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử lập tức đứng lên, trong mắt đều phát sáng.
Dạ Du tuần sử bay tới bay lui trong cửa hàng, tươi cười trên mặt đột nhiên thay đổi: "Ông chủ Giang, bài vị của tôi lớn như vậy, sao mang theo đây."
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn cái bàn, nói với Vương Bàng Bàng: "Lão Vương, xách theo cái ngăn kéo đi."
Dạ Du tuần sử cảm động không thôi: "Ông chủ Giang, lão Vương, chờ hai người chết đi, ta nhất định sẽ che chở các ngươi!"
Giang Từ Vô: "......!Ngươi có thể che chở ta bất tử không?"
Dạ Du tuần sử: "......!Không thể."
Giang Từ Vô tò mò hỏi: "Nếu ngươi lên làm Diêm Vương, có thể bóp méo Sổ Sinh Tử không?"
"Ta cũng không rõ lắm, nói không chừng là có thể?" Dạ Du tuần sử dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà chờ tới lúc ta lên làm Diêm Vương, hai người các ngươi hẳn là đã chết vài trăm năm."
Vương Bàng Bàng xách một ngăn kéo nhỏ trống rỗng, nói thầm: "Nói không chừng ông chủ Giang còn lên làm Diêm Vương trước cả ngươi."
Dạ Du tuần sử không vui: "Lão Vương, ngươi xem thường ta."
Vương Bàng Bàng xách ngăn kéo hỏi: "Tiểu Dạ, không phải ta xem thường ngươi, ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi so được với ông chủ Giang sao?"
Dạ Du tuần sử há miệng thở d.ốc, lại ngẫm, thực lực mà hắn tu hành 500 năm đích xác không bằng ông chủ Giang hai mươi năm.
Giây tiếp theo, lại nghe Vương Bàng Bàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ hỏi: "Ngươi có tàn nhẫn độc ác như ông chủ Giang như vậy không, giết quỷ không chớp mắt?"
Giang Từ Vô: "???"
Dạ Du tuần sử lập tức lắc đầu: "Ta không thể."
"Lão Vương ngươi nói rất đúng, ta không bằng ông chủ Giang."
Giang Từ Vô: "......"
Cậu rũ mắt click mở WeChat, gửi tin nhắn cho Trần Thiên Nhạn, hẹn trước phòng ăn, tiếp theo lại gọi điện thoại cho Yến Triều Nhất.
"Xuống ăn cơm."
Yến Triều Nhất: "Hửm?"
Giang Từ Vô lười biếng mà đứng dậy, đi ra ngoài cửa: "Có liên hoan nhân viên trong cửa hàng, anh không tới sao?"
Yến Triều Nhất: "Không đi."

Giang Từ Vô nhướng mày: "Tôi mời khách."
Yến Triều Nhất: "Tới."
Giang Từ Vô: "......"
Nhạc Thực Uyển cũng ở khu Linh Thành, cách không quá xa cửa hàng nhang đèn, Vương Bàng Bàng lái xe, chở hai người một quỷ đến Nhạc Thực Uyển.
Vừa vào cửa, một người mặc đồ phục vụ thống nhất của Nhạc Thực Uyển đã đứng đón người: "Xin hỏi có hẹn trước không ạ?"
Giang Từ Vô gật đầu: "Họ Giang, đã nói qua với dì Trần."
"Thì ra là Giang tiên sinh," Nụ cười trên mặt người phụ vụ chân thành hơn vài phần, vội vàng đưa họ vào trong, "Mời đi hướng này."
"Trần tổng đã nói qua, có bốn vị khách quý, một vị khác không tới sao?"
Vương Bàng Bàng: "Tới."
Người phục vụ hơi dừng chân: "Vừa mới tới rồi sao? Tôi gọi thêm người đưa vào."
Vương Bàng Bàng quay đầu nhìn Tiểu Dạ phía sau, nói với cô: "Không cần, cậu ta ở đây rồi."
"Sợ dọa đến cô nên không ra."
Nụ cười trên mặt người phục vụ cứng đờ: "???"
Giây tiếp theo, phía trước truyền đến thanh âm của Trần Thiên Nhạn.
"Tiểu Giang."
Trần Thiên Nhạn đứng trước cửa phòng ăn, cười vẫy tay với họ: "Mau tới đây."
"Lập tức sẽ mang đồ ăn lên."
Giang Từ Vô đi nhanh về trước, đi vào phòng, bên tai vang lên âm thanh tò mò của Trần Thiên Nhạn: "Các con nói gì với Tiểu Trương vậy? Dì thấy sắc mặt cô bé hơi đổi?"
Vừa nói, bà còn cố tình hạ giọng, thần thần bí bí hỏi: "Cô bé cũng gặp quỷ sao?"
"Không có," Giang Từ Vô dừng một chút, thuận miệng nói, "Lão Vương đùa mấy câu với cô ấy thôi."
"Lão Vương?" Trần Thiên Nhạn sửng sốt, nhìn về phía hai người đứng sau Giang Từ Vô, một người bà đã biết, là Yến Triều Nhất.
Một thanh niên bụ bẫm khác thì bà chưa gặp qua, cơ mà sao lại xách thêm cái ngăn tủ vậy?
"Yến tiên sinh." Bà chào hỏi Yến Triều Nhất, lại nhìn về phía Vương Bàng Bàng, "Cậu là lão Vương sao?"
Vương Bàng Bàng gật đầu, cười nói: "Chào dì, cháu là người mở cửa hàng tiện lợi cách vách ông chủ Giang, ngài gọi cháu Tiểu Vương là được."
Trần Thiên Nhạn lại hỏi: "Ban nãy cậu nói gì với Tiểu Trương vậy?"
Vương Bàng Bàng ăn ngay nói thật: "Cháu nói là sợ dọa cô ấy, nên không——"
Đột nhiên hắn im lặng, cười nói: "Dì, không có gì."
Thấy hắn không nói, Trần Thiên Nhạn lại nhìn về phía Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô biết tính cách bà hay tò mò, đóng cửa phòng ăn, đơn giản nói thẳng: "Không cho quỷ hiện ra."
"Quỷ?" Trần Thiên Nhạn giật mình, nhìn quét một vòng trong phòng, hỏi, "Các con mang quỷ tới ăn cơm sao?"
Giang Từ Vô gật đầu.
Trần Thiên Nhạn khẽ nhíu mày: "Nhưng mà ở đây dì không có hương hay nến gì đó."
Giang Từ Vô: "Cậu ta ăn thức ăn của người."
"Vậy là tốt rồi," Trần Thiên Nhạn cười cười, nhìn quét một vòng phòng ăn, không thấy quỷ ảnh đâu, đành phải tùy tiện nói về một hướng, "Con cứ gọi dì là dì Trần giống Tiểu Giang là được, không cần khách khí, cảm thấy không thể ăn thì nói cho dì."
Vừa nói xong, đã có người gõ cửa.
Trần Thiên Nhạn mở cửa, mấy người phục vụ bưng đồ ăn vào.
Giang Từ Vô chọn đại một vị trí rồi ngồi xuống, Dạ Du tuần sử ngồi ở góc tường, rời xa chỗ đặt thức ăn, tránh đụng phải người.
Trần Thiên Nhạn đứng một bên, nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi, không nhịn được mà cầm điện thoại chụp một bức ảnh, gửi cho Trương Nhã Vân.
【 Trần Thiên Nhạn: Nhã Vân, hôm nay Tiểu Giang đưa mấy người bạn tới ăn.


【 Trần Thiên Nhạn: Hình ảnh.jpg.


【 Trương Nhã Vân: Cậu đẹp trai ngồi cạnh Tiểu Giang là ai vậy? 】
【 Trần Thiên Nhạn: Là trợ thủ của Tiểu Giang, lúc trước giúp Tiểu Trần đuổi quỷ, cậu ấy cũng tới.


【 Trần Thiên Nhạn: Sao vậy? 】
【 Trương Nhã Vân: Không có gì, chỉ là cậu ta rất đẹp trai.


【 Trương Nhã Vân: Chị có thể lén chụp một tấm nữa không? 】
【 Trần Thiên Nhạn: Được, để tôi thử xem.


Gõ tin nhắn xong, Trần Thiên Nhạn chậm rãi cầm lấy di động, nhắm ngay Yến Triều Nhất.
Lúc này, Yến Triều Nhất đột nhiên nâng mí mắt, ánh mắt xuyên thấu qua màn ảnh nhìn Trần Thiên Nhạn.
"Trần nữ sĩ, tôi không thích chụp ảnh."
"Được, không chụp." Trần Thiên Nhạn gật gật đầu, chuyển sang hình thức ghi hình.
Thấy mặt Yến Triều Nhất trầm xuống, bà không chút lưu tình nào mà bán đứng Trương Nhã Vân: "Là Nhã Vân nhờ dì chụp."
Yến Triều Nhất nhíu mày: "Ai?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Chị Vân?"
Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, hắn biết chị Vân là mẹ kế của Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô thấy đáy mắt hắn có chút không vui, gắp cho hắn một món ăn, thuận miệng nói: "Bà ấy cả ngày nhìn cái mặt già kia của lão Giang, nhìn chán rồi nên mới muốn nhìn cái khác, bình thường thôi."
"Anh không thích chụp ảnh, thì để tôi nói cho bà ấy."
Yến Triều Nhất ừ một tiếng.
Giang Từ Vô: "Về sau để bà ấy trực tiếp gọi video với anh."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, uống miếng nước:
Không thích chụp ảnh = không thích lộ mặt.
Có quan hệ với cao tầng nên mới không muốn lộ mặt?
Giang Từ Vô cân nhắc một lát, cầm di động, nhắn tin cho Trương Nhã Vân:
【 Chị Vân, trước kia mẹ có gặp qua anh ta không? 】
【 Trương Nhã Vân: Không có.


【 Trương Nhã Vân: Nhưng mà hình xăm trên người cậu ta có chút quen mắt.


【 Giang Từ Vô: Mẹ có nhớ đã gặp ở đâu không? 】
【 Trương Nhã Vân: Không nhớ rõ.


【 Trương Nhã Vân: Con không biết thân phận của cậu ta à? 】
【 Giang Từ Vô: Không biết, chỉ có thể xác định anh ta không phải người xấu.


【 Giang Từ Vô: Cũng không phải người tốt gì.


【 Trương Nhã Vân:??? 】
Đầu ngón tay Giang Từ Vô gõ phím, không giải thích ý của hai câu kia.
Tuy rằng Yến Triều Nhất không làm chuyện xấu, nhưng cũng sẽ không chủ động làm việc tốt.
Như chuyện của Rỗng ruột quỷ, hay chơi trò chiêu quỷ với đám người Chu Vũ San, dường như hắn không quá quan tâm.
【 Giang Từ Vô: Mẹ có biết đặc thù cơ cấu người không? 】
【 Trương Nhã Vân:? Mẹ chỉ là một bà chủ phổ thông bình thường, sao có thể biết đặc thù cơ cấu con người? 】
Giang Từ Vô ngẫm lại cũng phải, không tiếp tục hỏi Trương Nhã Vân nữa.
Đóng khung chat, lướt danh sách bạn tốt trên WeChat.
Danh sách bạn tốt của cậu không nhiều lắm, chia làm bốn loại.
Bạn học, hồ bằng cẩu hữu, lão Giang và một vài người đồng nghiệp làm ăn của ông, đầu bếp trong nhà, và thợ trồng hoa.
Nhìn qua không có ai liên quan tới bộ môn đặc thù này, thậm chí một bạn tốt hiểu biết huyền học cũng không có.
Giang Từ Vô buông di động, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất ăn thức ăn trên bàn, không dừng đũa, món mặn, món chay, salad, nước canh, mỗi loại đều ăn, thoạt nhìn còn rất vừa lòng.
Không kén ăn, nhưng cũng không đặc biệt thích món gì.
Ăn uống bình thường, thoạt nhìn không phải người có thể chất đặc thù.
Nhận thấy được ánh mắt của cậu, Yến Triều Nhất hỏi: "Nhìn cái gì?"
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Nhìn anh tú sắc khả xan."
Yến Triều Nhất hơi dừng đũa, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mắt cậu.
Nhìn một lát, xác nhận đôi con ngươi đen nhánh của Giang Từ Vô không có bất luận âm mưu gì, mới mím môi: "Đầu bếp nhà hàng này tay nghề không tồi."
Giang Từ Vô nếm một muỗng canh cải thảo, hương vị miễn cưỡng ổn, không bằng đầu bếp Hà ở nhà.
Cậu buông đũa, bắt đầu ăn trái cây.
Trần Thiên Nhạn ngồi một bên một lát, thấy không có chuyện gì nữa, mở miệng nói: "Dì còn chuyện khác phải làm, các con từ từ ăn."
Giang Từ Vô ừ một tiếng.
Trần Thiên Nhạn đứng dậy đi ra phòng ăn, nói với người phục vụ đứng chờ bên ngoài: "Tiểu Trương, cô chiêu đãi họ thật tốt, họ muốn ăn gì thì cứ mang lên, nếu có chuyện gì thì trực tiếp nói với tôi."
"Vâng."
Một người bước vào, Giang Từ Vô giương mắt nhìn, là người phục vụ mới dẫn đường cho họ.
Người phục vụ Tiểu Trương nhìn Vương Bàng Bàng gắp thức ăn về phía hư không.
Gắp đồ ăn vào hư không đã rất kỳ quái, nhưng gắp thức ăn để vào cái ngăn kéo, lại vô cùng kỳ quái!
Ủa mà phòng ăn làm gì có cái ngăn kéo này? Khách tự mang tới sao?
Tiểu Trương nhìn đến mặt đầy dấu chấm hỏi.
Thấy cô sững sờ ở cửa, Vương Bàng Bàng giải thích nói: "Tôi đang gắp thức ăn cho ông bạn thôi."
Tiểu Trương chuyển hướng chú ý ra khỏi cái ngăn tủ, kiệt lực thu liễm biểu tình khó nói của mình, kéo khóe miệng gượng cười: "Bạn của ngài đi WC sao?"
Vương Bàng Bàng: "Không phải, cậu ta đã chết."
Tiểu Trương: "???"
Cô hoảng hốt nghĩ, mấy người có tiền đều không bình thường như vậy hả?.