Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 39




Edit: Kidoisme

Ba giờ sáng, một chiếc xe tải màu trắng dừng trước cửa đồn công an trên trấn nhỏ, sau đó thùng xe mở ra có thứ gì đó bị ai đá cái ‘vèo’ một tiếng phi thẳng vào cửa.

Chiếc xe bí ẩn nhanh chóng rời đi, trong đêm sâu hun hút chỉ để lại dòng khói xe nặng mùi…

Vương Tiểu Mị ngồi hàng ghế sau dựa vào người Văn Phong Tẫn, cầm đống ảnh nghịch ngợm.

“Trên ảnh còn có cảnh cậu ta cầm vũ khí, dấu vân tay đủ cả.”

“Trộm mộ, giết người, tàng trữ súng phi pháp…Tôi cảm thấy hôm nay hoặc là ngày mai có thể nhìn thấy Trinh Bắc trên bản tin thời sự buổi sáng.”

Đối với đứa thích giả vờ như Trinh Bắc còn gì đau khổ hơn khi bị vạch trần công khai trước mặt mọi người sau đó được pháp luận tặng cho một viên đạn trừng phạt?

Trộm mộ giống như bọn họ sợ nhất không phải là cái chết mà là rơi vào nơi khủng bố sống không bằng chết, vĩnh viễn không được yên thân.

Tiểu La ngồi ghế phụ hàng trước quay đầu nhìn Vương Tiểu Mị cười tủm tỉm chỉ cảm thấy sau lưng dại ra.

Tuy cậu cực kỳ khó hiểu tại sao cương thi sống trong mộ hơn một nghìn năm lại biết pháp luật của người hiện đại nhưng mà sau hôm cậu và thầy được cứu sống, mỗi lần nhìn hắn là lại thấy mình hèn.

Tự nhiên đang lái xe phát hiện ra ghế sau lai hai con cương thi thì chắc người vui vẻ chỉ có thầy của cậu.

Lý do có tổ hợp bốn người như vầy thì phải kể từ hai ngày trước.

Ngày đó khi bọn họ tỉnh lại ở địa cung mới phát hiện ra thằng biến thái Trinh Bắc đã bị người ta đánh bầm dập, trói thành cái bánh quai chèo còn Nghiêm Thuần đã tan vào đất mẹ. Chị Lôi và Tiểu La trợn mắt há mồm nhìn hai con cương thi chỉ huy đám ‘canh mộ’ dọn dẹp nhà cửa, phảng phất như gia đình bình thường xử lý vấn đề sau khi bị cướp bóc.

Đám quái vật hung tàn lúc trước đột ngột biến thành Pokemon (*) bản thu nhỏ, ngoan ngoãn đứa khuân đá đứa lau nhà, đứa sửa chữa lại cơ quan bị hỏng. Thậm chí còn có đứa tri kỷ tới nỗi quét cả mạng nhện bám trên trần.

Chậc, càng nhìn càng thấy gần gũi thân thương.

Cho nên khi Văn Phong Tẫn nhăn mày nhìn sàn nhà sáng tới độ soi gương có vài vết chân bẩn, Tiểu La và chị Lôi tự nhiên thấy xấu hổ hẳn.

Xin lỗi, nếu biết chủ mộ có tính sạch sẽ thì bọn tôi đã mang theo đôi dép đi trong nhà…

Nhưng mà…

Mẹ kiếp, có con cương thi nào lại để trộm mộ đứng thù lù trong nhà mình không???

Không đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là con cương thi kia đã thay quần áo sạch sẽ buộc tóc gọn gàng thậm chí chả thèm liếc bọn họ một cái, kiểu trộm mộ chỉ như cái bình hoa dùng để trang trí.

Cương thi còn sạch sẽ hơn cả trộm mộ.

Chị Lôi, Tiểu La: “…”

Nhục, nhục quá đi mất!

Bọn họ nhìn quanh, từ đám quái vật tới chủ mộ đều treo cái biển ‘đừng nói chuyện với tao’ trên người, đáng thương lùi về tít tận góc phòng đứng.

Tôi không dám hỏi, tôi không dám hỏi.

Chờ hai người kiểm tra toàn thân, ngạc nhiên phát hiện hình như chẳng còn vết thương nào thì chủ nhân còn lại của ngôi mộ xuất hiện.

Tóc Vương Tiểu Mị ướt nhã, mặc bộ hỷ phục hoa lệ nhanh chân nhanh tay bưng hai tách trà vui vẻ mời bọn họ ngồi xuống.

“Tốt quá, hai người tỉnh rồi hả? Cảm ơn vì đã giúp tôi và Tiểu Văn Tử nhà tôi nhé, mau uống đi nước ấm lắm, ha ha, tại vì nhà chúng tôi thiếu thốn không có lá trà đành phải ngâm tạm hoa đào, mong hai người đừng chê.”

Nhìn gương mặt mềm mại cùng nụ cười dịu dàng của Vương Tiểu Mị, còn cả hai tách trà nghi ngút khói…

Chủ mộ pha trà cho trộm mộ uống???

Thậm chí nở nụ cười như hoa hậu ngày đăng cai???

Học trò, tao với mày lạc nhầm phim trường hả? Thực ra chúng ta đang đi tới nhà bạn làm khách phải không?

Thầy, tỉnh lại đi! Có nhà nào dùng tách sứ Quan Diêu nghìn năm tuổi cho khách uống không!!!!

Chị Lôi và Tiểu La nhìn hai cái tách có thể đưa vào viện bảo tàng trưng bày, trong lúc nhất thời không biết mở miệng nói từ đâu.

Tay run phải làm sao, online chờ gấp!!!

Vương Tiểu Mị khó hiểu giục: “Mau uống đi, hai người ngủ đã lâu, uống tí nước nóng rồi mới ăn cơm được.”

Đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười cực kỳ vô hại.

Chị Lôi gan lớn húp thử, sau đó Tiểu La theo thầy.

Chất lỏng nóng hầm hập chảy qua khoang miệng một đường đi xuống dạ dày, cơ thể hai người dần nóng lên, nhẹ nhàng thả lỏng.

Nhóc, mày thấy con cương thi này có hiền lành không?

Vâng vâng, so với Trinh Bắc giống người hơn nhiều.

Có vẻ Trinh Bắc thấy nhắc tới mình, nằm một bên phát ra tiếng hừ nhẹ như muốn dậy.

Không đợi chị Lôi và Tiểu La phản ứng lại, Vương Tiểu Mị tươi cười đứng dậy xách tà áo dài thanh lịch đi tới trước mặt Trinh Bắc thấp giọng hò: “1 ~ 2”

Sau đó đá cái ‘bốp’ vào sọ não đối phương.

Trinh Bắc vừa tỉnh một lát lại tiếp tục hôn mê…

Chị Lôi, Tiểu La vừa húp được ngụm trà tí thì phun ra: …

Làm xong hắn như bà vợ trách sao giá rau quá đắt, đạp lên người Trinh Bắc rồi quay lại nói với Văn Phong Tẫn: “Phong Tẫn, cái thứ này lại tỉnh lại mãi thế, năng lực chữa khỏi chưa hết à, phiền chết đi được ~”

Văn Phong Tẫn vừa giơ tay chỉ huy Mộc Nhất sửa lại địa cung vừa quay đầu lại, lạnh nhạt trên mặt bị vẻ bất đắc dĩ hòa tan cuối cùng biến thành nụ cười đầy dịu dàng: “Chắc nó giao dịch máu với Nghiêm Thuần, yên tâm sắp hết hiệu lực rồi… Còn nữa Tiểu Mị, thả váy xuống và lau tóc đi.”

Nói xong gã dừng lại, cuối cùng vẫn chọn bỏ công việc trong tay gọi Mộc Nhất kiếm cái khăn vải trùm lên đầu Vương Tiểu Mị, tự tay lau cho hắn.

“Ya~~~” Vương Tiểu Mị lười biếng kéo dài giọng nói sau đó nghiêng người dựa vào Văn Phong Tẫn, dùng tóc cọ lên cằm gã.

Văn bánh chưng hơi nhíu mày vì ngứa nhưng vẫn cưng chiều để cho hắn làm bậy.

“…”

“…”

Chị Lôi đặt cốc xuống: Bát cơm chó này tao không muốn ăn.

Tiểu La uống nốt ngụm cuối, nỗ lực gật đầu.

Chờ hai cái bánh chưng hú hí xong xuôi, Vương Tiểu Mị cười cười chạy lại chỗ họ.

“Đúng rồi, sao lúc đó chị lại giúp tôi?” Hắn hỏi chị Lôi.

Chị Lôi ngẩn ra nhìn chén trà trong tay, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi vốn là kẻ làm việc theo cảm tính, nói dễ nghe là giác quan thứ sáu, nói khó nghe thì là không thèm động não.”

Tiểu La bên cạnh ra vẻ gật đầu, sau đó bị chị Lôi đập thẳng vào ót.

Tiểu La:..Thấy chưa, thầy tôi cứ như có Thiên Nhãn í!

“Giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, nhờ nó tôi thoát chết không ít lần cho nên lúc đó mới lựa chọn cứu cậu, ít ra so với Trinh Bắc quái quái thì thà giúp cậu còn hơn.”

Chị Lôi cười một chút sau đó vô cùng thành thục đặt chén trà xuống: “Xem ra chẳng sai tẹo nào.”

Vương Tiểu Mị cười rộ lên.

Hắn thực sự rất thích người như vậy, vừa kiên cường vừa độc lập phảng phất như có thể đứng vững trong mưa bom bão đạn.

“Chúng ta giao dịch đi.”

Vương Tiểu Mị nhìn chị Lôi.

Hắn nói ngắn gọn nội dung mình muốn giao dịch. Đại khái hắn và Tiểu Văn Tử muốn lên mặt đất nhưng cả hai đều không có chứng minh nhân dân, thêm cả việc bọn họ tách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu, giờ không có chỗ ở.

Tuy nhiên tiền bạc chẳng thiếu.

Vương Tiểu Mị muốn chị Lôi giải quyết vấn đề giùm bọn họ, đồng thời sẽ tặng chị Lôi bất kỳ vật nào trong địa cung làm quà trao đổi.

Nếu được thì chị Lôi có thể làm bên trung gian bán đồ cổ hộ bọn họ rồi lấy tiền theo phần trăm.

Chờ hắn nói xong, chị Lôi do dự cúi đầu cân nhắc. Văn Phong Tẫn bên cạnh âm thầm thăm dò, dù sao gã chẳng dễ nói chuyện như Vương Tiểu Mị, kẻ nào dám từ chối sư huynh gã sẽ bắt chúng vĩnh viễn ở lại huyệt mộ.

“Đúng rồi!” Lúc hai thầy trò còn do dự, Vương Tiểu Mị bỗng nhiên nhớ ra gì đó vội vàng chạy đi sau đó ôm ‘cây gậy’ dài tới.

Chắc là do nó quá dài nên hắn đi đứng khó khăn, thỉnh thoảng còn phải nhảy lên như con cún nhỏ lúc nào cũng có thể té.

‘Cây gậy’ kia rơi cái ‘bộp’ xuống đất, Vương Tiểu Mị hết hơi hít thở.

Gương mặt bánh chưng nhỏ vừa béo vừa trắng, Văn đại ca nhịn mãi, nhịn mãi cuối cùng không nhịn được đưa tay lên véo.

Thực sự.

Quá đáng yêu!

Vương Tiểu Mị nghiêng đầu khó hiểu nhìn gã, Văn Phong Tẫn vốn định hạ tay xuống rồi đột nhiên đưa cả hai tay lên hành động tiếp.

Xin lỗi…

Cho gã véo thêm chút nữa.

…lại thêm chút nữa.

Tuy nhiên hai cái bánh chưng còn chưa kịp phát cơm chó xong, chị Lôi đã gào rú lên chạy qua chỗ cây gậy.

Vương Tiểu Mị ló đầu ra từ sau lưng Văn Phong Tẫn, gương mặt bị gã véo biến hình, mơ mơ hồ hồ nói: “Không véo ~ Còn Khai Minh nữa nhưng mà ~ đau…~ Khai Minh có nhiều công dụng hơn ~ Đừng khách khí ~”

“Tiểu Văn Tử đừng véo má tôi nữa ~ hức ~ chảy nước miếng ~ tôi chảy ~~ nước miếng hức hức ~~”

Vương Tiểu Mị nhanh tay lau nước chảy ta từ miệng rồi đẩy Văn Phong Tẫn, hai má hắn đều có dấu tay tà ác.

Văn Phong Tẫn: “…”

Gã đàn ông bịt miệng Vương bánh chưng nhỏ, khó hiểu tự hỏi.

Sao ta không ngăn được tay mình?

Sau khi trải qua ‘sinh ly tử biệt’ Văn đại ca càng ngày càng dính người, lúc nào cũng muốn giấu bảo bối của gã vào túi, thỉnh thoảng mang ra xoa xoa nắn nắn.

Hết chương 39