Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kidoisme

Tên đéo gì tên Trinh Bắc (贞北)? Thật sự trở lại (真背)? Ủa anh giai sao anh dám đi trộm mộ bằng cái tên như gọi hồn người chết thế?

“…Quên đi, anh cứ coi như tôi là tên trộm mộ cũng được.” Vương Tiểu Mị thở dài, hắn chưa quên đỉnh đầu còn con thú cưng đáng yêu nhất quả đất Mộc Nhất đang thèm rỏ dãi đầu người này: “Chúng ta đi chỗ khác ngồi nói chuyện.”

Vương Tiểu Mị dẫn cậu ra đến căn phòng nhỏ bên ngoài, tận tình khuyên bảo: “Người anh em Trinh Bắc này, tôi thấy anh còn nhỏ tuổi đừng ngu dại gì mà đi đào mồ đào mả người khác, cẩn thận gặp báo ứng đấy. Đợi tí nữa tôi hỏi ma đ…à không, bạn thân của tôi cho anh đường về, anh mau chạy đi.”

“Anh còn có bạn thân nữa á?” Mặt Trinh Bắc đen như cái đít nồi nhưng mắt cậu ta rất sáng, trả lời hắn: “Không được, mắt anh trai tôi bị người ta hạ độc mù mất rồi. Chỉ có Ngư Châu trong mộ mới có thể cứu được, xin cảm ơn anh bạn đã khuyên tôi, nhưng tôi nhất định phải lấy được nó cho anh trai!”

“Mù?” Vương Tiểu Mị nhìn đống đồ chuyên nghiệp của Trinh Bắc, khẳng định chắc cậu ta cũng xuất thân trong nghề.

“Thì…” Quả nhiên, Trinh Bắc không đáp lại được, cười cười cho qua chuyện.

Vương Tiểu Mị hiểu ai cũng có bí mật, vậy nên hắn cũng chả hỏi thêm mà chỉ tính toán kế sách trong lòng.

Ngư Châu? Mấy món quý quý Văn Phong Tẫn đều ném cho hắn chơi đồ hàng, sao Vương Tiểu Mị chưa thấy gã giới thiệu món nào có thể giúp người khác khôi phục thị lực nhỉ?

“Anh có biết trông nó thế nào không mà dám một mình chui vào đây?” Vương Tiểu Mị hỏi.

“Đương nhiên tôi biết rồi, tôi có ngu đến thế đâu?” Cậu ta vội móc đống ảnh từ trong balo ra, đắc ý khoe với Vương Tiểu Mị: “Banh mắt ra, đây chính là ảnh anh hai tôi trộm copy của người ta, trong này là viên Ngư Châu cuối cùng được phát hiện thấy, nhưng đã bị người ta dùng mất rồi.”

Hình như chúng ta vừa mới quen nhau mà nhỉ? Não của anh bé như thế anh hai anh biết không?

Vương Tiểu Mị cạn lời lấy ảnh nhìn qua một chút sau đó nhăn mày. Ngư Châu trong đó cũng phải thứ lớn lao gì, thậm chí nhìn qua còn rất bình thường, chỉ là cái viên tròn tròn có màu trắng lớn bằng hạt đậu. Nhưng điều kì lạ là bên trong nó có vệt nhỏ màu đen.

Trông khá giống mắt người.

Ủa? Sao hắn thấy quen thế?

À đúng rồi!

Tay trái Vương Tiểu Mị cầm ảnh, tay phải giơ lên giật sợi dây xuống rồi nâng nó lên. Quả nhiên ở cuối cái buộc tóc màu đỏ của hắn có khá nhiều hạt màu trắng đen giống hệt nhau.

Giống luôn cả Ngư Châu.

“…”

“…”

Trinh Bắc há mồm to như quả trứng vịt, hốc mắt lòi cả ra nhìn dây buộc tóc trong tay Vương Tiểu Mị, mãi không nói được cả câu hoàn chỉnh.

Vương Tiểu Mị vuốt mái tóc dài tung bay trong gió lạnh, run rẩy bảo cậu ta: “Ờm… anh chắc chắn viên này có thể cứu được đôi mắt của anh cả anh chứ?

Lịt pẹ thế cái đồ khỉ gió này không phải đồ trang trí thật à?

“Dumaaaaaa nó là Ngư Châu! Má ơi má ơi!” Trinh Bắc phấn kích đứng dậy múa ba lê: “Nhà tôi làm nghề này mà tôi còn không biết à! Đây chắc chắn là Ngư Châu! Tôi fuck! Có thể cứu anh cả tôi rồi ha ha ha, hơn nữa sao anh có nhiều thế? Cho tôi một viên có được không? Tôi xin anh, tôi xin anh đó, tôi quỳ xuống xin anh!!!”

Thế anh quỳ xuống đi, Vương Tiểu Mị dở khóc dở cười nhìn cậu ta chắp tay, ánh mắt đáng thương trông chả khác nào con cún xin ăn.

Chú chó chắp tay như đang lạy ai đó - Ảnh ch meme

Khiến người khác không nỡ từ chối.

Huống hồ…. cái đống này hắn có cả một thùng gỗ! Vương Tiểu Mị nhớ hôm Văn Phong Tẫn buộc tóc cho hắn mở mấy cái thùng ra, đừng nói dây buộc tóc, ngọc quan, trâm cài cũng có cả đống.

Nhưng nhìn ánh mắt Trinh Bắc kích động sắp khóc, hắn không nỡ lòng nào đả kích cậu ta.

Dưới ánh mắt khẩn cầu của Trinh Bắc, Vương Tiểu Mị dùng sức túm chặt cái dây buộc tóc, giật ra được một viên Ngư Châu đặt vào lòng bàn tay Trinh Bắc.

Vì sao không đưa nhiều cho cậu ta?

Đạo lý “Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội ” (*) Vương Tiểu Mị hiểu rất rõ, hắn không muốn cho quá nhiều, bởi lẽ có thể nó sẽ thành chuyện xấu.

(*) Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): Ý chỉ những người có thứ quý giá thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại

Cũng may Trinh Bắc là một nhóc con dễ thương đáng yêu hơi ngốc, thấy Vương Tiểu Mị chỉ cho cậu ta một viên cũng không có ý kiến gì, ngược lại hệt như vừa đào được vàng, vui vẻ nâng Ngư Châu trong tay, kích động trên mặt mãi không tan, toàn là vẻ cảm ơn sâu sắc.

“Huhu, cảm ơn anh Tiểu Mị! Sau này anh đến thành phố S tìm em, em đảm bảo sẽ mua cho anh thật là nhiều đồ!

Thôi đi, Vương Tiểu Mị âm thầm nghĩ: Anh giai anh ngốc như thế, tôi mà đi cùng anh khéo anh bán tôi ra bãi rác mất.

Chưa nói xong, Trinh Bắc kích động tặng cho Vương Tiểu Mị một cái ôm con gấu!

Sau đó chưa đợi Vương Tiểu Mị đẩy cậu ta ra đã thấy đầu bên kia Văn lão đại vặn vẹo đứng một góc. Chắc gã muốn làm gương mặt ba phần đẹp trai bảy phần lạnh lùng giống mấy anh tổng tài trong teenfic nhưng khổ nỗi tia máu đỏ lòm dần chiếm nửa con ngươi màu vàng đồng, nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ.

Không, cực kỳ đáng sợ!

Vương Tiểu Mị tí tè ra quần, hắn ngốc ngốc nhìn chằm chằm cánh tay Trinh Bắc đang vòng qua mình.

Thôi, xong, rồi, bắt quả tang gian phu dâm phu…

Vương Tiểu Mị: “Phong Tẫn … anh nghe tôi giải thích…”

Trinh Bắc nhảy khỏi người hắn, khó hiểu ngẩng đầu: “Tiểu Mị, anh nói chuyện với ai đó…. Òa! Sao tự nhiên đằng sau chúng ta lại có người, đệt má?! Chả nhẽ là bạn thân của anh hả?”

Cậu ta nói xong còn ‘ác độc’ chém thêm một nhát dao: “Ha ha ha, bạn thân anh có gói biểu cảm kỳ lạ ghê ha!”

Ừ, kỳ lạ lắm, đến lúc gã  băm chúng ta thành nhân gói sủi cảo còn kỳ lạ hơn nữa kìa!

Vương Tiểu Mị chán nản bụm mặt.

Văn Phong Tẫn lạnh lùng cười: “Bạn thân? Ôi~ Sư huynh của ta, huynh gọi ta như vậy sao? Sư huynh quả nhiên đã quên năm đó mình đã gả cho ta rồi nhỉ? Dám đứng trong huyệt mộ ôm ôm ấp ấp nam nhân khác! Không giữ đạo làm chồng!”

Vương Tiểu Mị: “…” Tổ sư bố nhà anh.

Trinh Bắc (ngu ngốc đáng yêu): “Gì dạ, căng quá dạ?” 

Nhìn người chồng ngoại tình (không phải!) cùng thằng tiu ét đây đáng chết (không phải nốt!), Văn Phong Tẫn quyết định đóng cửa thả Mộc Nhất:

“Mộc Nhất ngươi đang đợi cái gì! Mau lên, mau xé xác tên kia ra rồi ném xuống mộ!”

Hết chương 13