12.
Chăm sóc xong cho Tạ Dữ, tôi vốn nên rời đi.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh của Tạ Dữ nhìn về phía tôi lại ẩn chứa một mạch nước ngầm.
Ma xui quỷ khiến, tôi hỏi Tạ Dữ có cần tôi ở lại không?
Tạ Dữ nói “có”.
Anh không nghĩ gì cả, chỉ có tiếng “đinh” vang lên, đó là nốt nhạc đầu tiên vang lên khi khúc nhạc buồn chuyển sang vui.
Điều tôi không ngờ là Tạ Dữ đang ốm nhưng vẫn muốn làm việc.
Không hổ là sếp.
Tôi không mang gì trong tay, Tạ Dữ bảo tôi ngồi là được.
Xem như có lí do chính đáng chơi lén trong giờ, ngồi ở bên cạnh sếp tôi cũng không dám làm gì quá đáng.
Cơn buồn ngủ ập tới, lúc ý thức tỉnh lại đã là hoàng hôn, bên ngoài lại nổi cơn giông.
Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi được đắp một cái chăn mỏng.
Nhận ra tôi đã tỉnh, Tạ Dữ tháo kính mắt xuống, xoa sống mũi nói:
“Đói không?”
Tôi ăn ngay nói thật, thật sự hơi đói.
Tôi gật đầu:
“Em xuống…”
“Em không phải xuống bếp.” Tạ Dữ nói ngay, “Ra ngoài ăn đi.”
Đáng ghét, tay nghề của tôi kém thế sao?
Nước đọng trên vỉa hè phản chiếu lại, tôi không để ý bước hụt.
Cơn đau nhức từ mắt cá chân truyền đến.
Tạ Dữ đưa ô cho tôi, cúi người nâng cẳng chân tôi lên nhẹ nhàng xoa mắt cá chân.
“Shhh…”Tôi hít một hơi khí lanh.
“Trật khớp rồi, cũng may không bị đến xương.”
Vẻ mặt của Tạ Dữ chuyên tâm, hàng mi dài rũ xuống, phía dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng.
Mặc dù ở góc độ này không thấy, nhưng tôi không khống chế được nghĩ đến cổ áo sơ không cài đến khuy trên cùng và trái táo của Tạ Dữ, xuống chút nữa…
Trong phút chốc mọi âm thanh đều im lặng, trong lòng tôi giật mình mới nhận ra Tạ Dữ đã ngước đầu nhìn tôi hồi lâu.
‘Đang nghĩ gì đấy, bị anh mê hoặc à?’
Ánh mắt anh ấy gian xảo, nụ cười mềm mại nở trên môi.
Tôi rất ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế.
Mặt nóng bừng, cũng may sắc trời đã tối, chắc Tạ Dữ nhìn không rõ mặt tôi.
Anh ấy đứng dậy, khom người xuống ra hiệu cho tôi leo lên lưng anh.
Nước mưa từ trên ô rơi tí tách xuống đất, Tạ Dữ đổi nước hoa, hôm nay là hương cây tùng nhàn nhạt.
‘Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.’
Ý gì đây, trông em rất mập sao?
‘Trông cũng không mập.’
Tạ Dữ cõng tôi về theo con đường cũ, quyết định tự mình xuống bếp.
Tôi ngoan ngoãn lấy túi nước đá Tạ Dữ đưa cho chườm vào cổ chân, đợi đến khi anh ấy làm cơm tối xong:
Suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ trong tiếng nổ “tách tách” của dầu mỡ:
‘Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản…’
Hình như trước đây có lần liên hoan, anh ấy tùy tiện hỏi tôi có kiêng gì không, không ngờ nhớ rõ ràng như vậy.
Có phải yêu thầm tôi không?
Trong lòng tôi đang lơ đãng khoác lác, rất nhanh phủ định bản thân, sao sếp có thể yêu thầm thân trâu ngựa nhỏ bé như mình chứ?
Sau một hồi yên tĩnh thật lâu, Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:
‘Đúng, anh yêu thầm em.’
Điện tâm đồ của tôi trở thành một đường thẳng, Tạ Dữ vừa nghĩ gì thế??!!
Chắc chắn là năng lực đọc tâm xảy ra vấn đề.
Tôi bình tĩnh nghĩ.
‘Không có vấn đề.’ Tiếng củaTạ Dữ.
Trên sổ tay nhân viên viết là cấm tình yêu công sở mà?
‘Anh là sếp, không tính.’
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, đồ tư bản đáng ghé.t.
“Em còn muốn yêu đương văn phòng với ai, anh có thể làm mối cho em.” Tạ Dữ vờ tươi cười ngoài mặt.
Tôi hơi muốn yêu với ông sếp đáng gh.ét.
Mặt Tạ Dữ đỏ bừng.
Bây giờ em muốn hôn vị sếp đáng ghét.
Nghĩ như vậy, Tạ Dữ bèn cúi người xuống, tôi nhắm mắt lại, xen lẫn với tiếng tim đập của hai người là.
‘Anh thích em.’