08.
Lâm Viễn tỉnh lại.
Kim thủ chỉ của tôi cũng biến mất.
Anh ấy không nhớ mọi thứ đã xảy ra khi ở trong trạng thái thực vật, cứ như thể mọi chuyện đều do tôi tưởng tượng ra.
Lúc này, các bác sĩ đang tập trung tại phòng bệnh, tiến hành nhiều cuộc kiểm tra khác nhau đối với Lâm Viễn.
"Thể lực hết thảy đều tốt, chúc mừng Lâm tiên sinh, một lát nữa liền có thể xuất viện."
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười: "Chúc mừng Lý tiểu thư, thời gian chịu cực khổ cuối cùng cũng đã qua."
Lâm Viễn nghe vậy nhíu mày: "Cực khổ cái gì?"
Bác sĩ có lẽ cho rằng quan hệ của chúng tôi rất tốt, không chút kiêng dè khi nói: "À vợ anh, nhân lúc anh đang ngủ mà c ởi quần của anh, nhưng tôi đã bảo cô ấy cứ yên tâm mà đợi."
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với tôi: “Cô đừng lo, tôi đã khám cho chồng cô rồi, hoàn toàn bình thường”.
Nghe đến đây, tôi thấy bủn rủn cả người, sao mà bác sĩ này lắm lời vậy!
Tôi vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu!"
Lâm Viễn liếc tôi một cái, "Nhị tiểu thư Lý gia đúng là có nhiều sở thích đặc biệt."
Việc đầu tiên Lâm Viễn làm ngay sau khi tỉnh lại chính là gọi trợ lý của mình đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình công ty.
"Nhờ có phu nhân, công ty vẫn hoạt động thuận lợi ạ."
"Mẹ tôi?"
"Không phải, là phu nhân ạ."
Trợ lý đưa điện thoại, phát video buổi họp báo ngày hôm đó.
Coi xong, tay Lâm Viễn run lên.
Đáy mắt mang theo tia tức giận nhìn tôi: "Ai cho phép cô tổ chức họp báo thế này, còn truyền bá những điều vô nghĩa như vậy?"
Vốn dĩ tôi không định lên tiếng, nhưng nghe được điều này, tôi có chút không vui: "Tin tức về tai nạn đã lộ ra, anh nói xem tôi có nên tổ chức buổi họp báo này không?"
Lâm Viễn mở miệng, nhưng không nói gì.
Sau đó, tôi hỏi lại anh ta: "Anh nói đi, là bài phát biểu của tôi có vấn đề hay việc miêu tả tính cách của anh với câu hỏi của phóng viên có vấn đề?”
Lâm Viễn vẫn không lên tiếng.
Tôi nhướng mày, "Nếu mọi thứ đều ổn, vậy thì anh còn có vấn đề gì?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Viễn bị người khác phản bác, anh sửng sốt hồi lâu mới hừ một tiếng: "Miệng lưỡi cũng sắc sảo đấy."
Tôi cũng bắt chước anh, hừ lạnh nói: “Như anh thôi.”
Tôi không muốn ở chung phòng với anh ta nữa nên định về trước.
Trước khi đi, tôi như nhớ ra gì đó, từ trong túi lấy ra một xấp giấy tờ: “Cái này cho anh, vốn định để ban đêm dỗ anh ngủ, bây giờ anh đã tỉnh thì tự mình đi mà đọc.”
"Cái gì?"
Tôi lật trang đầu tiên và chỉ vào tiêu đề trên đó: "Báo cáo phu nhân, tổng giám đốc lại thành thực vật."
Nhìn vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của Lâm Viễn, tôi khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ: tôi còn không trị được anh sao!
Không biết có phải do đôi bên đều giận nhau hay không, nhưng mấy ngày qua chúng tôi chưa gặp lại nhau.
Thời điểm gặp lại đã là một tuần sau.
Anh ta nổi giận, lao về phía tôi: “Đây là ý đồ của cô à?”
Tôi nhìn vị CEO ngày nào cũng hành động như con cá nóc muốn dùng độc hại chếc người kể từ khi tỉnh dậy này, có chút không nói nên lời: "Ý đồ gì?"
Anh ta ném ra một chồng ảnh, tôi nhìn thoáng qua, không khỏi cau mày.
Tất cả đều là ảnh của tôi và Trương Minh.
Có cả ảnh lần đầu gặp nhau ở ngoài bệnh viện, cảnh Trương Minh đi loanh quanh trong khuôn viên và thậm chí là lần hắn c**ng bức ôm tôi.
Tuy nhiên, góc chụp lại được chọn rất xảo trá, khiến bức hình tràn ngập không khí ngọt ngào.
Lúc này, tôi mới biết đám người Lý Mộng Đình đang nghĩ gì, làm tôi ly hôn không thành liền dùng Trương Minh để tạo hiện trường giả “vượt quá giới hạn" với tôi, để làm lấn án CP kia.
Tôi vẫn còn nhớ sâu sắc cảnh chếc nguyên chủ, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Viễn lúc này, tôi cảm thấy có chút hoảng sợ.
“Ảnh là giả, tôi ngày nào cũng bị anh quấy rầy, không rảnh để đi gặp đàn ông.”
“Bị tôi quấy rầy?”
Tôi đột ngột im lặng.
Lâm Viễn cười lạnh nói: "Nói dối cũng không có thành ý, cho là tôi không thể làm gì cô sao?"
Tôi thực sự không thể nhịn được sự châm chọc mỗi ngày của Lâm Viễn nữa: "Lâm Viễn, anh là người đa nhân cách hả? Vốn trong lòng anh cũng không nghĩ như vậy thì tại sao phải nói những lời đả thương người khác như thế?”
"Lên báo rõ ràng là rất vui vẻ, còn theo dõi tường tận fanfic của fan viết hơn ai hết. Anh cảm thấy ghen khi Trương Minh xuất hiện, nhưng lại không muốn ly hôn với tôi. Tại sao phải làm vậy?"
"Lý Ngũ, ai nói cho cô những lời nhảm nhí như vậy?"
“Nói cho anh biết, ngày nào anh cũng nói nhảm với tôi.” Tôi trừng mắt: “Tin hay không thì tùy!”
Nói xong, tôi rời đi.
Lâm Viễn đứng đó một lúc, thấy tôi thật sự không có ý định quay lại liền tức giận: “Tôi nói cái gì mà cô phải tức giận vậy? Bỏ qua chuyện này đi, người chồng thấy vợ mình có ảnh chụp thân mật với người đàn ông khác, cần một lời giải thích cũng không quá đáng chứ?”
Tôi mặc kệ: “Chờ anh sửa lại thái độ cần có của một người chồng thì hẵng nói chuyện với tôi!”
09.
Tuy tôi và Lâm Viễn có mâu thuẫn, nhưng chúng tôi đều biết một khi ảnh chụp bị tuồn ra, trên mạng liền sẽ dậy sóng.
Cư dân mạng là những người dễ bị kích động nhất, thậm chí một số người còn không quan tâm đ ến sự thật, họ chỉ tin vào những gì mình thấy mà không chịu tìm hiểu kỹ.
Gần đây, Lâm Viễn mỗi ngày đều đi sớm về muộn, vô cùng bận rộn.
Tôi cũng không nhàn rỗi, nhờ người điều tra lý lịch Trương Minh, sau vài ngày đã có kết quả.
Đối phương trực tiếp hack vào máy tính của hắn ta, xem được thông tin chuyển tiền qua lại.
"Nửa tháng trước, Lý Mộng Đình chuyển một triệu nhân dân tệ vào tài khoản của Trương Minh, sau đó anh ta bắt đầu theo dõi tung tích của cô. Hình ảnh giám sát từ bệnh viện đã được tôi chép vào USB như cô muốn, điều này chứng tỏ rằng cô không hề dây dưa với hắn ta.”
Tôi chờ đến khuya, Lâm Viễn mới về nhà.
"Tôi muốn nói với anh về chuyện của Trương Minh."
Tôi theo anh vào phòng làm việc, lấy tư liệu trong tay ra: "Đây là đoạn video ghi lại cảnh Trương Minh cắt đuôi và biên bản chuyển nhượng từ Lý gia cho anh ta. Điều này có chứng minh được sự vô tội của tôi không?"
Đợi thật lâu, Lâm Viễn cũng không có phản ứng.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông này trực tiếp nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt có hơi thất thần.
Tôi nghiêng người, hít hít: “Anh uống rượu à?”
Lâm Viễn cong ngón cái và ngón trỏ: “Ừ, Ngũ Ngũ.”
Khẳng định, đã say.
Tôi thu dọn đồ đạc trên bàn: "Nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp."
Nói xong, tôi quay người định rời đi, nhưng Lâm Viễn đã đứng dậy kéo tôi lại: “Em hung dữ quá.”
Đôi mắt anh như đẫm nước, nhìn rất tủi thân: “Sao ngày nào cũng tức giận vậy chứ?”
"Không phải anh cũng vậy sao, Lâm tổng.”
Hiển nhiên, anh ấy căn bản không nghe lọt lời tôi nói: “Em chụp ảnh với người đàn ông khác.”
"Cái đó là giả."
"Em để cho hắn ôm em."
"Tôi đã đẩy ra."
"Anh không biết, em là vợ anh, anh còn chưa ôm em bao giờ, sao hắn ta lại được ôm trước!”
Nói xong, Lâm Viễn cúi người ôm lấy tôi, sau đó dụi mặt vào má tôi, hài lòng thở dài: “Thơm quá.”
Vẫn là Lâm Viễn khi say thành thật hơn, anh ôm gối theo tôi vào phòng ngủ, nhất quyết muốn ngủ với tôi.
“Không.” Tôi đá người đàn ông đang chiếm nửa cái giường của mình: “Đi xuống”
"Chúng ta là vợ chồng, sao lại không được ngủ chung?"
"Ngày mai anh sẽ hối hận đấy."
"Không muốn, mặc kệ!"
Cuối cùng, tôi đành mặc kệ anh, bởi tôi cũng rất tò mò xem Lâm Viễn sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào, hẳn sẽ rất kích động!
Ngày hôm sau, quả nhiên suy đoán của tôi không sai, Lâm Viễn mở mắt, làm bộ như trời sập.
"Chuyện này là thế nào?"
Tôi ngẩng đầu lên, tâm tình rất tốt: “Lâm tổng nửa đêm trèo lên giường tôi, sao lại hỏi tôi có chuyện gì, đáng lẽ tôi mới là người nên hỏi anh đấy.”
Tôi thở dài nói: “Trên mạng nói đúng thật, đàn ông quả thật không đáng tin cậy, ai mà có ngờ ban ngày Lâm tổng ăn mặc lịch sự mà ban đêm lại làm ra chuyện trộm gà, trộm chó như vậy.”
Lâm Viễn sắc mặt dần dần trở nên cứng ngắc, "Là ngoài ý muốn."
"Đều là những câu nói kinh điển của bọn cặn bã, tôi hiểu mà. Hôm nay tôi sẽ nhờ người giúp việc thay khóa phòng của tôi, miễn cho anh lại trách tôi không coi trông cửa nẻo.”
Lúc Lâm Viễn rời đi, sắc mặt âm trầm đến nỗi không khí xung quanh lạnh toát.
Trái tim ngột ngạt gần nửa tháng của tôi cuối cùng cũng được giải tỏa.
Bất quá lại xảy ra chuyện khác, sau ngày hôm đó, tôi như hồng thuỷ mãnh thú (*), Lâm Viễn vừa nhìn thấy tôi đã vốn trốn đi.
(*) ý nói tai hoạ to lớn
Tôi mấy lần muốn đi theo anh ta nói chuyện điều tra nhưng đều bị cái khuôn mặt lạnh lùng này chặn lại.
Ngay cả mẹ Lâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên bà đã đến hỏi tôi: “Con với tiểu Viễn có mâu thuẫn với nhau à?”
Tôi do dự một chút rồi mới hỏi: "Mẹ, mẹ có thấy tính cách của Lâm Viễn... có hơi quái dị không? Chỉ là có lúc khá sôi nổi, có lúc lại rất u ám, rồi lúc tốt lúc xấu."
Mẹ Lâm im lặng hồi lâu mới mở miệng nói: “Thật ra, Tiểu Viễn có một người anh trai.”
Tôi sững người, hoàn toàn không biết chuyện này.
Trong sách không đề cập nhiều đến thân phận gia đình của nhân vật phản diện nên tôi cũng chỉ biết gia đình Lâm Viễn rất giàu có, sau khi cha anh qua đời vì bệnh tật, anh đã kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và trở thành một tài năng trẻ.
“Tính tình Lâm Viễn khi còn nhỏ không như bây giờ mà rất hoạt bát, suốt ngày leo núi trèo cây, vô cùng tinh nghịch. Còn anh trai nó, là Lâm Nguyên lại trầm ổn. Vốn dĩ, mẹ và bố đều định cho Tiểu Nguyên thừa kế công ty.”
“Nhưng không ngờ, khi Lâm Viễn lên 8 tuổi, anh trai nó đã qua đời.”
"Năm đó, chúng ta đưa hai đứa đi chơi, bỗng nhiên có bão lớn, khi đó Tiểu Nguyên đang bơi ở biển, vì cứu Tiểu Viễn mà bị sóng cuốn trôi. Kể từ đó, Tiểu viễn đã hoàn toàn thay đổi. "
Vì sự áy náy, anh bức mình phải trưởng thành lên chỉ sau một đêm.
Dần dần … trở nên giống như anh mình ngày trước.
Vậy những tiếng lòng mà tôi nghe được mới là dáng vẻ thật của Lâm Viễn?
Mắt mẹ Lâm có chút ươn ướt, bà nắm lấy tay tôi, “Lúc đó cả mẹ và bố nó đều chìm đắm trong nỗi đau buồn trước cái chết của anh trai, không nhận ra tiểu Viễn đang có chuyện không ổn. Khi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Tiểu Ngũ, mẹ có thể cảm nhận được nó đối với con rất khác biệt, nếu con cũng thích nó thì có thể giúp đỡ thằng bé được không?”