Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 39




Trước cửa phòng bệnh, Diệp Uẩn Ninh gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt của mẹ kế Trần Mạn Ni.

Diệp Uẩn Ninh về cơ bản vô cảm với Trần Mạn Ni, dù sao thì cô và bà ta cũng không cùng huyết thống.

Nhìn thấy cô, Trần Mạn Ni nở một nụ cười giả tạo, miệng cười nhưng lòng không cười nói: “Uẩn Ninh à, cuối cùng cùng thì con cũng tới. Con bận rộn thật đấy, muốn gặp con một lần cũng khó quá đi.”

Diệp Uẩn Ninh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi quả thực rất bận.” Dáng vẻ của cô như đang nói rằng ‘các người làm lãng phí thời gian của tôi quá’.

Trần Mạn Ni nghẹn họng và theo bản năng nhướng mày.

“Mẹ ơi, có phải chị con đến không?” Giọng nói của Diệp Uẩn Thanh từ bên trong truyền ra.

Lúc này Diệp Lương cũng nhìn thấy cô, ông xụ mặt: “Con chỉ có một đứa em gái này thôi mà không quan tâm em chút nào, có ra dáng chị gái không vậy? Còn không mau vào đi.”

Diệp Uẩn Ninh sửng sốt nhìn cha Diệp bằng ánh mắt phức tạp.

Ông là cha ruột, là người thân cận nhất của cô. Cho dù sau khi Diệp Uẩn Thanh được sinh ra, ông đã dành hết tình thương của một người cha cho con gái nhỏ và lơ là cô thì Diệp Uẩn Ninh cũng tự nhủ lòng rằng không có vấn đề gì. Dù họ có xa cách, nhưng tình cha con từ nhỏ giữa hai người sẽ không bao giờ bị cắt đứt, cô tin tưởng rằng trong lòng cha Diệp vẫn luôn có mình, chỉ có điều việc thiên vị là khó tránh khỏi, cô cũng không đòi hỏi ông phải quan tâm cô giống như quan tâm Diệp Uẩn Thanh.

Cô luôn cho rằng giữa họ luôn có sự ăn ý, cha con đánh gãy xương cốt còn dính gân, dù họ có ít nói chuyện, có cách khá xa, có khúc mắc nhưng tận đáy lòng vẫn luôn dành một góc nhỏ để lo lắng cho đối phương.

Sau này cô mới nhận ra mình ngây thơ đến nhường nào. Hóa ra không phải thứ tình cảm nào cũng đáng được ca ngợi, tình cảm cha con cũng có thể chẳng quan trọng gì.

Cô đã đọc được những chuyện xảy ra sau khi cô chết trong cuốn sách đó. Rõ ràng cái chết của cô có rất nhiều điểm đáng nghi, rõ ràng cô bị chết rất thê thảm nhưng cha Diệp lại không thèm truy cứu về cái chết của cô. Ông thậm chí còn không muốn liếc nhìn thi thể của cô lấy một lần mà cho người thu xếp và vội vàng hạ táng.

Kể từ giây phút đó, tất cả ảo tưởng của cô về tình cha đều tan biến, cô không còn hy vọng gì nữa.

Cũng giống như lúc này đây, ông hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô bị chồng sắp cưới phản bội sẽ đau đớn đến mức nào, cũng chưa từng hỏi cô có khỏe không? Ông chỉ một lòng một dạ nghĩ đến niềm vui, nỗi buồn của cô con gái nhỏ.

Thời gian thực sự có thể thay đổi một người và đã thay đổi ông đến mức cô không thể nhận ra. Cũng có lẽ cô đã phủ lên ký ức thơ ấu một tầng hào quang quá dày khiến cho cô tưởng tình cha con của họ quá tốt đẹp.

“Sao đến mà không nói lời nào? Con không thấy em gái đang chờ con à?” Diệp Lương không vui quát lên.

Không biết vì sao, ông cảm thấy không thoải mái khi bị con gái lớn nhìn như vậy, tựa như có thứ gì đó đã biến mất.

Trước đây Diệp Uẩn Ninh tính tình lạnh lùng, ít nói, nhưng theo bản năng Diệp Lương lại biết con gái chỉ là ngoài lạnh trong nóng, trong tim con bé luôn quan tâm đến người cha như mình.

Nhưng lần này, ánh mắt Diệp Uẩn Ninh rất lạnh, giống như một người đứng xem bình tĩnh nhìn những thứ không liên quan. Ông không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào trong đôi mắt của cô. Diệp Lương không khỏi hoảng hốt.

Diệp Uẩn Ninh khẽ nói: “Con đến gặp bố.” Cầu mong bố sẽ mạnh khỏe cả đời, không ốm đau, không hoạn nạn, sống bình yên đến già. Đây là lời chúc phúc cuối cùng mà cô có thể dành cho ông.

“Con nói cái gì vậy, bố có phải là người nằm viện đâu.” Diệp Lương có chút tức giận, nhưng giọng nói không khỏi dịu đi đôi chút.

“Chị ơi, em rất vui vì chị có thể tới đây.” Diệp Uẩn Thanh đứng lên vui vẻ nói.

Diệp Uẩn Ninh cuối cùng cũng để mắt đến người em cùng cha khác mẹ và cũng là nữ chính vạn người mê của thế giới này.

Cô khẽ cười, không biết cô em gái này thực sự ngây thơ và tốt bụng hay là muốn khoe khoang niềm hạnh phúc của chính mình đây. Từ nhỏ cô ta luôn thích lôi kéo cô vào trong hình ảnh một nhà ba người bọn họ hòa thuận vui vẻ, sau đó nhìn cô ở bên cạnh cô đơn chiếc bóng.

Nhưng cô cũng không quan tâm, dù tốt hay xấu thì sau này cũng sẽ rõ.

Tương lai của Diệp Uẩn Thanh phụ thuộc vào lựa chọn của cô ta.

Cô tiến lại gần vài bước, cụp mắt hỏi: “Dùng trái tim mới thấy thế nào?”

Diệp Uẩn Thanh theo bản năng đặt tay lên trái tim mình, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Chị ơi, trái tim em đã khỏi rồi. Sau này em sẽ không cần phải ngưỡng mộ việc chị có một cơ thể khỏe mạnh nữa, chị có cảm thấy vui cho em không?”

“Chúc mừng cô.” Diệp Uẩn Ninh nở một nụ cười thú vị, “Nhưng hình như trái tim của cô không thể duy trì được lâu thì phải. Là 5 năm hay 10 năm?”

Vẻ mặt của Diệp Uẩn Thanh rốt cuộc cũng thay đổi, cô ta không thể giữ được nét mặt tươi tỉnh nữa.

“Chị, chị đã hỏi qua bác sĩ rồi à?” Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh lóe lên, cô ta buồn bã thở dài, “Có lẽ em không may mắn lắm.”

Đôi mắt sáng của cô ta bị nhiễm một tia tăm tối. Cô vốn tưởng rằng sau này có thể yên tâm say giấc, ai ngờ lại bị hắt một chậu nước lạnh.

Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ cười: “Không, phải nói là cô rất may mắn mới đúng. Lần này có thể kịp thời tìm được trái tim thích hợp, biết đâu lần sau cũng có thể.”

Làm gì có người nào có thể may mắn hơn nữ chính vạn người mê chứ.

Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, như muốn xem cô nói thật hay không.

“Được rồi, tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt đi!” Diệp Uẩn Ninh quay người bước đi.

Diệp Lương và Trần Mạn Ni vốn lo lắng Diệp Uẩn Ninh sẽ tức giận nói ra sự thật về việc thay tim, lúc này thấy cô đi luôn liền nhẹ nhàng thở phào và cũng không giữ cô lại.

“Uẩn Ninh,…” Khi cô đi đến cửa, dường như Diệp Lương rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện con gái lớn của mình đã mất đi một người chồng sắp cưới, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng không hề gợn sóng của con gái, ông ngập ngừng nói: “Con đừng trách em con, con bé không hề hay biết chuyện gì. Nếu con muốn kết hôn, hay là bố giới thiệu cho con một cuộc xem mắt nhé, đương nhiên người đó sẽ không hề kém cạnh Trần Diệp.” Coi như chính mình thay con gái nhỏ bồi thường cho chị nó.

Cuối cùng vẫn là ông ta lo lắng cô sẽ giận chó đánh mèo Diệp Uẩn Thanh.

Diệp Uẩn Ninh cười: “Không cần đâu, con chỉ hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại.”

Cô không muốn một người thân như vậy nữa.

“Con có ý gì, đang giận dỗi đấy à? Con có thể biết điều một chút được không?” Diệp Lương theo phản xạ mở miệng khiển trách, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Diệp Uẩn Ninh đã đi xa rồi.

Ông không nói nên lời. Nhìn theo bóng lưng của cô con gái lớn, trong lòng ông cảm thấy khó chịu khôn tả, giống như bỗng nhiên có thêm một khoảng trống vậy.

Bãi đậu xe ngầm của bệnh viện nhà họ Hoắc.

Hoắc Tranh đóng sầm cửa lại. Gã dùng lực mạnh đến nỗi khiến trợ lý Mã đi phía sau sợ hãi rụt cổ.

Trên người gã toát ra khí chất không quen miễn lại gần. Hắn đi về phía thang máy mà không hề quay đầu lại.

Dục vọng không được thỏa mãn tích tụ lâu ngày khiến lòng gã hừng hực như lửa đốt, thêm vào đó là việc người nhà gã thông qua bệnh viện đã biết được bệnh tình của Diệp Uẩn Thanh và phản đối cuộc hôn nhân của hai người, tất cả những điều này đã khiến cho Hoắc Tranh vô cùng bực bội.

Vốn dĩ nếu ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Diệp Uẩn Thanh, nhà họ Hoắc sẽ vì sự kiên trì của Hoắc Tranh mà sẵn sàng chấp nhận việc Diệp Uẩn Thanh gả vào nhà họ.

Nhưng bây giờ chuyện ngoài ý muốn lại liên tiếp xảy ra. Bọn họ không thể tiếp thu được một người con dâu có thể mất sớm bất cứ lúc nào vì bị bệnh tim, vì thế đám cưới đang được chuẩn bị cũng bị ép bỏ dở giữa chừng.

Nhìn chằm chằm vào cửa thang máy trước mặt, trong mắt Hoắc Tranh hiện lên một tia hắc ám sâu thẳm. Dù thế nào đi nữa gã cũng sẽ cưới Diệp Uẩn Thanh, không ai có thể ngăn cản gã.

Thang máy đang đi xuống cuối cùng cũng mở ra, Hoắc Tranh bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt hơi giống Diệp Uẩn Thanh.

Gã chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt đó, cất giọng khàn khàn khẳng định: “Diệp Uẩn Ninh.”

Diệp Uẩn Ninh chậm rãi ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Hoắc Tranh.”