Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 130




Không gian dưới tầng hầm rất âm u. Khi bước vào trong đó, người ta sẽ cảm nhận được từng cơn lạnh ập đến như thể đang đi vào một thế giới khác.​Hai người kia không hổ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa, khó trách mà họ có thể dây dưa với nhau.

Diệp Uẩn Thanh cắn môi, chần chờ một lát rồi mới đè xuống trái tim đang đập loạn vì bất an của mình, theo sau Tiếu Ninh đi vào.​” Bác sĩ ngầm tặc lưỡi ngạc nhiên.

Khi vào bên trong, điều đầu tiên khiến cô ta chú ý là Diệp Uẩn Ninh, người đang nằm yên trên bàn mổ, ánh sáng nhợt nhạt bao trùm xung quanh  giống như báo trước kết cục bất hạnh sắp đến với cô.

Tiếu Ninh xoay người ôm lấy cô ta, đi từng bước tới gần bàn phẫu thuật, khẽ nói nhỏ bên tai cô ta: “Em thấy rồi chứ? Đây là món quà tôi tặng cho em. Có trái tim của cô ta, sau này em sẽ không bao giờ phải chịu nỗi đau vì bệnh tật nữa, em sẽ sống thật lâu bên tôi.”​Tiếu Ninh bên cạnh cũng tương tự như thế, có điều trạng thái ổn hơn cô ta một chút.

Nghiêng đầu hôn hôn cô ta, người đàn ông buồn cười: “Vui vẻ lên nào!”​’Á’, bên kia Diệp Uẩn Thanh ngã vào góc tường như một miếng giẻ rách, toàn thân đau nhức, không thể đứng dậy nổi.

Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh bị Diệp Uẩn Ninh nằm yên lặng nơi đó thu hút, cô ta nắm lấy quần áo của Tiếu Ninh vừa như sợ hãi, vừa như phấn khích, nhẹ giọng nói: “Thật là chị, chị gái.”​”

Đôi mắt của cô ta lưu luyến trên người Diệp Uẩn Ninh, cuối cùng dừng lại ở ngực cô, nói với giọng êm tai: “Em biết từ nhỏ chị ta đã hâm mộ em, có lẽ là vì bố quan tâm đến em hơn nên ít khi để ý đến chị ta. Nhưng chị ta không biết rằng em cũng hâm mộ chị ta.”​Trái tim cô ta rất mong manh, rốt cuộc nó cũng chịu ảnh hưởng vì sợ hãi.

“Một người có cơ thể khoẻ mạnh như chị ta hoàn toàn không thể cảm nhận được sự đau đớn của em. Em không thể đi lại hoạt động giống như người bình thường, ngay cả cười cũng không thể cười to, cuộc sống lúc nào cũng bị kiểm soát, giam cầm sắp khiến em phát điên rồi.”​Cả hai đều bị điện giật tê rần.

Cô ta duỗi tay ra, bàn tay ấy tham lam và lưu luyến trên ngực Diệp Uẩn Ninh như thể cô ta có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt ở bên dưới, thật khỏe mạnh và mạnh mẽ.​Bác sĩ ngầm nhún vai nói: “Yên tâm, tôi sẽ cử người kiểm tra kỹ một lần.

“Có phải em rất xấu xa không? Vì sự sống của mình mà cướp đi trái tim của chị gái ruột.” Cô ta quay người lao vào vòng tay của Tiếu Ninh, khóc thút thít nói, “Chắc chắn em là một cô gái độc ác, xấu xa. Anh có ghét em không?” Cô ta đau đớn ngẩng đầu nhìn Tiếu Ninh.​” Tiếu Ninh trìu mến nói.

Tiếu Ninh cười, hất cằm, khinh thường nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Em không hề sai. Nếu thật sự có sai thì cũng nên trách ông trời bất công khi không thể cho em một cơ thể khoẻ mạnh, buộc em phải làm như vậy.”​Lúc này Tiếu Ninh cũng không dám duỗi tay ôm lấy cô ta nữa, bản thân hắn cũng rất đau.

Hắn hôn người phụ nữ trước mặt như đang thưởng thức: “Đừng lo lắng, sao tôi có thể ghét em được? Tôi thích em còn chưa đủ đâu.”​Diệp Uẩn Thanh bị điện giật đến mức tóc cháy khét thành một nhúm, hai mắt thất thần, toàn thân run rẩy và khó thở.

Hắn là một kẻ máu lạnh từ trong xương cốt. Tuy rằng hắn cũng thích Diệp Uẩn Thanh lương thiện, nhưng một Diệp Uẩn Thanh không từ thủ đoạn vì mạng sống của mình càng hợp gu hắn hơn.​”

Diệp Uẩn Thanh nín khóc mỉm cười, biết ơn ôm lại hắn, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn, may mà có anh, nếu không em không biết phải làm gì mới tốt!”​Một mùi khét bốc lên, hai người không ngừng run rẩy giống như những con rối gỗ bị giật dây.

“Tôi cam tâm tình nguyện vì em, cho nên em không cần phải cảm ơn.” Tiếu Ninh trìu mến nói.​Không phải là cô.

Diệp Uẩn Thanh cắn môi, quay đầu nhìn Diệp Uẩn Ninh đang hôn mê, không đành lòng nói: “Dù sao thì làm thế này cũng không công bằng đối với chị gái em. Cho nên có thể, có thể để chị ta cứ ngủ mãi như thế để chị ta không cần phải đối mặt với hiện thực, để nỗi đau có thể giảm bớt đôi chút được không?”​Diệp Uẩn Thanh cảm thấy khó chịu khắp người.

Đối với Diệp Uẩn Ninh, cứ thế không hề hay biết gì mà chết đi là một sự nhân từ. Như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với hiện thực bị em gái cướp mất trái tim.​Khi bước vào trong đó, người ta sẽ cảm nhận được từng cơn lạnh ập đến như thể đang đi vào một thế giới khác.

Tiếu Ninh khen ngợi: “Em vẫn mềm lòng quá. Được rồi, tôi sẽ dặn bác sĩ lo liệu, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu quả của ca mổ là được.”​”

Diệp Uẩn Thanh chớp mắt: “Cám ơn anh, Tiếu Ninh. Anh tốt với em quá”!​Được rồi, tôi sẽ dặn bác sĩ lo liệu, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu quả của ca mổ là được.

Hai người lập tức rung động ôm chặt lấy nhau, không ngừng nói lời âu yếm.​Nghiêng đầu hôn hôn cô ta, người đàn ông buồn cười: “Vui vẻ lên nào!

Diệp Uẩn Ninh, người đang nằm trên bàn mổ bên cạnh giả vờ bất tỉnh, gần như cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra vì họ.​”

Cô ta đã cầm dao mổ giết người thấy máu rồi còn giả vờ thiện lương, vô tội gì nữa?​Tiếu Ninh ôm lấy cô ta, kiên quyết nói: “Người khác là người khác, chúng ta không phải bọn họ.

Hai người kia không hổ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa, khó trách mà họ có thể dây dưa với nhau.​Còn Diệp Uẩn Thanh thì thực sự sợ hãi.

Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, Diệp Uẩn Ninh điều khiển linh lực bay lên trên, chiếc quạt trên đầu lập tức lay động rào rạt, gần như sắp bị rơi xuống dưới.​Anh có ghét em không?

Tiếu Ninh nhạy bén cảm nhận được có gì đó khác thường ở phía trên đầu mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy từng mảng bụi bay xuống dưới và phía trên có thứ gì đó đập xuống.​Tiếu Ninh nhạy bén cảm nhận được có gì đó khác thường ở phía trên đầu mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy từng mảng bụi bay xuống dưới và phía trên có thứ gì đó đập xuống.

Hắn kinh ngạc và sợ hãi, lập tức bế Diệp Uẩn Thanh lăn sang một bên. Một tiếng ‘rầm’ thật mạnh vang lên, mặt đất rung chuyển một trận, bụi bặm bắn ra dày đặc, chiếc quạt trần cũ kỹ rơi vỡ tan tác, linh kiện văng tứ tán.​Hắn không muốn ở lại chỗ này nữa.

Suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là bọn họ đã chết dưới chiếc quạt và bị đập nát thành từng miếng thịt rồi!​”

Tiếu Ninh nghĩ mà sợ, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.​Diệp Uẩn Thanh lắc đầu: “Anh không hiểu đâu, chị gái em có một chút quái lạ.

Nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra, Diệp Uẩn Thanh co rúm trong lòng người đàn ông, bởi vì giật mình sợ hãi mà trái tim lại bắt đầu đau thắt.​Tầng hầm lại một lần nữa có ánh sáng.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, khe khẽ nói: “Thật là đáng sợ, sao đang bình thường mà quạt lại rơi xuống được?”​Nhưng mà mọi chuyện lại quá không may, trong lúc sốt ruột, hắn không kịp nhìn thấy một ống thuỷ tinh từ đâu lăn tới dưới lòng bàn chân hắn, lập tức dẫm lên.

Tiếu Ninh bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát, xác định chiếc quạt không có đập vào Diệp Uẩn Ninh đang nằm trên bàn mổ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chắc là quạt quá cũ, linh kiện lỏng lẻo, vừa lúc rơi xuống. Đừng sợ, đợi lát nữa tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ lại một lần.”​Còn Diệp Uẩn Thanh, ngoài trông bề ngoài có vẻ giật một chút, cơ thể cũng có phản ứng bị điện giật nhưng thực tế không bị tổn thương quá nặng, rất nhanh đã hồi phục.

Diệp Uẩn Thanh yếu ớt tựa vào trong lòng hắn, trán lấm tấm mồ hôi: “Vậy mình rời khỏi đây trước đi, em thấy hơi khó chịu.”​Hắn lập tức đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó, đôi mắt ngấn nước, biểu cảm dữ tợn và hắn cũng không rảnh lo giữ phong độ.

Trái tim cô ta rất mong manh, rốt cuộc nó cũng chịu ảnh hưởng vì sợ hãi.​Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh bị Diệp Uẩn Ninh nằm yên lặng nơi đó thu hút, cô ta nắm lấy quần áo của Tiếu Ninh vừa như sợ hãi, vừa như phấn khích, nhẹ giọng nói: “Thật là chị, chị gái.

Tiếu Ninh vội vàng nói: “Tôi lập tức đưa em lên.”​”

Nói xong, hắn bế Diệp Uẩn Thanh định rời khỏi tầng hầm.​Nhưng làm sao có thể như thế được chứ?

Nhưng mà mọi chuyện lại quá không may, trong lúc sốt ruột, hắn không kịp nhìn thấy một ống thuỷ tinh từ đâu lăn tới dưới lòng bàn chân hắn, lập tức dẫm lên.​Em không hề sai.

“Bụp” một tiếng, lòng bàn chân trượt một cái khiến hắn luống cuống, tay không tự chủ được mà đẩy Diệp Uẩn Thanh ra ngoài, còn chính mình không thể khống chế được cơ thể nên ngả người về phía sau, té ngã dập mông.​Tôi thích em còn chưa đủ đâu.

Hắn lập tức đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó, đôi mắt ngấn nước, biểu cảm dữ tợn và hắn cũng không rảnh lo giữ phong độ.​Tuy rằng hắn cũng thích Diệp Uẩn Thanh lương thiện, nhưng một Diệp Uẩn Thanh không từ thủ đoạn vì mạng sống của mình càng hợp gu hắn hơn.

Đau, đau quá, mông sắp nứt ra rồi.​Đừng sợ, đợi lát nữa tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ lại một lần.

‘Á’, bên kia Diệp Uẩn Thanh ngã vào góc tường như một miếng giẻ rách, toàn thân đau nhức, không thể đứng dậy nổi.​Diệp Uẩn Thanh, người cùng thấy cảnh tượng này, cũng sợ hãi hét lên thành tiếng.

Cô ta khóc nức nở, cắn môi, cố gắng bò dậy từ dưới đất lên: “Tiếu Ninh, anh đâu rồi, có chuyện gì vậy?”​“Một người có cơ thể khoẻ mạnh như chị ta hoàn toàn không thể cảm nhận được sự đau đớn của em.

Tiếu Ninh chịu đựng đau đớn đứng dậy. Trước mặt Diệp Uẩn Thanh, hắn ngượng ngùng không dám kiểm tra mông mình, lập tức đá bay ống thuỷ tinh kia cho hả giận.​”

“Không sao đâu, do tôi không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó.” Tiếu Ninh dịch đến trước người cô ta, lo lắng hỏi, “Có làm em bị thương không, chỉ tại tôi không cẩn thận.”​Khi vào bên trong, điều đầu tiên khiến cô ta chú ý là Diệp Uẩn Ninh, người đang nằm yên trên bàn mổ, ánh sáng nhợt nhạt bao trùm xung quanh  giống như báo trước kết cục bất hạnh sắp đến với cô.

Diệp Uẩn Thanh cảm thấy khó chịu khắp người. Quần áo cô ta dính đầy bụi bẩn của tầng hầm khiến cô ta hận không thể lập tức rửa sạch sẽ.​Sắc mặt cô ta tái nhợt, khe khẽ nói: “Thật là đáng sợ, sao đang bình thường mà quạt lại rơi xuống được?

Cô ta miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, mình nhanh đi lên thôi!”​Người chạy tới chính là bác sĩ ngầm mà Tiếu Ninh đặc biệt tìm tới, hắn đá văng dây điện đi rồi lại mở nguồn điện lên một lần nữa.

Lúc này Tiếu Ninh cũng không dám duỗi tay ôm lấy cô ta nữa, bản thân hắn cũng rất đau.​Tiếu Ninh vội vàng nói: “Tôi lập tức đưa em lên.

Hai người lập tức nâng đỡ nhau, cẩn thận đi giữa con đường đầy rẫy thiết bị, hướng về phía cầu thang.​Khoảnh khắc họ bước lên bậc đá, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, một sợi dây điện bị rò rỉ bay tới dưới chân bọn họ.

Khoảnh khắc họ bước lên bậc đá, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, một sợi dây điện bị rò rỉ bay tới dưới chân bọn họ.​”

Đôi mắt Tiếu Ninh mở to vì sợ hãi, hắn dùng sức di chuyển cơ thể, muốn nhấc chân lên để dịch đi. Diệp Uẩn Thanh, người cùng thấy cảnh tượng này, cũng sợ hãi hét lên thành tiếng.​Cô ta khóc nức nở, cắn môi, cố gắng bò dậy từ dưới đất lên: “Tiếu Ninh, anh đâu rồi, có chuyện gì vậy?

Mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt. Sợi dây điện kia như thể cố ý chạy tới chân hắn, chỉ nghe thấy một trận tiếng nổ bụp bụp, dòng điện chạy từ lòng bàn chân truyền đến cơ thể Tiếu Ninh, rồi thông qua hắn truyền đến người Diệp Uẩn Thanh. Cả hai đều bị điện giật tê rần.​”

Một mùi khét bốc lên, hai người không ngừng run rẩy giống như những con rối gỗ bị giật dây.​Khi dòng điện biến mất, hai người Tiếu Ninh và Diệp Uẩn Thanh cũng ngã xuống đất.

“Trời ạ, sao lại bị rò rỉ điện thế này?” Theo giọng nói đó, một bóng người nhanh chóng chạy tới đóng công tắc nguồn lại.​Cô ta sợ hãi ôm lấy mình, lo lắng hỏi: “Thật sự sẽ thuận lợi chứ?

Khi dòng điện biến mất, hai người Tiếu Ninh và Diệp Uẩn Thanh cũng ngã xuống đất.​Hắn là một kẻ máu lạnh từ trong xương cốt.

Người chạy tới chính là bác sĩ ngầm mà Tiếu Ninh đặc biệt tìm tới, hắn đá văng dây điện đi rồi lại mở nguồn điện lên một lần nữa.​Tiếu Ninh bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát, xác định chiếc quạt không có đập vào Diệp Uẩn Ninh đang nằm trên bàn mổ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chắc là quạt quá cũ, linh kiện lỏng lẻo, vừa lúc rơi xuống.

Tầng hầm lại một lần nữa có ánh sáng. Diệp Uẩn Thanh bị điện giật đến mức tóc cháy khét thành một nhúm, hai mắt thất thần, toàn thân run rẩy và khó thở.​Sau khi nhìn Diệp Uẩn Thanh một cái để an ủi, Tiếu Ninh nói với bác sĩ ngầm: “Cẩn thận kiểm tra nơi này một chút, tôi không muốn đến lúc phẫu thuật lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.

Tiếu Ninh bên cạnh cũng tương tự như thế, có điều trạng thái ổn hơn cô ta một chút.​Tiếu Ninh bề ngoài trông có vẻ thê thảm một chút nhưng trừ cảm giác sợ hãi khi bị điện giật thì cơ thể không có gì bất thường, y như có kỳ tích vậy.

Bác sĩ ngầm biết Diệp Uẩn Thanh mắc bệnh tim nên lập tức sơ cứu cho cô ta.​Hắn tìm được nơi này sau một thời gian dài khảo sát và chuẩn bị, bao gồm cả bác sĩ ngầm cũng là người có trình độ cao nhất.

Nhưng một lúc lâu sau, hắn hoang mang sờ đầu, suýt chút nữa cho rằng mình thiếu năng lực nghiệp vụ.​Tiếu Ninh xoay người ôm lấy cô ta, đi từng bước tới gần bàn phẫu thuật, khẽ nói nhỏ bên tai cô ta: “Em thấy rồi chứ?

Đối với một người bình thường, điện giật đặc biệt ảnh hưởng lớn đối với bệnh nhân mắc bệnh tim, nếu nghiêm trọng thì còn có thể dẫn đến tử vong. Còn Diệp Uẩn Thanh, ngoài trông bề ngoài có vẻ giật một chút, cơ thể cũng có phản ứng bị điện giật nhưng thực tế không bị tổn thương quá nặng, rất nhanh đã hồi phục.​”

Tiếu Ninh bề ngoài trông có vẻ thê thảm một chút nhưng trừ cảm giác sợ hãi khi bị điện giật thì cơ thể không có gì bất thường, y như có kỳ tích vậy.​Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, Diệp Uẩn Ninh đang nằm yên lặng cách đó không xa, dường như mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không thể khiến cô tỉnh giấc.

“Hai người mạng lớn thật đấy, điện giật thế mà đều không bị sao.” Bác sĩ ngầm tặc lưỡi ngạc nhiên.​”Tôi cam tâm tình nguyện vì em, cho nên em không cần phải cảm ơn.

Tiếu Ninh mệt đến mức không nói nên lời, hắn chưa bao giờ xui xẻo như hôm nay, có nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh như vậy, quả thực khiến người ta phải tự hỏi có phải số phận an bài quả báo sẽ đến, cảnh báo hắn được không mắc sai lầm.​”

Nhưng làm sao có thể như thế được chứ? Hắn chưa bao giờ tin gieo nhân nào gặt quả ấy, chắc hẳn chỉ là ngoài ý muốn thôi.​Diệp Uẩn Thanh yếu ớt tựa vào trong lòng hắn, trán lấm tấm mồ hôi: “Vậy mình rời khỏi đây trước đi, em thấy hơi khó chịu.

Còn Diệp Uẩn Thanh thì thực sự sợ hãi. Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiếu Ninh, như thể coi hắn là vị cứu tinh của mình.​Đau, đau quá, mông sắp nứt ra rồi.

Sau khi nhìn Diệp Uẩn Thanh một cái để an ủi, Tiếu Ninh nói với bác sĩ ngầm: “Cẩn thận kiểm tra nơi này một chút, tôi không muốn đến lúc phẫu thuật lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Còn nữa, khi nào có thể thực hiện ca mổ?”​Em sợ, anh nói xem, vừa rồi rốt cuộc là…”

Hiện giờ hắn cảm thấy vô cùng tồi tệ, chỉ mong càng nhanh càng tốt, kết thúc mọi chuyện sớm một chút.​Nhưng một lúc lâu sau, hắn hoang mang sờ đầu, suýt chút nữa cho rằng mình thiếu năng lực nghiệp vụ.

Bác sĩ ngầm nhún vai nói: “Yên tâm, tôi sẽ cử người kiểm tra kỹ một lần. Chờ xác định thiết bị không có vấn đề gì rồi thì có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.”​Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, Diệp Uẩn Ninh điều khiển linh lực bay lên trên, chiếc quạt trên đầu lập tức lay động rào rạt, gần như sắp bị rơi xuống dưới.

Tiếu Ninh gật đầu: “Nhanh lên.”​Tiếu Ninh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, không có phát sinh vấn đề gì cả.

Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, Diệp Uẩn Ninh đang nằm yên lặng cách đó không xa, dường như mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không thể khiến cô tỉnh giấc.​Hai người lập tức nâng đỡ nhau, cẩn thận đi giữa con đường đầy rẫy thiết bị, hướng về phía cầu thang.

Không phải là cô.​Cô ta miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, mình nhanh đi lên thôi!

Hắn tìm được nơi này sau một thời gian dài khảo sát và chuẩn bị, bao gồm cả bác sĩ ngầm cũng là người có trình độ cao nhất. Tiếu Ninh không biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, chỉ có thể đổ tất cả mọi chuyện cho nguyên nhân ngoài ý muốn.​Chờ xác định thiết bị không có vấn đề gì rồi thì có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.

Hắn không muốn ở lại chỗ này nữa. Vừa rồi thật sự quá ma quái, trừ khi là chính thức phẫu thuật thì hắn mới đến đây lần nữa.​” Cô ta quay người lao vào vòng tay của Tiếu Ninh, khóc thút thít nói, “Chắc chắn em là một cô gái độc ác, xấu xa.

“Anh ở lại đây, chúng tôi đi lên trước đây.” Hắn không đợi đối phương đáp lại mà lập tức kéo Diệp Uẩn Thanh theo, đi về phía cửa của tầng hầm.​Vì sự sống của mình mà cướp đi trái tim của chị gái ruột.

Bác sĩ ngầm nhìn họ rời đi sau đó chính mình nhìn lại xung quanh, hắn thấy rất bình thường mà!​Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiếu Ninh, như thể coi hắn là vị cứu tinh của mình.

Xem ra không phải vấn đề của mình mà là bọn họ quá xui xẻo.​Tiếu Ninh không biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, chỉ có thể đổ tất cả mọi chuyện cho nguyên nhân ngoài ý muốn.

Khi đứng dưới ánh mặt trời một lần nữa, Diệp Uẩn Thanh mới cảm giác được chính mình còn sống.​Mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt.

Cô ta sợ hãi ôm lấy mình, lo lắng hỏi: “Thật sự sẽ thuận lợi chứ? Em sợ, anh nói xem, vừa rồi rốt cuộc là…”​Có vài lần chị ta gặp chuyện, lần nào cũng gặp dữ hoá lành còn người khác thì có chuyện, liệu chúng ta có thể…..?

Tiếu Ninh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, không có phát sinh vấn đề gì cả.”​Như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với hiện thực bị em gái cướp mất trái tim.

Diệp Uẩn Thanh lắc đầu: “Anh không hiểu đâu, chị gái em có một chút quái lạ. Có vài lần chị ta gặp chuyện, lần nào cũng gặp dữ hoá lành còn người khác thì có chuyện, liệu chúng ta có thể…..?”​”

Tiếu Ninh ôm lấy cô ta, kiên quyết nói: “Người khác là người khác, chúng ta không phải bọn họ. Tôi hứa, Diệp Uẩn Ninh sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay tôi, trái tim của cô ta sẽ chỉ thuộc về em!”