Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 113




Hắn không hề tuỳ tiện yêu ai đó.​Đúng là như thế.

Ánh mắt Mạnh Chấn Vũ vẫn giữ một chút nhẫn nại, hắn phản bác: “Tôi không cố ý. Lúc đó tôi thực sự không biết mình đã kết hôn…” Hắn buồn rầu túm tóc mình, “Tất cả mọi chuyện đều là tôi sai, tôi sai ở chỗ không nên yêu Tú Tú, Tú Tú vô tội.”​Cảnh sát sẽ xử lý chuyện này à?

Vẻ mặt Mạnh Chấn Vũ đầy đau đớn.​Mạnh Chấn Vũ hơi chần chờ.

Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nói: “Tuy rằng lời nói có hơi khó nghe, nhưng tôi nghĩ anh chỉ mất đi trí nhớ chứ không phải bị thiểu năng trí tuệ, chắc hẳn anh phải có khả năng phán đoán hành vi cơ bản chứ! Anh không phải là một đứa trẻ vị thành niên. Anh tự nhìn lại dáng vẻ của mình đi, anh là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi. Trước khi cặp kè với một cô gái khác, chẳng lẽ chưa có một phút giây nào, anh nghi ngờ rằng mình đã có bạn gái hoặc là dứt khoát đã kết hôn rồi à?”​” Mạnh Chấn Vũ ngơ ngác hỏi.

“Cái gọi là tình yêu của anh nghe như trò hề vậy. Giả sử anh là một người đàn ông có trách nhiệm, chẳng phải cách làm đúng đắn là trước tiên phải tìm ra danh tính của mình, nắm bắt rõ ràng các mối quan hệ của bản thân và đảm bảo không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào rồi mới bắt đầu một mối quan hệ mới sao? Còn anh Mạnh, anh đã làm như thế nào? Mới mấy ngày ngắn ngủi, tình yêu đã trào dâng không thể kìm hãm nổi phải không?”​Cô không biết trước khi mất trí nhớ anh ta là ai, có gia đình hay không mà đã dễ dàng yêu và quyết định ở bên anh ta,….

“Còn cô nữa,” cô nhìn Lam Tú Tú, nói, “Cô cũng khiến tôi khó hiểu như thế. Cô không biết trước khi mất trí nhớ anh ta là ai, có gia đình hay không mà đã dễ dàng yêu và quyết định ở bên anh ta,…. Chẳng lẽ cô không sợ không may phá hủy gia đình của người khác à?” Diệp Uẩn Ninh lắc đầu, khuôn mặt biểu lộ rõ ràng sự khó hiểu.​Lam Tú Tú chớp mắt với vẻ ngây thơ: “Gọi cảnh sát?

Mạnh Chấn Vũ đã sai. Không lẽ Lam Tú Tú thực sự vô tội?​Người anh yêu bây giờ chính là em.

Cô nghĩ rằng thời gian hai người ở bên nhau không quá lâu, đáng lẽ càng có thể dùng biện pháp lý trí hơn để giải quyết. Tại sao họ lại có thể vì tình yêu mà choáng váng đầu óc như thế chứ?​Bên kia, điện thoại của Diệp Uẩn Ninh có người bắt máy, bên trong truyền tới giọng nói dịu dàng “Xin chào, cô Diệp, cô tìm tôi có chuyện gì không?

Rốt cuộc thì Mạnh Chấn Vũ đã nghĩ gì vậy?​Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lam Tú Tú, hắn an ủi: “Yên tâm đi, Tú Tú.

Hắn chẳng nghĩ gì cả. Lúc ấy, tâm trí hắn không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, trong lòng chỉ tâm niệm Lam Tú Tú. Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng mình đã kết hôn, thậm chí còn có cả con rồi.​Đối mặt với ánh mắt giận dữ của đối phương, Diệp Uẩn Ninh thờ ơ: “Đương nhiên anh ta có thể một lần nữa yêu ai đó, nhưng không phải trước đó anh ta phải kết thúc đoạn tình cảm phía trước à?

Thấy sắc mặt hắn trắng bệch như thể bị lời nói của Diệp Uẩn Ninh làm cho sốc nặng, Lam Tú Tú cắn chặt răng xông lên chắn trước mặt người đàn ông, tức giận bất bình trừng mắt với Diệp Uẩn Ninh: “Chị không được nói anh Mạnh như vậy, chị có biết anh ấy đã cố gắng như thế nào để lấy lại trí nhớ không? Anh ấy bị bệnh tật tra tấn gần chết, nhưng cố thế nào cũng không nhớ được thì phải làm sao chứ? Ngay cả tên của mình mà anh ấy cũng không nhớ, anh ấy quên mất nhà mình ở đâu, quên đi tất cả.” Cô ấm ức khóc, “Chẳng lẽ nếu cả đời anh ấy không nhớ ra được thì suốt đời này, anh ấy cũng không thể bắt đầu một lần nữa, không thể yêu một người khác à? Dù chị nói như thế nào thì em cũng chỉ thích anh ấy mà thôi.”​Có điều chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay không?

“Tú Tú!” Gọi tên Lam Tú Tú, Mạnh Chấn Vũ xúc động, chăm chú nhìn cô.​Giả sử anh là một người đàn ông có trách nhiệm, chẳng phải cách làm đúng đắn là trước tiên phải tìm ra danh tính của mình, nắm bắt rõ ràng các mối quan hệ của bản thân và đảm bảo không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào rồi mới bắt đầu một mối quan hệ mới sao?

Đối mặt với ánh mắt giận dữ của đối phương, Diệp Uẩn Ninh thờ ơ: “Đương nhiên anh ta có thể một lần nữa yêu ai đó, nhưng không phải trước đó anh ta phải kết thúc đoạn tình cảm phía trước à? Dù anh ta có thật sự thay lòng đổi dạ thì cũng kính xin anh ta ly hôn trước đã.”​Mới mấy ngày ngắn ngủi, tình yêu đã trào dâng không thể kìm hãm nổi phải không?

“Còn về việc cô nói anh ta mất trí nhớ, quên hết tất cả…” Diệp Uẩn Ninh cau mày khó hiểu, “Cho dù anh mất trí nhớ thì cũng không đến mức không có cách nào tìm ra danh tính của mình chứ. Chỉ cần báo cảnh sát thì chẳng sợ anh bị mất giấy tờ tuỳ thân, tôi nghĩ cảnh sát cũng vẫn có cách để xác minh danh tính của anh và liên lạc với người nhà anh. Nhưng mà,…?” Cô cau mày tỏ vẻ nghi ngờ, “Đừng nói là các người không làm bất cứ hành động nào đấy?”​”Tôi không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói được vài câu.

“Gọi cảnh sát? Có thể gọi cảnh sát à?” Mạnh Chấn Vũ ngơ ngác hỏi.​”

Đầu hắn đau âm ỉ. Tại sao mình chưa từng nghĩ đến việc gọi cảnh sát vậy?​Lam Tú Tú cắn môi, chuyển ánh mắt về phía Mạnh Chấn Vũ, nhẹ giọng nói: “Anh Mạnh, em sợ.

Đúng rồi, mình bị mất trí nhớ nên cũng có khả năng không nghĩ ra.​Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chính hắn cũng còn chưa có cách nào đối mặt với vợ con đột nhiên xuất hiện.

Nhưng tại sao Lam Tú Tú lại không nghĩ tới việc nhờ cảnh sát giúp đỡ?​”Em chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sát, hơn nữa trong thị trấn mới có đồn cảnh sát.

Hắn nhìn cô gái với vẻ hoài nghi.​Bây giờ có người nói rằng cô ấy đã nhìn thấy chồng mình, cô thực sự mừng rơi nước mắt.

Lam Tú Tú chớp mắt với vẻ ngây thơ: “Gọi cảnh sát? Gọi cảnh sát là sao? Cảnh sát sẽ xử lý chuyện này à?”​Một tia oán giận loé ra nơi đáy mắt Lam Tú Tú nhưng cô không dám ngăn cản động tác của Diệp Uẩn Ninh.

Cô hoảng sợ nhìn Mạnh Chấn Vũ, cô thực sự không hiểu!​”Chị Diệp, em xin chị, trước mắt chị đừng nói với người nhà anh Mạnh rằng anh ấy đang ở đây được không?

“Em chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sát, hơn nữa trong thị trấn mới có đồn cảnh sát. Em chưa bao giờ ra khỏi làng một mình, cũng không biết có thể nhờ cảnh sát hỗ trợ việc này.” Cô tủi thân nói.​” Ánh mắt Lam Tú Tú có một chút lo lắng, vội lên tiếng ngăn cản cô.

Mạnh Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm. Đúng là như thế. Lam Tú Tú chỉ là một cô gái chất phác trong ngôi làng miền núi khép kín, làm sao cô có thể biết được việc báo cảnh sát chứ? Hơn nữa từ làng tới thị trấn phải mất vài giờ đi bộ, dù Lam Tú Tú có thật sự muốn đi thì chính mình cũng không nỡ để cô vất vả đi đường xa như thế.​”

“Được rồi, vậy bây giờ hai người đã biết có chuyện thì báo cảnh sát rồi chứ? Thực ra tôi không có hứng thú đối với chuyện của hai người, nhưng tôi rất vui lòng giúp hai người báo tin cho người nhà của anh Mạnh,” Diệp Uẩn Ninh cầm điện thoại, “Có lẽ họ đang rất sốt ruột.”​Anh tự nhìn lại dáng vẻ của mình đi, anh là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi.

Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ, người nhà họ Mạnh không biết tình huống và không tìm thấy hắn, nói không chừng bây giờ đang lo lắng phát điên rồi.​Đúng rồi, mình bị mất trí nhớ nên cũng có khả năng không nghĩ ra.

“Không, không thể được.” Ánh mắt Lam Tú Tú có một chút lo lắng, vội lên tiếng ngăn cản cô.​Lam Tú Tú rưng rưng nước mắt, như thể đã cảm động trước lời nói của hắn, cô gật đầu nói: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ không từ bỏ.

“Hả?” Diệp Uẩn Ninh hỏi.​Ánh mắt Mạnh Chấn Vũ vẫn giữ một chút nhẫn nại, hắn phản bác: “Tôi không cố ý.

Lam Tú Tú cắn môi, chuyển ánh mắt về phía Mạnh Chấn Vũ, nhẹ giọng nói: “Anh Mạnh, em sợ. Liệu người nhà anh đến có cướp anh đi, liệu họ có mắng em rồi đuổi em đi, nói em phá vỡ hạnh phúc gia đình anh không? Em sợ, em không muốn gặp họ, trước hết không liên lạc với họ được không?” Đôi mắt cô lộ vẻ cầu xin.​Còn vợ con, nghĩ theo hướng tích cực thì đến lúc đấy bọn họ có thể vui vẻ ly hôn là được.

Trái tim của Mạnh Chấn Vũ đau nhói, trước đây Lam Tú Tú vui vẻ hoạt bát biết nhường nào, cô giống như tinh linh vô lo vô nghĩ giữa núi rừng, ngây thơ trong sáng. Hiện giờ cô lại vì mình mà thấp thỏm, lo âu!​Ngay cả tên của mình mà anh ấy cũng không nhớ, anh ấy quên mất nhà mình ở đâu, quên đi tất cả.

Hắn vô thức trả lời: “Ừ, vây trước hết mình không liên lạc với họ, đợi sau này rồi nói tiếp!”​Em sợ, em không muốn gặp họ, trước hết không liên lạc với họ được không?

Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chính hắn cũng còn chưa có cách nào đối mặt với vợ con đột nhiên xuất hiện.​Rốt cuộc thì Mạnh Chấn Vũ đã nghĩ gì vậy?

“Xì!” Tiếng cười mỉa mai nhàn nhạt truyền tới tai.​Lam Tú Tú gượng cười.

Họ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Diệp Uẩn Ninh.​Khi ánh mắt cô rơi vào người phụ nữ bên cạnh hắn, Lâm Tiểu Nhã không bỏ lỡ sự mập mờ giữa hai người, hơn nữa còn có ánh mắt chăm chú của Mạnh Chấn Vũ, trong lòng cô đã suy đoán được vài phần.

“Chị Diệp, em xin chị, trước mắt chị đừng nói với người nhà anh Mạnh rằng anh ấy đang ở đây được không?” Lam Tú Tú thận trọng cầu xin.​Bây giờ trong nhà, cha mẹ chồng đều bị bệnh, con trai khóc lóc không chịu đi học, cô cũng sợ lại gặp chuyện nên để bé ở nhà.

“Không được.” Diệp Uẩn Ninh lãnh đạm nói: “Chuyện tình cảm là việc của hai người, không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không thể nhìn một người vợ vô tội bị giấu giếm mọi chuyện. Việc tôi báo cho cô ấy biết chồng cô ấy đang ở đây là quyền tự do của tôi. Hai người tuỳ ý đi!”​”Cái gọi là tình yêu của anh nghe như trò hề vậy.

Ngay trước mặt bọn họ, Diệp Uẩn Ninh lấy ra số điện thoại trong trí nhớ của mình, không chút do dự ấn nút gọi.​Hắn vẫn có sự mong đợi đối với cha mẹ và người nhà, việc mất đi trí nhớ và phải đối mặt với mọi thứ không quen thuộc rất cô đơn và không có cảm giác an toàn.

Một tia oán giận loé ra nơi đáy mắt Lam Tú Tú nhưng cô không dám ngăn cản động tác của Diệp Uẩn Ninh.​Lâm Tiểu Nhã nhìn bức ảnh được gửi đến điện thoại của mình, mặc dù quần áo khác nhau nhưng đó quả thực là chồng cô.

Mạnh Chấn Vũ hơi chần chờ. Hắn vẫn có sự mong đợi đối với cha mẹ và người nhà, việc mất đi trí nhớ và phải đối mặt với mọi thứ không quen thuộc rất cô đơn và không có cảm giác an toàn.​“Không được.

Nếu có thể tìm được người nhà thì đương nhiên là tốt rồi. Còn vợ con, nghĩ theo hướng tích cực thì đến lúc đấy bọn họ có thể vui vẻ ly hôn là được. Bởi vậy hắn không kịch liệt phản đối việc liên lạc với người nhà này.​Em chưa bao giờ ra khỏi làng một mình, cũng không biết có thể nhờ cảnh sát hỗ trợ việc này.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lam Tú Tú, hắn an ủi: “Yên tâm đi, Tú Tú. Người anh yêu bây giờ chính là em. Anh không quen ai khác, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”​Vừa đi được vài bước, cô dường như nhớ tới điều gì nên quay đầu lại: “À phải rồi, anh Mạnh, anh là du khách đeo ba lô mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó phải không?

Lam Tú Tú gượng cười.​Thực ra tôi không có hứng thú đối với chuyện của hai người, nhưng tôi rất vui lòng giúp hai người báo tin cho người nhà của anh Mạnh,” Diệp Uẩn Ninh cầm điện thoại, “Có lẽ họ đang rất sốt ruột.

Bên kia, điện thoại của Diệp Uẩn Ninh có người bắt máy, bên trong truyền tới giọng nói dịu dàng “Xin chào, cô Diệp, cô tìm tôi có chuyện gì không?”​Hắn chẳng nghĩ gì cả.

Tuy giọng nói của cô dễ nghe nhưng lại lộ ra sự mệt mỏi không thể che giấu.​”

“Chị Mạnh, tôi đã gặp chồng chị ở đây,…” Cô chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.​”

Giọng nói lo lắng của chị Mạnh vang lên: “Cô Diệp, cô nói thật à? Cô đã gặp anh ấy ở đâu? Anh ấy có khoẻ không, có vấn đề gì không?”​Thật đáng tiếc khi anh bị gặp sự cố ngoài ý muốn nên bị mất trí nhớ.

Lâm Tiểu Nhã gần như lo lắng sắp điên rồi. Chồng cô chưa hề dặn dò ai đã ra ngoài đi xa, cuối cùng chỉ gọi một cuộc điện thoại về nhà nói rằng muốn đi du lịch thả lỏng và bảo bọn họ không cần lo lắng.​Hắn không hề tuỳ tiện yêu ai đó.

Kể từ lúc đó, rốt cuộc không ai có thể gọi điện cho hắn được.​Mạnh Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ đã bị mất liên lạc gần nửa tháng, họ cũng đã báo cảnh sát, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần rằng hắn bị bắt cóc. Nhưng cuối cùng lại không hề có một tin tức gì.​Nếu họ thật sự là người thân của anh, anh sẽ thuyết phục họ, nói với họ rằng người anh yêu là em, anh chỉ muốn cưới em làm vợ.

Bây giờ trong nhà, cha mẹ chồng đều bị bệnh, con trai khóc lóc không chịu đi học, cô cũng sợ lại gặp chuyện nên để bé ở nhà. Hiện tại, mọi việc trong nhà đều do một mình cô gánh vác. Vừa phải chịu nỗi đau chồng mất tích vừa phải quán xuyến một đống chuyện lớn, chuyện nhỏ, Lâm Tiểu Nhã phải dựa vào ý chí chống đỡ mới không gục ngã.​” Cô ấm ức khóc, “Chẳng lẽ nếu cả đời anh ấy không nhớ ra được thì suốt đời này, anh ấy cũng không thể bắt đầu một lần nữa, không thể yêu một người khác à?

Bây giờ có người nói rằng cô ấy đã nhìn thấy chồng mình, cô thực sự mừng rơi nước mắt.​Còn anh Mạnh, anh đã làm như thế nào?

“Ngoài một chuyện không tốt thì anh ta hoàn toàn ổn, hay là tôi chụp một bức ảnh để cô xem nhé!” Diệp Uẩn Ninh giơ di động lên nhanh chóng chụp vài tấm, trước khi hai người Mạnh Chấn Vũ kịp phản ứng thì cô đã gửi đi.​Chồng cô chưa hề dặn dò ai đã ra ngoài đi xa, cuối cùng chỉ gọi một cuộc điện thoại về nhà nói rằng muốn đi du lịch thả lỏng và bảo bọn họ không cần lo lắng.

Cô có ấn tượng tốt với chị Mạnh nên không ngần ngại giúp đỡ cô ấy.​” Diệp Uẩn Ninh giơ di động lên nhanh chóng chụp vài tấm, trước khi hai người Mạnh Chấn Vũ kịp phản ứng thì cô đã gửi đi.

Lâm Tiểu Nhã nhìn bức ảnh được gửi đến điện thoại của mình, mặc dù quần áo khác nhau nhưng đó quả thực là chồng cô.​Cô đã không còn sức sống như xưa, nhìn qua khí sắc đã xám xịt hơn rất nhiều.

Khi ánh mắt cô rơi vào người phụ nữ bên cạnh hắn, Lâm Tiểu Nhã không bỏ lỡ sự mập mờ giữa hai người, hơn nữa còn có ánh mắt chăm chú của Mạnh Chấn Vũ, trong lòng cô đã suy đoán được vài phần.​Vẻ mặt Mạnh Chấn Vũ đầy đau đớn.

“Anh ấy quả thực là chồng tôi. Cảm ơn cô Diệp rất nhiều. Cô có thể cho tôi biết cô đang ở đâu không? Chồng tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh ấy lại không gọi về nhà?” Hắn có biết cha mẹ chồng đã lo lắng đến mức bị bệnh không?​Cô hoảng sợ nhìn Mạnh Chấn Vũ, cô thực sự không hiểu!

Diệp Uẩn Ninh rất hài lòng với giọng nói bình tĩnh ở đầu dây bên kia, Lâm Tiểu Nhã đã nhanh chóng bình tĩnh lại.​” Cô nói.

“Tôi không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói được vài câu.” Diệp Uẩn Ninh thoải mái nói ra những điều mà mình biết.​Dù chị nói như thế nào thì em cũng chỉ thích anh ấy mà thôi.

“Cảm ơn cô Diệp, nhờ cô nói với chồng tôi rằng chúng tôi sẽ tới sớm thôi.” Cô nói.​“Chị Mạnh, tôi đã gặp chồng chị ở đây,…

Sau khi nói chuyện với Diệp Uẩn Ninh một cách thong dong bình tĩnh, Lâm Tiểu Nhã đã kết thúc cuộc gọi mà không hề yêu cầu Mạnh Chấn Vũ nghe máy.​Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nói: “Tuy rằng lời nói có hơi khó nghe, nhưng tôi nghĩ anh chỉ mất đi trí nhớ chứ không phải bị thiểu năng trí tuệ, chắc hẳn anh phải có khả năng phán đoán hành vi cơ bản chứ!

“Anh Mạnh, vợ anh nhờ tôi nói với anh rằng hai người sẽ sớm gặp nhau. Bây giờ,” cô từ từ hỏi, “hai người còn muốn đi nhờ xe không?”​Anh ấy có khoẻ không, có vấn đề gì không?

“Không cần, chúng em không đi nữa!” Lam Tú Tú mím môi trả lời.​” Diệp Uẩn Ninh thoải mái nói ra những điều mà mình biết.

Cô đã không còn sức sống như xưa, nhìn qua khí sắc đã xám xịt hơn rất nhiều.​Mạnh Chấn Vũ lo lắng nắm tay cô: “Tú Tú, tin anh đi.

Mạnh Chấn Vũ lo lắng nắm tay cô: “Tú Tú, tin anh đi. Nếu họ thật sự là người thân của anh, anh sẽ thuyết phục họ, nói với họ rằng người anh yêu là em, anh chỉ muốn cưới em làm vợ. Anh chỉ mong em đừng chê anh đã kết hôn và có con trước khi ở bên em. Đó đều là hành vi của anh trước khi mất trí nhớ chứ không phải là anh sau khi quên đi mọi chuyện. Tú Tú, em nhất định không được từ bỏ anh đâu đấy.”​Dù anh ta có thật sự thay lòng đổi dạ thì cũng kính xin anh ta ly hôn trước đã.

Lam Tú Tú rưng rưng nước mắt, như thể đã cảm động trước lời nói của hắn, cô gật đầu nói: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ không từ bỏ.”​”Anh Mạnh, vợ anh nhờ tôi nói với anh rằng hai người sẽ sớm gặp nhau.

Diệp Uẩn Ninh thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ thổ lộ hết cõi lòng. Cô thoáng nhìn thấy Phó Hoài từ phía xa đi tới liền quay người định đi.​Họ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Diệp Uẩn Ninh.

Vừa đi được vài bước, cô dường như nhớ tới điều gì nên quay đầu lại: “À phải rồi, anh Mạnh, anh là du khách đeo ba lô mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó phải không? Thật đáng tiếc khi anh bị gặp sự cố ngoài ý muốn nên bị mất trí nhớ. Nếu không phải là ngoài ý muốn thì tôi sẵn sàng giúp anh báo cảnh sát!”​Việc tôi báo cho cô ấy biết chồng cô ấy đang ở đây là quyền tự do của tôi.

Báo cảnh sát?​”

Mạnh Chấn Vũ hoang mang. Có điều chính hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay không?