Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 112




Lam Tú Tú có hơi buồn phiền, cô không hy vọng Mạnh Chấn Vũ xuất hiện ở trước mặt người khác. Càng có nhiều người nhìn thấy hắn thì càng dễ gặp nguy hiểm ngoài ý muốn hơn.​Hiện giờ vẫn chưa biết tại sao Mạnh Chấn Vũ lại bị ngã, nhỡ đâu không phải do hắn bất cẩn ngã xuống mà là có người hại hắn thì sao?

Hiện giờ vẫn chưa biết tại sao Mạnh Chấn Vũ lại bị ngã, nhỡ đâu không phải do hắn bất cẩn ngã xuống mà là có người hại hắn thì sao? Hắn làm như vậy thật không lý trí chút nào.​Hoạ đã tới thì có tránh cũng không được.

So với cô đang lo lắng, Mạnh Chấn Vũ lạc quan hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy nếu không may thật sự có chuyện thì gặp sớm một chút vẫn tốt hơn gặp muộn. Hoạ đã tới thì có tránh cũng không được.​Mặc dù cô cảm thấy cô gái Lam Tú Tú này nhìn có vẻ ngây thơ nhưng ánh mắt lại quá sinh động, nhưng cô vẫn không tiếc nhắc nhở cô ấy một số chuyện.

Hơn nữa, cả ngày bị nhốt trong căn nhà nhỏ hẹp cũng thực sự thấy hơi buồn chán, hắn muốn ra ngoài hít thở không khí.​” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, “Trừ cô ra thì còn ai nữa?

Từ khi sự tồn tại của Mạnh Chấn Vũ được dân làng biết đến, ngày ngày đều có người tò mò đến nhà ngó nghiêng – cũng không còn cách nào, lâu rồi trong làng không có chuyện gì mới mẻ.​” Mạnh Chấn Vũ kinh ngạc, “Đây là nhà của em, em nỡ rời đi sao?

Cuối cùng Lam Tú Tú đã quyết định rằng cô muốn đưa Mạnh Chấn Vũ rời khỏi ngôi làng nhỏ trên núi và tới thành phố sinh sống.​Lam Tú Tú xúc động ôm lại hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn: “Vâng, em tin tưởng, em yêu anh.

“Tại sao phải rời khỏi đây?” Mạnh Chấn Vũ kinh ngạc, “Đây là nhà của em, em nỡ rời đi sao?”​” Cô chớp mắt chờ đợi.

Lam Tú Tú nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em luôn cảm thấy nơi đây không an toàn, có lẽ đi ra thành phố lớn ở bên ngoài sẽ tốt hơn. Cho dù có người muốn hại anh thật thì nhất định họ vẫn phải dè chừng.”​Lam Tú Tú nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em luôn cảm thấy nơi đây không an toàn, có lẽ đi ra thành phố lớn ở bên ngoài sẽ tốt hơn.

Mạnh Chấn Vũ xúc động xoa đầu cô: “Vậy em làm thế là vì anh à?”​Diệp Uẩn Ninh trầm tư liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi không quá thân quen với anh Mạnh.

Lam Tú Tú chớp mắt, vẻ mặt đương nhiên: “Bây giờ anh là bạn trai của em, là người thân thiết nhất với em ngoài bố mẹ, đương nhiên em hy vọng anh an toàn, khoẻ mạnh.”​Đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cô không keo kiệt đến thế.

“Hơn nữa…” Cô ngượng ngùng bĩu môi, “Anh tốt như thế, nếu ở lại trong làng cùng em thì thật là lãng phí, thế giới ngoài kia hợp với anh hơn; Với lại, thương tích ở đầu anh cũng cần được bác sĩ khám, bên ngoài núi mới có bác sĩ giỏi; Còn nữa, em cũng đã nói với anh rằng em muốn tìm bố mẹ mình, chỉ có ra ngoài mới có thể tìm được họ!”​Chờ đến khi đã sắp xếp gần xong, như chợt nhớ ra điều gì, cô để Mạnh Chấn Vũ ở nhà mà chạy ra bên ngoài.

“Nói đi nói lại cũng đều là vì anh. Nếu muốn đi ra ngoài thì chẳng phải em đã sớm có thể đi được rồi sao.” Mạnh Chấn Vũ cầm lòng không đậu mà ôm lấy cô, “Em yên tâm, sau này cho dù anh có thể khôi phục trí nhớ hay không, anh cũng nhất định sẽ cưới em làm vợ. Anh thề, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống thật tốt để em không phải hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay.”​Hắn phấn khích đến mức tạm thời quên mất sự tồn tại của Lam Tú Tú, không nhìn thấy vẻ mặt đã lạnh hơn và rất khó coi của cô.

Hắn thầm thề trong lòng rằng sẽ đối xử thật tốt với Lam Tú Tú và không bao giờ phụ lòng cô!​Một bóng người xuất hiện từ phía sau Lam Tú Tú, đúng là người cùng theo cô tới đây, Mạnh Chấn Vũ.

Lam Tú Tú xúc động ôm lại hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn: “Vâng, em tin tưởng, em yêu anh.”​Tôi có người thân nào không?

“Anh cũng yêu em!” Mạnh Chấn Vũ lập tức xúc động đáp lại.​”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt mày mỗi người đều tràn đầy tình yêu dành cho đối phương. Độ ấm trong nhà dần tăng cao, rốt cuộc hai người không khống chế được mà dính chặt lấy nhau. Đêm nay, họ đã đột phá giới hạn và đạt được sự hoà hợp tuyệt đối.​” Giọng nói của Lam Tú Tú mang theo một chút thấp thỏm.

Nếu đã quyết định đi thì cần phải thu dọn đồ vật trong nhà cẩn thận.​” Cô gái có đôi mắt giống nai con Bambi thẳng thắn mở miệng hỏi.

Không để Mạnh Chấn Vũ phải nhúng tay, Lam Tú Tú siêng năng chạy qua chạy lại trong phòng giống như một con chim nhỏ.​” Mạnh Chấn Vũ lập tức xúc động đáp lại.

Chờ đến khi đã sắp xếp gần xong, như chợt nhớ ra điều gì, cô để Mạnh Chấn Vũ ở nhà mà chạy ra bên ngoài.​”Đúng vậy, em ở lại đây sẽ không có tương lai, cho nên em vẫn muốn ra ngoài thử vận may một lần.

Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn cô một cái, nghĩ một lát rồi cũng đi theo.​”Anh mất trí nhớ à?

Lam Tú Tú chạy đến nhà một người cùng làng cách đó vài hộ, người đang ở trong nhà này, Diệp Uẩn Ninh, chính là người mà cô muốn tìm.​Mạnh Chấn Vũ sững sờ, thậm chí hắn còn cảm nhận được sự khinh thường của Diệp Uẩn Ninh đối với mình.

Diệp Uẩn Ninh không có ở nhà hàng xóm mà đang vừa đi dạo trên con đường nhỏ trong làng vừa chờ Phó Hoài làm việc xong rồi ăn tối.​Mạnh Chấn Vũ xúc động xoa đầu cô: “Vậy em làm thế là vì anh à?

Nhìn thấy Lam Tú Tú thở hồng hộc chạy tới trước mặt, cô không khỏi kinh ngạc một chút.​”

Cô đã nghe dân làng từng buôn chuyện rằng Lam Tú Tú cho một người ở nơi khác ở cùng, hơn nữa người đó còn là đàn ông. Nhưng cô nghe xong liền bỏ qua bởi vì dù sao cũng là việc riêng của người khác.​”

“Đừng vội, cô có việc gì à?” Diệp Uẩn Ninh kiên nhẫn hỏi.​”

“Chị Diệp, em có thể làm phiền chị một chuyện được không?” Cô gái có đôi mắt giống nai con Bambi thẳng thắn mở miệng hỏi.​”

Diệp Uẩn Ninh thấy lạ: “Chuyện gì, cô thử nói xem nào?”​Tôi đã có lỗi với họ rồi, không thể có lỗi với Tú Tú nữa.

“Em thấy chị có xe. Đợi lần sau, lúc nào chị vào thành phố thì có thể tiện thể chở chúng em một đoạn được không ạ?” Cô chớp mắt chờ đợi.​Hắn thầm thề trong lòng rằng sẽ đối xử thật tốt với Lam Tú Tú và không bao giờ phụ lòng cô!

Nơi này giao thông không tiện, không có xe thì quả thực một bước khó đi, cho nên sau khi xuống máy bay ở bên này, Diệp Uẩn Ninh còn cho người chuẩn bị một chiếc xe và tự cô lái xe mất nửa ngày để vào làng.​”Anh nói thật không?

Xe của cô đỗ ở cổng làng, thỉnh thoảng cô cũng lái xe ra ngoài một chuyến nên Lam Tú Tú mới biết được.​Anh thề, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống thật tốt để em không phải hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay.

“Các cô?” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, “Trừ cô ra thì còn ai nữa?”​Lam Tú Tú đang định nói gì đó thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên trước: “Cảm ơn quý cô đây, nhưng tôi và Tú Tú thật lòng yêu nhau, chúng tôi không có gì giấu giếm nhau cả.

Có chút thẹn thùng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt Lam Tú Tú, nhưng cô vẫn thẳng thắn thành thật nói: “Đó là bạn trai của em. Em và anh ấy muốn cùng nhau chuyển đến thành phố. Còn có đồ đạc của chúng em cũng hơi nhiều, không biết chị Diệp có thuận tiện chở chúng em đi được không?”​Có điều trước đây Lam Tú Tú chỉ có một mình, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người bạn trai từ đâu tới, còn muốn cùng hắn chuyển đi, cô ấy có chắc là người đàn ông kia đáng tin không?

Diệp Uẩn Ninh hiểu rõ: “Cô định chuyển đi à?”​”Tôi nghĩ thế nào cũng thấy người bị tổn thương nhất chính là vợ của anh phải không?

“Đúng vậy, em ở lại đây sẽ không có tương lai, cho nên em vẫn muốn ra ngoài thử vận may một lần.” Lam Tú Tú thản nhiên nói.​”

Diệp Uẩn Ninh gật đầu: “Được rồi, vừa lúc ngày mai tôi muốn vào trong thành phố một chuyến. Các cô chuẩn bị sẵn sàng đi nhé!”​Em quên rồi à, chúng ta đã nói rằng mãi mãi bên nhau.

Đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cô không keo kiệt đến thế. Có điều trước đây Lam Tú Tú chỉ có một mình, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người bạn trai từ đâu tới, còn muốn cùng hắn chuyển đi, cô ấy có chắc là người đàn ông kia đáng tin không?​So với cô đang lo lắng, Mạnh Chấn Vũ lạc quan hơn rất nhiều.

Cô nhắc nhở: “Trước kia tôi chưa từng nghe nói cô có bạn trai. Chuyện tình cảm phải cẩn thận, cô có hiểu rõ về người ta không? Có một số chuyện không nên vội vã quyết định, suy nghĩ kỹ càng sẽ không thiệt đâu.”​Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn cô một cái, nghĩ một lát rồi cũng đi theo.

Mặc dù cô cảm thấy cô gái Lam Tú Tú này nhìn có vẻ ngây thơ nhưng ánh mắt lại quá sinh động, nhưng cô vẫn không tiếc nhắc nhở cô ấy một số chuyện.​Hắn oán trách cô nói hết mọi chuyện ra và an ủi cô gái nhỏ trong lòng mình: “Anh yêu em, em biết mà, anh chỉ yêu mình em.

Lam Tú Tú đang định nói gì đó thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên trước: “Cảm ơn quý cô đây, nhưng tôi và Tú Tú thật lòng yêu nhau, chúng tôi không có gì giấu giếm nhau cả.”​”Tại sao phải rời khỏi đây?

Một bóng người xuất hiện từ phía sau Lam Tú Tú, đúng là người cùng theo cô tới đây, Mạnh Chấn Vũ.​”

“Sao anh lại tới đây?” Lam Tú Tú khẽ cau mày, hiển nhiên là không quá vui khi nhìn thấy hắn ở chỗ này.​Cuối cùng Lam Tú Tú đã quyết định rằng cô muốn đưa Mạnh Chấn Vũ rời khỏi ngôi làng nhỏ trên núi và tới thành phố sinh sống.

“Anh lo cho em nên cùng lại đây nhìn xem!” Người đàn ông dịu dàng nói.​Hiển nhiên việc Diệp Uẩn Ninh tiết lộ người đàn ông đó đã kết hôn và có con đã khiến cô bị sốc.

Diệp Uẩn Ninh nghe được âm thanh liền nhìn sang, khi nhìn thấy người tới, rõ ràng có sự kinh ngạc loé lên nơi đáy mắt cô.​”

Nhìn dáng vẻ hai người thân mật thì thầm, cô mở miệng: “Nói những lời này ngay trước mặt tôi, anh nghiêm túc đấy à? Mạnh Chấn Vũ.”​Hắn chỉ cầm lòng không đậu yêu một người mà thôi!

“Mạnh Chấn Vũ? Cô đang gọi ai vậy, tên này rất quen?” Mạnh Chấn Vũ nhìn lên với ánh mắt bối rối, trong lòng cảm thấy cái tên này nghe thật thân thiết.​”Em thấy chị có xe.

“Chị quen anh ấy à?” Lam Tú Tú đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và hoảng sợ, bàn tay bất giác nắm chặt lấy tay người đàn ông.​“Các cô?

Sự nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt của Diệp Uẩn Ninh, cô nghiêng đầu: “Anh đừng nói với tôi là anh không nhớ bất kỳ ai?”​”

“Cô biết tôi là ai? Cô quen tôi à?” Mạnh Chấn Vũ hưng phấn nhìn Diệp Uẩn Ninh, vẻ mặt xúc động.​Tại sao tôi lại ở đây?

Mặc dù hắn tỏ ra không thèm để ý đến việc mất trí nhớ trước mặt Lam Tú Tú, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy hụt hẫng và mờ mịt. Giờ phút này, nghe được có người biết mình, hắn tức khác vui mừng không thôi.​” Mạnh Chấn Vũ hưng phấn nhìn Diệp Uẩn Ninh, vẻ mặt xúc động.

Diệp Uẩn Ninh biết hắn thật, không phải quá quen thuộc mà chỉ là trong buổi tiệc làm ăn gặp qua hắn một lần, nhưng lúc ấy người bên cạnh hắn là một người khác.​Diệp Uẩn Ninh nghe được âm thanh liền nhìn sang, khi nhìn thấy người tới, rõ ràng có sự kinh ngạc loé lên nơi đáy mắt cô.

“Anh mất trí nhớ à?” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi.​“Hơn nữa…” Cô ngượng ngùng bĩu môi, “Anh tốt như thế, nếu ở lại trong làng cùng em thì thật là lãng phí, thế giới ngoài kia hợp với anh hơn; Với lại, thương tích ở đầu anh cũng cần được bác sĩ khám, bên ngoài núi mới có bác sĩ giỏi; Còn nữa, em cũng đã nói với anh rằng em muốn tìm bố mẹ mình, chỉ có ra ngoài mới có thể tìm được họ!

Gặp một người mất trí nhớ ở hiện thực thật là một trải nghiệm mới mẻ.​Diệp Uẩn Ninh không có ở nhà hàng xóm mà đang vừa đi dạo trên con đường nhỏ trong làng vừa chờ Phó Hoài làm việc xong rồi ăn tối.

“Đúng thế, cô mau nói cho tôi biết tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi có người thân nào không?” Mạnh Chấn Vũ sốt ruột hỏi.​Từ khi sự tồn tại của Mạnh Chấn Vũ được dân làng biết đến, ngày ngày đều có người tò mò đến nhà ngó nghiêng – cũng không còn cách nào, lâu rồi trong làng không có chuyện gì mới mẻ.

Hắn phấn khích đến mức tạm thời quên mất sự tồn tại của Lam Tú Tú, không nhìn thấy vẻ mặt đã lạnh hơn và rất khó coi của cô.​Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?

Diệp Uẩn Ninh lấy di động ra: “Tôi có thể giúp anh báo cho người nhà của anh. Anh muốn hỏi gì thì có thể chờ bọn họ tới nói cho anh.”​”

Chỉ là một cuộc điện thoại thôi, cô vẫn có thể giúp một việc nhỏ chẳng tốn công gì này.​Càng có nhiều người nhìn thấy hắn thì càng dễ gặp nguy hiểm ngoài ý muốn hơn.

“Khoan đã, chị Diệp, chị thật sự quen biết anh ấy à? Vậy người nhà của anh ấy có những ai?” Giọng nói của Lam Tú Tú mang theo một chút thấp thỏm.​Diệp Uẩn Ninh gật đầu: “Được rồi, vừa lúc ngày mai tôi muốn vào trong thành phố một chuyến.

Diệp Uẩn Ninh trầm tư liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi không quá thân quen với anh Mạnh. Nhưng theo như tôi biết thì cha mẹ của anh Mạnh vẫn còn, tình cảm của hai vợ chồng anh ta thắm thiết và họ còn có một bé trai nữa.”​”

“Không, đây không phải là sự thật!” Lam Tú Tú không thể tiếp thu, bịt kín tai lại, lắc đầu chất vấn: “Chị lừa em, có phải chị lừa em không?”​Bởi vì tôi hoàn toàn không có ký ức về những người khác, khi tôi tỉnh lại, người tôi thấy đầu tiên chính là Tú Tú, người tôi thích chính là cô ấy, người tôi yêu cũng chỉ có cô ấy.

Hiển nhiên việc Diệp Uẩn Ninh tiết lộ người đàn ông đó đã kết hôn và có con đã khiến cô bị sốc.​Hiện giờ anh sẵn sàng có lỗi với người vợ đồng cam cộng khổ, bên anh nuôi dạy con cái bao năm để chọn một người phụ mới quen biết vài ngày.

“Tú Tú, Tú Tú,…! Em đừng như thế, anh không biết,… anh,” Mạnh Chấn Vũ lo lắng ôm lấy cô, cực kỳ muốn chối bỏ việc mình đã có gia đình, đồng thời trong lòng còn nảy sinh sự phản cảm đối với Diệp Uẩn Ninh, người đã thẳng thắn nói ra sự thật. Hắn oán trách cô nói hết mọi chuyện ra và an ủi cô gái nhỏ trong lòng mình: “Anh yêu em, em biết mà, anh chỉ yêu mình em. Dù lời cô ta nói là thật hay giả thì vợ của anh chỉ có thể là em thôi.”​Có một số chuyện không nên vội vã quyết định, suy nghĩ kỹ càng sẽ không thiệt đâu.

Nhìn đôi nam nữ đang dây dưa ở bên nhau, Diệp Uẩn Ninh cau mày.​Giờ phút này, nghe được có người biết mình, hắn tức khác vui mừng không thôi.

Cô lạnh lùng nói: “Anh Mạnh định bỏ vợ bỏ con à?”​Vậy người nhà của anh ấy có những ai?

Mạnh Chấn Vũ sững sờ, thậm chí hắn còn cảm nhận được sự khinh thường của Diệp Uẩn Ninh đối với mình.​“Đủ rồi hai vị,” Diệp Uẩn Ninh cắt đứt màn bày tỏ của bọn họ, cô không những không cảm động trước tình yêu của hai người mà còn cảm thấy không thể tưởng được “Tôi nghĩ anh đây chỉ mất trí nhớ chứ không phải não bị úng nước.

Hắn trịnh trọng nói: “Nếu lời cô nói là sự thật thì tôi chỉ còn cách xin lỗi họ. Bởi vì tôi hoàn toàn không có ký ức về những người khác, khi tôi tỉnh lại, người tôi thấy đầu tiên chính là Tú Tú, người tôi thích chính là cô ấy, người tôi yêu cũng chỉ có cô ấy. Còn đối với những người khác, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi đã có lỗi với họ rồi, không thể có lỗi với Tú Tú nữa.”​anh,” Mạnh Chấn Vũ lo lắng ôm lấy cô, cực kỳ muốn chối bỏ việc mình đã có gia đình, đồng thời trong lòng còn nảy sinh sự phản cảm đối với Diệp Uẩn Ninh, người đã thẳng thắn nói ra sự thật.

Mạnh Chấn Vũ kiên quyết nắm chặt tay Lam Tú Tú, lúc này trong mắt trong lòng hắn tràn ngập hình bóng cô, chỉ cần nghĩ đến việc có một người phụ nữ xa lạ chiếm lấy vị trí vợ của mình, lòng hắn kịch liệt phản đối.​Nhưng theo như tôi biết thì cha mẹ của anh Mạnh vẫn còn, tình cảm của hai vợ chồng anh ta thắm thiết và họ còn có một bé trai nữa.

“Anh nói thật không? Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?” Lam Tú Tú oà khóc, khóc đến mức thật đáng thương và đáng yêu.​Hắn trịnh trọng nói: “Nếu lời cô nói là sự thật thì tôi chỉ còn cách xin lỗi họ.

“Đương nhiên anh sẽ không bỏ rơi em. Em quên rồi à, chúng ta đã nói rằng mãi mãi bên nhau.” Mạnh Chấn Vũ liếc mắt đưa tình nói.​”Khoan đã, chị Diệp, chị thật sự quen biết anh ấy à?

“Đủ rồi hai vị,” Diệp Uẩn Ninh cắt đứt màn bày tỏ của bọn họ, cô không những không cảm động trước tình yêu của hai người mà còn cảm thấy không thể tưởng được “Tôi nghĩ anh đây chỉ mất trí nhớ chứ không phải não bị úng nước. Hiện giờ anh sẵn sàng có lỗi với người vợ đồng cam cộng khổ, bên anh nuôi dạy con cái bao năm để chọn một người phụ mới quen biết vài ngày. Thứ lỗi cho tôi vì không thể hiểu được logic bên trong, rốt cuộc hai người phụ nữ ấy, người nào mới bị tổn thương nhiều hơn?”​Mạnh Chấn Vũ đỏ mặt lên, giận dữ trừng mắt với Diệp Uẩn Ninh, tức sắp hộc máu nói: “Yêu một người thì có gì là sai, có trách thì trách tôi không nên mất trí nhớ, không nên quên hết mọi chuyện đã qua!

“Một người chẳng những mất đi người chồng gắn bó nhiều năm mà con của cô ấy còn mất đi cha mình; một nguời mới chỉ quen biết nói chuyện mấy ngày, tình cảm chắc chắn không thể đậm sâu như người trước.”​”

“Tôi nghĩ thế nào cũng thấy người bị tổn thương nhất chính là vợ của anh phải không? Có phải anh sợ cô ấy chưa đủ khổ nên dù sao cũng đã đau lòng rồi, dứt khoát hung hăng dẫm cô ấy thêm một chân để cô ấy càng đau hơn phải không?” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi mỉa mai. “Anh Mạnh, đừng có ném hết lương tâm của mình đi.”​” Lam Tú Tú không thể tiếp thu, bịt kín tai lại, lắc đầu chất vấn: “Chị lừa em, có phải chị lừa em không?

Mạnh Chấn Vũ đỏ mặt lên, giận dữ trừng mắt với Diệp Uẩn Ninh, tức sắp hộc máu nói: “Yêu một người thì có gì là sai, có trách thì trách tôi không nên mất trí nhớ, không nên quên hết mọi chuyện đã qua!”​Độ ấm trong nhà dần tăng cao, rốt cuộc hai người không khống chế được mà dính chặt lấy nhau.

Hắn chỉ cầm lòng không đậu yêu một người mà thôi!​”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Yêu một người không sai, mất trí nhớ cũng không trách anh, nhưng tuỳ tiện yêu một người chính là lỗi của anh.”​” Lam Tú Tú đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và hoảng sợ, bàn tay bất giác nắm chặt lấy tay người đàn ông.

Vừa thấy một người liền không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã yêu, anh thiếu tình yêu đến vậy à?