Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 105




Vào ngày đầu tiên đến ở, hắn mới biết được gia đình mới có một cậu bạn bằng tuổi mình. Cậu ta là một người kiêu ngạo, cao quý, đẹp trai lóa mắt. Đó là con trai của bố nuôi và là em trai của hắn trên danh nghĩa.​Ở trang viên có một cô gái xinh đẹp, cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt bắt bẻ, chán ghét và đầy ác ý.

Hắn cố gắng tỏ ra thân thiện đối với thiếu niên mới gặp lần đầu này với mong muốn có thể hòa nhập với gia đình mới. Nhưng hắn chỉ nhận được sự coi thường của đối phương. Đôi mắt khinh thường ấy đã khiến hắn bị tổn thương, hắn có cảm tưởng mình giống như một con kiến bò trên mặt đất vậy.​Tại sao, tại sao bắt hắn phải gánh chịu tất cả?

Sự không thoải mái của cuộc gặp gỡ đầu tiên dường như báo hiệu một khởi đầu không may mắn nào đó, đáng tiếc là lúc đó hắn hoàn toàn không biết gì cả mà vẫn vội vàng lấy lòng những người nhà mới của mình một cách vụng về.​Nhưng không có ai tới cứu hắn, không có ai tới để kết thúc ‘trò chơi’ đáng sợ này.

Sống trong biệt thự được nửa tháng, cha nuôi nói sẽ dẫn hắn đi gặp một người. Phụ huynh của đối phương là đối tác rất quan trọng của ông ta, họ muốn tìm một người bạn chơi cùng cho con gái mình. Cha nuôi hy vọng hắn có thể giúp đỡ bầu bạn với cô gái ấy mấy ngày.​Cha nuôi đưa người đến rồi vội vàng rời đi, để lại hắn luống cuống chân tay đối mặt với cô gái xa lạ.

Cha nuôi tiếc nuối nói rằng vốn dĩ ông ta muốn để con trai mình chơi cùng cô gái nhưng cậu ta lại bị bệnh. Vì thế ông ta hy vọng Diệp Anh có thể thay thế em trai mình vui vẻ ở bên cô gái.​Cha nuôi thất thần thuận miệng nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi, mấy ngày nữa bố sẽ đón con về.

Diệp Anh sợ hãi đồng ý.​Hắn không muốn làm bạn chơi cùng gì nữa, hắn phải về nhà.

Cha nuôi vô cùng trịnh trọng dặn dò hắn rằng gia đình của đối phương có tầm ảnh hưởng rất lớn, vì vậy dù tính tình của cô gái có không tốt thì cũng hy vọng hắn có thể kiên nhẫn hơn một chút, nhất định phải dỗ dành để cô gái thật vui vẻ, tuyệt đối không được chọc giận cô, nếu không việc kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng.​Khi hắn xuống cậu thang và đi đến bên cạnh cha nuôi, họ đang chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vừa nhìn lên thì thấy người em trai đáng lẽ đang bị bệnh của mình uể oải dựa người vào lan can tầng hai, nhìn xuống hắn với ánh mắt khó tả, đôi môi cong lên như đang nghiền ngẫm.

Diệp Anh nơm nớp lo sợ gật đầu, ngay sau đó thấp thỏm bất an hỏi chính mình phải ở cùng đối phương bao lâu?​Rõ ràng đời này hắn không làm chuyện gì xấu, tại sao hắn lại phải chịu quả báo chứ?

Cha nuôi thất thần thuận miệng nói: “Nhanh thôi, nhanh thôi, mấy ngày nữa bố sẽ đón con về.”​Diệp Anh không dám tin tưởng.

Ôm mong muốn giúp đỡ gia đình cha nuôi, Diệp Anh về phòng thay một bộ đồ tươm tất. Nghe nói em trai biết hắn tới nên đưa cho hắn quần áo mà cậu ta không mặc đến.​Vì thế khi cô gái sai người hầu trong trang viên dắt một con chó tới và nói muốn cùng hắn chơi trò chơi, hắn đã ngây thơ đồng ý.

Vuốt ve bộ quần áo cao cấp, trong lòng Diệp Anh tràn đầy cảm kích. Đây là bộ quần áo đẹp nhất hắn từng mặc. Hắn nghĩ mình nhất định phải làm tốt việc mà cha nuôi dặn để báo đáp ơn nghĩa nhận nuôi của ông ta.​Hắn ngã xuống, miệng đầy bùn, quần áo rách nát, mắt cá chân bị bong gân, thậm chí suýt chút nữa bị chó ăn thịt, ngửi được hơi thở tanh hôi của nó rất gần.

Khi hắn xuống cậu thang và đi đến bên cạnh cha nuôi, họ đang chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vừa nhìn lên thì thấy người em trai đáng lẽ đang bị bệnh của mình uể oải dựa người vào lan can tầng hai, nhìn xuống hắn với ánh mắt khó tả, đôi môi cong lên như đang nghiền ngẫm.​Nhưng hắn không được phép từ chối.

Hắn nghi hoặc trong lòng, không phải cha nuôi nói em trai đang bị bệnh sao? Tại sao cậu ta lại ở đây?​Hắn không muốn chơi trò chơi này.

Lúc đó hắn còn quá ngây thơ để hiểu nụ cười này có ý nghĩa gì. Sau này hắn mới biết được là đối phương đang vui sướng khi người gặp họa, hả hê khi thấy chính mình làm kẻ chết thay cho cậu ta.​Mặc dù gia đình cha nuôi rất giàu có và quyền lực nhưng không còn cách nào khác, gia cảnh của cô gái còn khá hơn.

Tiếp theo, hắn được đưa tới một trang viên xa hoa lộng lẫy. Ở trang viên có một cô gái xinh đẹp, cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt bắt bẻ, chán ghét và đầy ác ý.​Người đáng phải chịu đau khổ và bị ngược đãi chính là con ruột của nhà họ Diệp.

Cha nuôi đưa người đến rồi vội vàng rời đi, để lại hắn luống cuống chân tay đối mặt với cô gái xa lạ.​Diệp Anh thật sự cho rằng hắn tới đây làm bạn chơi cùng của cô gái.

Diệp Anh thật sự cho rằng hắn tới đây làm bạn chơi cùng của cô gái. Mặc dù không hiểu vì sao đối phương lại muốn tìm một chàng trai xa lạ, không phải một cô gái sẽ càng thích hợp làm bạn bè cùng nhau chơi đùa hơn sao?​Hắn cảm thấy may mắn vì hiện giờ không phải là mùa đông, nếu không rất có thể hắn đã bị chết cóng.

Vì thế khi cô gái sai người hầu trong trang viên dắt một con chó tới và nói muốn cùng hắn chơi trò chơi, hắn đã ngây thơ đồng ý.​Nghe nói em trai biết hắn tới nên đưa cho hắn quần áo mà cậu ta không mặc đến.

Hắn hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thương hại của những người hầu xung quanh, ngoan ngoãn đi theo sau cô gái. Sau đó họ đến một bãi cỏ rộng lớn đến không ngờ, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của hắn.​Diệp Anh không biết chính mình đã chạy bao lâu, càng không còn sức lực và tâm trí để đi tìm đồ vật mà cô gái đã giấu.

“Được rồi, bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi. Trước tiên tôi sẽ nói quy tắc. Tôi có giấu một thứ ở trên bãi cỏ này và cậu cần phải tìm ra nó trong một khoảng thời gian nhất định,” Cô gái có đôi mắt rất đẹp, giờ phút này đôi mắt ấy thoạt nhìn có một chút phấn khích kỳ quặc, “Nếu cậu tìm được thì tối nay có thể tìm được một phòng để ở thành công. Ngược lại, nếu cậu thất bại thì đêm nay sẽ không được vào cửa, chỉ có thể ở ngoài trời đó nha!”​Hắn liều mạng khóc lóc, kêu la, cầu cứu, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Diệp Anh sửng sốt nhìn bãi cỏ rộng lớn, do dự nói: “Chỉ cần tìm thấy đồ là được à?”​Đôi mắt khinh thường ấy đã khiến hắn bị tổn thương, hắn có cảm tưởng mình giống như một con kiến bò trên mặt đất vậy.

Có vẻ hơi nhàm chán, có điều việc không tìm thấy thì không được vào phòng thì lại hơi quá đáng. Nhưng đối phương sẽ không thật sự đối xử với hắn như vậy phải không?​Tại sao cậu ta lại ở đây?

Cô gái lắc đầu, sự ác ý lóe lên từ đáy mắt: “Đương nhiên là có điều kiện, cậu nhìn thấy con chó này chứ? Nó đã nhịn đói mấy bữa rồi. Cậu cần phải tìm được đồ trước khi con chó này đuổi kịp cậu thì mới có thể kết thúc trò chơi. Nếu không trò chơi này sẽ vẫn luôn tiếp tục cho đến khi tôi bảo dừng thì mới được dừng lại.”​Đôi giày tinh xảo của cô gái giẫm lên thảm cỏ xanh trước mặt, cô cười khẩy: “Cậu vẫn chưa hiểu à?

Diệp Anh kinh ngạc nhìn con chó. Vừa rồi hắn đã chú ý tới con chó này, nó có đôi mắt hung dữ, hưng phấn không yên, cái miệng chảy dãi liên tục, vừa thấy liền biết không dễ chọc.​Nguyên nhân là vì cô ta cảm thấy tò mò đối với quần thể thái giám đã biến mất, cô ta muốn biết khi không có bộ phận nào đấy thì sẽ thật sự trở thành nam không ra nam mà nữ cũng không ra nữ không?

Hắn sợ hãi lắc đầu từ chối. Hắn không thể tưởng tượng được việc bị một con chó dữ đuổi phía sau, con chó ấy có thể cắn người. Hắn không muốn chơi trò chơi này.​Con chó bị người hầu chạy tới dắt đi, còn Diệp Anh suy sụp khóc thật to sau khi sống sót sau tai nạn.

Nhưng hắn không được phép từ chối. Gương mặt của cô gái trong phút chốc trở lên vô cùng dữ dằn, cô ta không hề kiêng dè mà ra lệnh cho người hầu đẩy mạnh hắn, không cho phép hắn bước ra khỏi bãi cỏ, sau đó cười to chỉ huy chó đuổi hắn.​Trước tiên tôi sẽ nói quy tắc.

Trong cơn sợ hãi, hắn theo bản năng cất bước chạy, trông giống hệt một con chuột đào bới tán loạn.​Ôm mong muốn giúp đỡ gia đình cha nuôi, Diệp Anh về phòng thay một bộ đồ tươm tất.

Chuyện xảy ra tiếp theo chính là một cơn ác mộng. Hắn bị chó đuổi, bị người hầu vây quanh xua đuổi, bên tai vang vọng tiếng cười lạnh lùng, tàn nhẫn của cô gái.​Có vẻ hơi nhàm chán, có điều việc không tìm thấy thì không được vào phòng thì lại hơi quá đáng.

Hắn ngã xuống, miệng đầy bùn, quần áo rách nát, mắt cá chân bị bong gân, thậm chí suýt chút nữa bị chó ăn thịt, ngửi được hơi thở tanh hôi của nó rất gần.​Sống trong biệt thự được nửa tháng, cha nuôi nói sẽ dẫn hắn đi gặp một người.

Hắn liều mạng khóc lóc, kêu la, cầu cứu, nước mắt nước mũi đầy mặt. Hắn thể thảm và đáng thương đến mức chính hắn cũng không thể tưởng tượng được. Nhưng không có ai tới cứu hắn, không có ai tới để kết thúc ‘trò chơi’ đáng sợ này.​”

Hắn không hiểu tại sao chuyện khủng khiếp như vậy lại xảy ra ngay giữa ban ngày. Hắn muốn về nhà. Hắn không muốn ở lại nơi này.​Nếu không trò chơi này sẽ vẫn luôn tiếp tục cho đến khi tôi bảo dừng thì mới được dừng lại.

Diệp Anh không biết chính mình đã chạy bao lâu, càng không còn sức lực và tâm trí để đi tìm đồ vật mà cô gái đã giấu. Cho đến tận khi hắn đã kiệt quệ, cho rằng mình thật sự sẽ chết trong miệng con cho lớn thì tiếng còi kết thúc trò chơi vang lên.​Những ngày ở trong trang viên đối với Diệp Anh quả thực là sống một ngày mà như một năm.

Con chó bị người hầu chạy tới dắt đi, còn Diệp Anh suy sụp khóc thật to sau khi sống sót sau tai nạn.​Ngược lại, nếu cậu thất bại thì đêm nay sẽ không được vào cửa, chỉ có thể ở ngoài trời đó nha!

“Tôi muốn đi, hãy để tôi về nhà.” Ở đây thật đáng sợ. Hắn không muốn làm bạn chơi cùng gì nữa, hắn phải về nhà.​Hắn thể thảm và đáng thương đến mức chính hắn cũng không thể tưởng tượng được.

Đôi giày tinh xảo của cô gái giẫm lên thảm cỏ xanh trước mặt, cô cười khẩy: “Cậu vẫn chưa hiểu à? Cậu là quà xin lỗi mà nhà họ Diệp tặng cho tôi. Trừ khi tôi chơi đủ, nếu không cậu không thể đi đâu.”​Nó đã nhịn đói mấy bữa rồi.

Diệp Anh không dám tin tưởng. Hắn rõ ràng là đứa con được nhà họ Diệp nhận nuôi chứ đâu phải là ‘quà xin lỗi’.​Phụ huynh của đối phương là đối tác rất quan trọng của ông ta, họ muốn tìm một người bạn chơi cùng cho con gái mình.

Có lẽ để khiến hắn hết hy vọng, cô gái dứt khoát sai người nói sự thật cho hắn biết.​Hắn sợ hãi lắc đầu từ chối.

Hóa ra con trai của cha nuôi đã xúc phạm nặng nề đến cô gái trước mặt. Mặc dù gia đình cha nuôi rất giàu có và quyền lực nhưng không còn cách nào khác, gia cảnh của cô gái còn khá hơn.​Hắn hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thương hại của những người hầu xung quanh, ngoan ngoãn đi theo sau cô gái.

Cha nuôi không nỡ để con trai mình chịu khổ nên đã nghĩ ra cách nhận nuôi một đứa trẻ, sau đó đưa đứa trẻ đó cho đối phương trút giận thay con trai mình. ——Và Diệp Anh chính là kẻ gánh tội thay đó.​Hắn nghĩ mình nhất định phải làm tốt việc mà cha nuôi dặn để báo đáp ơn nghĩa nhận nuôi của ông ta.

Cô gái vốn đã vô cùng tức giận khi không thể công khai trả thù đầu sỏ gây tội. Nếu Diệp Anh đã đến tận nơi thì cô ta đương nhiên sẽ trút lửa giận gấp nhiều lần lên người hắn, nếu chưa thoải mái thì cô ta sẽ chưa để Diệp Anh đi.​Hắn nghi hoặc trong lòng, không phải cha nuôi nói em trai đang bị bệnh sao?

Diệp Anh cực kỳ tuyệt vọng, hắn không ngờ rằng điều hắn cho là ‘hy vọng’ lại đẩy hắn vào địa ngục. Rõ ràng đời này hắn không làm chuyện gì xấu, tại sao hắn lại phải chịu quả báo chứ?​Cô ta, cô ta thế mà muốn thiến hắn.

Hắn muốn chạy trốn nhưng nhà của cô gái được canh gác chặt chẽ, thế lực của gia đình của cô ta rất lớn. Trong mắt bọn họ, sự vùng vẫy của hắn nhỏ yếu đến mức buồn cười.​Cô gái này thực sự là một kẻ điên, một kẻ biến thái không có trái tim.

Đêm đó, hắn bị nhốt ở ngoài cửa, không có thức ăn, không có mái nhà che chắn. Hắn cảm thấy may mắn vì hiện giờ không phải là mùa đông, nếu không rất có thể hắn đã bị chết cóng.​Nỗi hận thù ấy dâng lên đến đỉnh điểm khi cô gái kia lại một lần nữa nổi hứng tra tấn hắn.

Những ngày tiếp theo còn kinh khủng hơn, sự tàn ác của cô gái đã được phơi bày vô cùng rõ ràng.​Diệp Anh sợ hãi đồng ý.

Hắn bị nhốt dưới tầng hầm với một đàn rắn vây quanh và bị giam suốt một đêm mới được thả ra; cô ta nhổ sạch lông mày của Diệp Anh chỉ vì tò mò một người trông như thế nào khi không có lông mày; cô ta ép hắn ăn cơm thiu, uống nước thải chỉ vì muốn thấy bộ dáng hắn thê thảm giống một người ăn xin; cô ta sai người đánh gãy chân hắn rồi lại nối lại;​Đêm đó, hắn bị nhốt ở ngoài cửa, không có thức ăn, không có mái nhà che chắn.

Diệp Anh chưa bao giờ gặp một người con gái độc ác như vậy. Cô tra tấn hắn bằng nhiều thủ đoạn khác nhau và coi việc nhìn hắn khổ sở là niềm vui.​Hắn rất hận, hận cô gái tàn nhẫn, hận cha mẹ của cô ta dung túng, coi thường pháp luật, hận người hầu trong trang viên hùa theo cô ta làm điều ác, nhưng hắn hận nhất là nhà họ Diệp đã nhận nuôi hắn, hận con trai ruột của nhà họ Diệp, người vốn nên chịu đựng tất cả những điều này.

Những ngày ở trong trang viên đối với Diệp Anh quả thực là sống một ngày mà như một năm. Chỉ qua vài ngày ngắn ngủn, hắn trông như đã già đi mười tuổi.​Hắn không muốn ở lại nơi này.

Hắn rất hận, hận cô gái tàn nhẫn, hận cha mẹ của cô ta dung túng, coi thường pháp luật, hận người hầu trong trang viên hùa theo cô ta làm điều ác, nhưng hắn hận nhất là nhà họ Diệp đã nhận nuôi hắn, hận con trai ruột của nhà họ Diệp, người vốn nên chịu đựng tất cả những điều này.​Diệp Anh sửng sốt nhìn bãi cỏ rộng lớn, do dự nói: “Chỉ cần tìm thấy đồ là được à?

Tại sao, tại sao bắt hắn phải gánh chịu tất cả?​Hắn bị nhốt dưới tầng hầm với một đàn rắn vây quanh và bị giam suốt một đêm mới được thả ra; cô ta nhổ sạch lông mày của Diệp Anh chỉ vì tò mò một người trông như thế nào khi không có lông mày; cô ta ép hắn ăn cơm thiu, uống nước thải chỉ vì muốn thấy bộ dáng hắn thê thảm giống một người ăn xin; cô ta sai người đánh gãy chân hắn rồi lại nối lại;

Người đáng phải chịu đau khổ và bị ngược đãi chính là con ruột của nhà họ Diệp. Cậu ta là người gieo gió, sao bắt hắn phải gặt bão?​Hóa ra con trai của cha nuôi đã xúc phạm nặng nề đến cô gái trước mặt.

Chẳng lẽ chỉ vì họ đã nhận nuôi hắn và cho hắn ăn uống vài ngày ư?​Hắn cố gắng tỏ ra thân thiện đối với thiếu niên mới gặp lần đầu này với mong muốn có thể hòa nhập với gia đình mới.

Người sinh ra và nuôi dưỡng hắn mười tám năm chính là cha mẹ ruột của hắn, hắn chưa từng hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Diệp, bọn họ có tư cách gì mà quyết định cuộc đời của hắn?​Diệp Anh kinh ngạc nhìn con chó.

Hắn hận lắm, hận lắm! Tất cả bọn họ đều không chết tử tế được. Hắn muốn báo thù, hắn muốn khiến cho mỗi kẻ hại hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong!​Nhưng đối phương sẽ không thật sự đối xử với hắn như vậy phải không?

Nỗi hận thù ấy dâng lên đến đỉnh điểm khi cô gái kia lại một lần nữa nổi hứng tra tấn hắn.​Khi quái vật mặc áo blouse trắng đứng ở trước mặt hắn và cầm một con dao mổ sắc bén hướng về phía dưới thân hắn cắt đi, cùng với cảm giác đau đớn thấm vào xương tủy là nỗi thù hận giống như thủy triều tuôn trào trong lòng hắn, cho đến tận khi sự giam cầm ý thức của hắn bị phá tan.

Cô gái này thực sự là một kẻ điên, một kẻ biến thái không có trái tim.​Cậu ta là một người kiêu ngạo, cao quý, đẹp trai lóa mắt.

Cô ta, cô ta thế mà muốn thiến hắn. Nguyên nhân là vì cô ta cảm thấy tò mò đối với quần thể thái giám đã biến mất, cô ta muốn biết khi không có bộ phận nào đấy thì sẽ thật sự trở thành nam không ra nam mà nữ cũng không ra nữ không?​Nhưng hắn chỉ nhận được sự coi thường của đối phương.

Khi hắn bị đè lên bàn mổ và bị trói lại giống như súc vật, nỗi tuyệt vọng hoàn toàn bao trùm lấy hắn.​Vừa rồi hắn đã chú ý tới con chó này, nó có đôi mắt hung dữ, hưng phấn không yên, cái miệng chảy dãi liên tục, vừa thấy liền biết không dễ chọc.

Không được, ai tới cứu hắn đi, ai tới kéo hắn ra khỏi bóng đêm đi?​Cậu là quà xin lỗi mà nhà họ Diệp tặng cho tôi.

Hắn nguyền rủa, hắn mắng chửi, hắn cầu xin, nhưng đều không có tác dụng gì.​Đó là một giấc mơ, không có gì là thật, hắn chợt tủi thân khóc giống như một đứa trẻ.

Khi quái vật mặc áo blouse trắng đứng ở trước mặt hắn và cầm một con dao mổ sắc bén hướng về phía dưới thân hắn cắt đi, cùng với cảm giác đau đớn thấm vào xương tủy là nỗi thù hận giống như thủy triều tuôn trào trong lòng hắn, cho đến tận khi sự giam cầm ý thức của hắn bị phá tan.​Cha nuôi tiếc nuối nói rằng vốn dĩ ông ta muốn để con trai mình chơi cùng cô gái nhưng cậu ta lại bị bệnh.

Có thứ gì đó vỡ vụn trong tâm trí hắn. Khoảnh khắc cuối cùng trong ký ức của hắn là nỗi oán hận vô bờ khi bị thiến. Dường như sự đau nhức vẫn còn quanh quẩn trên cơ thể hắn. Khi hắn mở mắt ra, hắn lại đón nhận ánh sáng lập lòe của đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu.​Hắn không thể tưởng tượng được việc bị một con chó dữ đuổi phía sau, con chó ấy có thể cắn người.

Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong trí nhớ, hắn hoảng hốt chớp mắt. Tay hắn lại theo phản xạ hướng tới nơi nào đó mới bị cắt đi. Khi tay hắn chạm tới bộ phận nào đó vẫn còn tồn tại, hắn cảm động rơi nước mắt – bộ phận ấy vẫn còn, hắn không biến thành thái giám, tốt quá rồi.​Sau đó họ đến một bãi cỏ rộng lớn đến không ngờ, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Đó là một giấc mơ, không có gì là thật, hắn chợt tủi thân khóc giống như một đứa trẻ.​Diệp Anh nơm nớp lo sợ gật đầu, ngay sau đó thấp thỏm bất an hỏi chính mình phải ở cùng đối phương bao lâu?

Người cảnh sát đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hành vi tục tĩu của hắn, hơi nhướng mày, hắn không thật sự có vấn đề về thần kinh đấy chứ?