Giọt mưa lăn trên cửa sổ thủy tinh, vạch ra từng đường bụi bẩn.
Giản Hoa thấy phiền, kéo luôn rèm.
Tiếng cãi cọ ồn ào ngoài cửa cả buổi chiều. Sau khi tan ca nhân viên đoàn phim còn tám chuyện suốt, suy cho cùng chuyện này rất náo động, còn có tin tức liên quan.
Mấy căn phòng ở khu suối nước nóng bị sập, trên đồ gỗ gia dụng còn có vết gặm cắn; đoạn đường quốc lộ gần đó xuất hiện hố lún nhỏ. Chuyên gia thăm dò mấy cái hố, phát hiện chúng thông nhau, giống như đường hầm, nghi là khu vực thành Bắc có động vật gặm nhấm.
Còn video nặc danh trên diễn đàn về việc đoàn phim “Trúc đen” có ma thì lại không mấy ai quan tâm. /Di
Đề tài vẫn tập trung ở chuyện nam số ba tự hủy hình tượng. Dù có người gửi bình luận thề rằng, thật sự có chuyện xảy ra ngay cả cảnh sát cũng đến đoàn phim phải tạm ngưng, thì cũng bị phần đông fan và người qua đường lấy lý do “gây rối” “giả tạo” đẩy ra ngoài.
Trong video có cả Giản Hoa. Vì cậu không phải ngôi sao, lại đứng ở chỗ bối cảnh, sau khi nháo nhào lên mới có vài giây ống kính lia qua mặt cậu nên không khiến quần chúng vây xem chú ý.
Người qua đường không để ý, nhưng những người từng cộng tác với Giản Hoa không bị mù.
– Cái người trông giống đóng thế trong đoàn phim kia, nhìn quen quen.
Vòng quan hệ của Giản Hoa rất hẹp, nhưng người từng cùng đoàn phim với cậu, cũng sẽ có chút ấn tượng.
Còn mấy người khá quen với Giản Hoa thì đừng nói. Từ buổi chiều, tin nhắn Wechat, chim cánh cụt* của Giản Hoa, ngay cả điện thoại cũng cứ liên hồi không dứt. Giản Hoa đành chuyển di động sang chế độ máy bay.
*Wechat và chim cánh cụt QQ đều là phần mềm trò chuyện giống Yahoo hay Fb Messeger
Một diễn viên đóng thế đã bị chèn ép nửa năm, không có công việc, bỗng xuất hiện trong đoàn phim thương mại do đạo diễn có tiếng trong nước quay, có ảnh đế ảnh hậu tham gia. Đối với họ, đây là tin long trời lở đất.
Nếu sự tình đã bị rò rỉ do video kia, thì diễn viên đóng thế trong đoàn phim “Trúc đen” cũng không cần chịu trách nhiệm với hợp đồng bảo mật. Việc gây náo động là Giản Hoa được ảnh đế Lý Phỉ đưa đến, làm diễn viên đóng thế chuyên thuộc của nam chính.
Họ dùng tên nặc danh trò chuyện trên nhóm chim cánh cụt, vì sợ tài khoản Q của Giản Hoa cũng ở trong danh sách nhóm nên họ không dám nói chuyện quá đáng. Không chỉ mặt điểm tên, mở mồm ra là “Người cộng tác nào đó, lăn lộn vài năm ít nhiều gì cũng coi như là đàn anh, tiếc là không biết nhìn sắc mặt người khác. Ai hiểu thì cũng biết, đó là cái người đã biến mất nửa năm kia…” Nói đến khí thế ngất trời, kéo không ít người vào bình luận.
Tin đồn lan truyền rất nhanh, đến tối, ngay cả vài nhân viên công tác trong đoàn phim cũng biết lai lịch của Giản Hoa.
“Đúng là có thủ đoạn! Rốt cuộc thì ôm đùi Lý Phỉ kiều gì thế?”
“Dựa vào khuôn mặt à?”
Nhưng nếu Giản Hoa chỉ cần khuôn mặt là đã làm Lý Phỉ rung động, thì sao Lý Phỉ không tự soi gương cho xong? Giường của vị ảnh đế này cũng leo lên dễ thật, dễ thế mà sao không thấy Tiêu Nhã Cầm thành công?
Hơn nữa trong giới, tin đồn Lý Phỉ là gay có rất nhiều, nhưng Lý Phỉ chưa từng tự nhận một chữ nào. Biểu hiện của Giản Hoa ở trường quay lại không giống gặt được vụ tốt*, mà vẫn luôn tìm việc để làm.
*gặt được vụ tốt: có ô dù
Nói đến xôn xao, mà Giản Hoa đang dựa vào sô pha trong phòng Lý Phỉ ngủ gà ngủ ngật, chẳng biết gì hết.
Căn phòng xa hoa này xếp hai chiếc giường, theo ý của Lý Phỉ là để Giản Hoa nghỉ ở đây. Mặt trợ lý Lâm méo xệch đi ra, nhưng không thể tranh luận câu nào. Giản Hoa còn đang treo cái danh trợ lý sinh hoạt kiêm bảo tiêu mà.
Đoàn phim mới xảy ra án mạng, nghệ sĩ muốn bảo vệ an toàn của mình, có đi trước mặt Lỗ đạo diễn thì cũng không thể trách được.
Nhưng Giản Hoa chờ Lý Phỉ ngủ rồi, thì lại đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ. Cậu thà ngủ gà gật trên sô pha ngoài phòng khách còn hơn. Không phải Giản Hoa không nhìn ra ý tứ trong mắt trợ lý Lâm.
Sô pha trong khách sạn tất nhiên không thoải mái, khi Giản Hoa bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, bả vai cậu hơi nhức mỏi.
Trong phòng tối mù, khách sạn đoàn phim ngủ lại không có chuông cửa, cách âm cũng kém. Giản Hoa đành phải dùng đám tơ che kín khe cửa, còn “quét” một lớp ở trên tường. Giờ đám tơ lười biếng, không thèm nhúc nhích, chứng tỏ nó không có hứng thú với người gõ cửa.
Giản Hoa tưởng trợ lý Lâm mang bữa tối về, tiện tay bật đèn, chờ đến lúc mở cửa mới biết mình nhầm.
Người gõ cửa là ảnh đế Nhậm Thành. Đối phương thấy Giản Hoa cũng rất kinh ngạc, lông mày không tự chủ nhướng lên, còn làm bộ lui một bước xem lại số phòng: “Lý Phỉ không ở đây à?”
Giản Hoa đứng ở cửa không di chuyển, máy móc chào ảnh đế Nhậm theo thói quen trong giới. Cậu coi ánh mắt đánh giá của Nhậm Thanh như không, trả lời thản nhiên: “Ảnh đế Nhậm có chuyện gì không. Dean uống thuốc ngủ nên đang ngủ.”
Sinh hoạt của nghệ sĩ không có quy luật, đa số đều mắc bệnh mất ngủ. Nhưng Lý Phỉ thì không, anh không những ngủ ngon mà còn đặt biệt khiến người ta (Giản Hoa) bớt lo. Thuốc ngủ chỉ là cái cớ để Giản Hoa qua loa với ảnh đế Nhậm.
– Nếu không có việc gấp, thì cũng ngại đánh thức người khác.
Nhậm Thành không bỏ qua sự thật lúc trước phòng tối đen, khi mở cửa mới có ánh đèn. Hơn nữa, tóc Giản Hoa còn hơi rối, tuy quần áo chỉnh tề, nhưng nếp nhăn do nằm đè lên vẫn còn rõ.
Thật thú vị.
Thú vị nhất là, nếu cậu đóng thế nhỏ bé này mà có cái gì với ảnh đế thì giờ người ra mở cửa phải là Lý Phỉ chứ? Đóng cửa phòng ngủ, người tới chơi chỉ ngồi ở phòng ngoài để nói chuyện, cũng không nhìn được bên trong.
Trợ lý Lâm đúng lúc ra khỏi thang máy, hai tay xách túi giữ ấm. Cậu ta bước vào hành lang, thấy ảnh đế Nhậm đứng trước cửa phòng, sửng sốt, vội chào hỏi:“Ảnh đế Nhậm có muốn ăn không. Tôi vừa ra ngoài mua về, cháo dinh dưỡng của nhà này khá nổi ở khu suối nước nóng đó.”
Nhậm Thành cười không nói. Trợ lý Lâm thấy không khí cứ sai sai, đứng trên hành lang tiếp tục nói chuyện cũng không phải chuyện hay. Cậu ta lia mắt qua Giản Hoa, người kia hiểu được ý cậu ta, trả lời thản nhiên:“Chưa tỉnh.”
“Này, ngài thấy đấy?” Trợ lý Lâm tỏ vẻ xấu hổ.
Nhậm Thành không phát hiện được gì trên người Giản Hoa và trợ lý Lâm, suy nghĩ trước đó cũng chỉ như nghe theo lời đồn thổi. Vì thế ông cười cười, quay người rời đi.
Trợ lý Lâm nhìn quanh một vòng, vội đóng cửa lại.
“Cậu làm thế nào mà rước lấy cả ảnh đế Nhậm thế?” Trợ lý Lâm trừng Giản Hoa, cậu không hiểu gì, nhìn lại cậu ta.
Trợ lý Lâm đặt túi giữ ấm lên bàn, nhỏ giọng kể khổ: “Tôi mới ra ngoài một chuyến mua cơm tối. Cậu hay thật, lúc trở về có ít nhất ba tốp người tìm tôi hỏi cậu ở phòng nào.”
Giản Hoa không thấy đúng: “Mấy người đó định thám thính tin đồn. Còn Nhậm Thành là người như thế sao?”
“Thật sự nhìn không giống.” Trợ lý Lâm nói nghiêm túc, “Tôi nghi ông ta nghe nói anh Lý đổi người đại diện, cho rằng anh Lý xảy ra tranh cãi với công ty. Ổng định đến nhân cơ hội bán nhân tình!”
Thường thì ngôi sao lớn sẽ có phòng làm việc riêng. Nếu Lý Phỉ trở mặt với công ty, ra ngoài làm độc lập, bước khởi đầu lúc nào cũng khó khăn. Nhậm Thành đến giới thiệu thêm quan hệ, cũng không lạ.
Trợ lý Lâm vừa cằn nhằn, vừa nhanh tay mở túi giữ ấm, cầm mấy cái bát nhựa được đóng kín ra. Mở hết nắp đậy, nháy mắt, trong phòng tràn ngập hương thơm mê người.
“Chờ đã, Lý Phỉ còn chưa tỉnh mà?”
Giản Hoa không hiểu trợ lý Lâm lấy hết cháo ra là có ý gì. Trong đó có hai bát cháo hải sản, nếu bị lạnh sẽ khó ăn, chẳng lẽ cậu ta định mượn lò vi sóng của khách sạn?
“Không sao!” Trợ lý Lâm xé túi nilon, tự hào nói, “Trước kia tôi làm trợ lý cho nghệ sĩ khác của công ty, đều không thoải mái bằng làm cho anh Lý. Tuy anh Lý nhiều việc, rất bận, rất chú ý việc ăn uống, nhưng vị ảnh đế này của chúng ta không bức ép người khác! Cậu chưa gặp ngôi sao gì đó, chỉ tên muốn cậu mua cháo pho mai hải sản ở nhà hàng này. Mua sai, là người ta hất cả bát cháo lên người cậu luôn, nóng đến mức tay đỏ một mảng!”
Giản Hoa không lên tiếng, việc này cậu cũng thấy ở nhiều đoàn phim. Lời nói của trợ lý Lâm khiến cậu nghĩ đến vài người. Cho nên con đường trở thành trợ lý của ngôi sao này, cậu không hề hứng thú.
“Anh Lý không yêu cầu cao, cứ ăn được là ok. Không thích ăn cái gì thì anh ấy sẽ nhắc cậu lần sau chú ý hơn.” Trợ lý Lâm nổi hứng, quên luôn thân phận xấu hổ của Giản Hoa, giống như đang tám với đồng nghiệp mới về sếp, “Cậu biết việc khó nhất khi làm trợ lý cho nghệ sĩ khác là gì không? Chính là gọi họ dậy đi làm!”
Trợ lý Lâm rón rén đi đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra một khe hở.
Sau đó cười hì hì đứng trước sô pha tiếp tục nói thầm với Giản Hoa. Nghệ sĩ trước đó của cậu ta rất thích ngủ nướng, cậu ta mười giờ sáng gọi người dậy rõ tốn sức. Chưa tám xong, đã có tiếng động phát ra từ phòng ngủ.
Lý Phỉ mơ màng đi ra, ngồi trên sô pha, mơ màng nhìn bàn bày đầy cháo.
Giản Hoa: …
Đúng là dễ gọi dậy, dùng mùi thơm đồ ăn là có thể thành công.
Lý Phỉ ngáp một cái, bình tĩnh, quay đầu nhìn Giản Hoa: “Cậu không ngủ à?”
“Đói bụng, nên dậy sớm.” Giản Hoa tìm cớ.
Lý Phỉ nhìn nếp nhăn trên quần áo Giản Hoa, hơi nản. Anh vất vả lắm mới giữ được người trong phòng, chưa kịp có tâm tư gì mà chỉ mệt mỏi ngủ thành thật. Kết quả, người ta lại chạy ra sô pha ngủ.
Chẳng lẽ sau này anh phải chiếm sô pha trước, sống chết không buông, mới làm Giản Hoa lên giường nằm được?
“Nếu đói thì cậu ăn trước đi!”
Nói xong, Lý Phỉ vào phòng vệ sinh đánh răng. Khi anh đi ra thấy trợ lý Lâm còn đang tám với Giản Hoa, cháo trên bàn trà không hề được di chuyển. Lý Phỉ không nhịn được, giục: “Đừng nói nữa, nguội rồi ăn không ngon.”
Trong phòng yên lặng lại, trợ lý Lâm nhìn Lý Phỉ một cách kỳ lạ. Theo lý thì phải để ảnh đế chọn trước, làm gì có chuyện họ chọn trước ăn trước?
Lý Phỉ tỉnh táo cầm một phần cháo phô mai hải sản. Anh thấy ánh mắt Giản Hoa dừng lại trên bát cháo, thuận tay đưa cho Giản Hoa luôn: “Ăn đi.”
Giản Hoa còn đang sững sờ, Lý Phỉ đã quan sát cả bàn trà, không hề do dự cầm lên bát cháo gà nấm hương. Dù Giản Hoa thích cái gì, thì chắc chắn lúc này cậu cũng không muốn ăn nấm.
Trợ lý Lâm mua sáu phần cháo. Cậu ta định cầm bát cháo hải sản lên, nhưng khi cậu ta duỗi tay, Lý Phỉ lại nhìn cậu. Sau khi thử hai lần, trợ lý Lâm đành lẳng lặng cầm bát cháo rau xanh thịt nạc lên.
Không công bằng, rõ ràng thời gian cậu ta ở cùng Lý Phỉ dài hơn.
Giản Hoa uống hai ngụm cháo, phô mai thơm ngào ngạt, vị ngon từ đầu lưỡi trượt xuống, cậu suýt nữa thì bật hỏi trợ lý Lâm nhà hàng này tên gì.
Trợ lý Lâm vừa ăn cơm tối, vừa báo cáo công việc cho Lý Phỉ.
Tình trạng đoàn phim khá loạn. Ảnh đế Nhậm sau khi qua một chuyến thì không thấy đến nữa. Còn có việc rất nhiều người hỏi chuyện của Giản Hoa.
“Nói này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Trợ lý Lâm vỗ ót, nói với Giản Hoa,“Trước khi ký hợp đồng, tôi nghe nói cậu đã rất lâu không nhận được việc, cậu đắc tội ai thế?”
Tay cầm thìa của Giản Hoa khựng lại.
Lý Phỉ tuy thấy trợ lý Lâm hỏi rất đột ngột, nhưng việc này ở mặt ngoài, cũng là việc trong đoàn. Trong giới giải trí, chuyện đắc tội người khác cũng khá nhiều, nếu không nghiêm trọng quá, thân phận của đối phương cũng không là gì, thì có thể vì nể mặt Lý Phỉ mà không gây sự nữa. Nếu cả mặt mũi Lý Phỉ cũng không đè được, thì phải nói trước.
Về việc xấu trong giới…
Lý Phỉ không hề cảm thấy Giản Hoa sẽ chịu thiệt. Giản Hoa vừa không phải người qua loa, vừa không muốn trở thành ngôi sao. Người khác muốn ra tay với cậu cũng không có dịp, nếu dùng bạo lực, có khi còn chưa đủ cho Giản Hoa đánh bằng một tay.
“Cũng không có gì.” Giản Hoa tiếp tục uống cháo, nói bâng quơ, “Giải trí Tinh Thiên, ừm, chính là con trai một vị cổ đông của công ty hai người, gọi toàn bộ nam nữ bề ngoại vừa ý trong đoàn phim đi hát K (karaoke), uống say mèm, ở trong phòng chơi trò ba lạy chín quỳ. Tôi vốn ngồi trong góc cạnh tường…”
Vẻ mặt của Lý Phỉ và trợ lý Lâm cực kỳ hưng phấn, họ đã đoán ra người kia là ai.
“… Kết quả vị đại thiếu gia kia kéo cổ áo tôi, muốn tôi làm tổng quản đại nội cho gã, hô lên triều bãi triều.”
Khóe miệng Lý Phỉ giật giật, trợ lý Lâm trợn to mắt.
“Diễn trò thì cũng không có gì, lúc quay phim ngay cả gọi người khác là ông nội tôi cũng làm rồi. Ai biết được vị đại thiếu gia kia muốn chơi cả, còn muốn dẫm lên lưng thái giám leo lên xe ngựa. Tôi nhân lúc người khác mời rượu gã mà tránh được. Gã lại muốn thái giám lột sạch quần áo ‘phi tử’, cuốn vào trong thảm đưa tới cho gã. Nhất quyết kéo tay tôi không buông.” Giản Hoa đặt bát xuống, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn ngày đó, không nói gì. Cậu không đánh người, chỉ là đạp đổ chai rượu, ném người lên sô pha.
Được rồi, số chai rượu đổ hơi nhiều.
Trong phòng rất lộn xộn, mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, tất nhiên là không chơi được nữa.
Nữ diễn viên bị sai làm phi tử trước đó, nhân cơ hội chạy đi. Giản Hoa đứng lên phủi quần áo, cũng định đi. Vị đại thiếu gia kia không vui, đứng phía sau, quát: “Mày dám ra khỏi đây thì về sau đừng hòng lăn lộn trong giới nữa!”
Tưởng chỉ là lời say, vậy mà sau khi vị đại thiếu gia kia tỉnh rượu vẫn còn nhớ rõ.
Trợ lý Lâm cạn lời, cậu ta không ngờ sự thật là như vậy.
“Chẳng qua là rất phiền. Người nịnh hót vị đại thiếu gia kia quá nhiều, nói gì mà ‘vào giới này, không chơi được mà còn dám lăn lộn’ ‘người ta là nữ diễn viên mà còn chưa nói gì’ ‘Đừng làm cậu Đổng mất vui’.” Giản Hoa nhớ khi ấy mình quay đầu đi luôn, không hề do dự.
Ánh mắt Lý Phỉ u ám, anh nhắm mắt lại, như không chuyện gì, đẩy một bát cháo hải sản khác đến trước mặt Giản Hoa: “Vẫn còn này, ăn đi.”