Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 44: Kén ăn




Lý Phỉ mơ thấy ác mộng.Biên tập: Di

Dòng nước đen xì lạnh băng nuốt chửng anh, anh vươn tay, giãy dụa muốn nổi lên nhưng không thể thoát khỏi. Cuối cùng dòng nước cuốn anh vào vực sâu không đáy, ý thức anh trôi nổi, như đã chết rồi.

Tĩnh lặng vĩnh cửu, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Khi Lý Phỉ bừng tỉnh, trán anh toát mồ hôi lạnh. Anh muốn nâng tay lên lau, nhưng lại thấy cánh tay mình bị tơ trắng cuốn lấy.

Trên vách tường trong phòng nghỉ, treo lơ lửng đầy lưới bện bằng tơ.

Bên phải Lý Phỉ có một tấm lưới, trái có một tấm lưới, sau lưng có, trên đầu cũng có. Đám tơ vây anh”như hổ rình mồi”, làm bộ như đối xử với phần tử khủng bố, khiến anh dở khóc dở cười.

Anh vạch đám tơ sang bên, đi xuống dưới.

Trong phòng nghỉ trống không, Giản Hoa không có trong phòng.

Lý Phỉ bỗng nghĩ đến, phòng nghỉ không có chỗ thứ hai để ngủ.

Ở trong trường quay, bị công trình lớn này ép buộc tận hai ngày, tuy họ vừa làm vừa nghỉ, vừa làm vừa tăng độ thuần thục của lực ý nghĩ, nhưng vẫn sẽ mệt.

Lý Phỉ hơi hốn hận, anh chẳng hỏi, mà Giản Hoa cũng chẳng phải người hay treo chữ mệt mỏi bên miệng. Khi mí mắt Lý Phỉ nặng dần không nâng lên nổi, trong mơ màng anh cảm thấy Giản Hoa đang lẳng lặng nhìn mình, trong lòng rất thoải mái, rồi ngủ luôn.

Anh tự mỉa mai trong lòng, ngủ rõ là nhanh, quên cả việc quan trọng!

Đúng là coi Giản Hoa thành trợ lý sinh hoạt của mình sao?

Lý Phỉ phủ tơ trắng mềm treo trên người mình, đi giày, không buộc dây, định ra khỏi phòng nghỉ tìm Giản Hoa.

Kết quả, anh vừa mở cửa đã thấy Giản Hoa vội vã chạy về.

“…”

Tóc Giản Hoa bù xù, như bị ai đó vò mạnh (Nấm), cổ áo gió có hai vệt đen xám, cổ tay áo sơ mi lốm đốm máu, trên giầy dính lông động vật.

“Cậu đói à?” Lý Phỉ nhanh chóng rút ra kết luận, vừa rồi Giản Hoa ra khỏi trường quay để đi “ăn”.

Hai ngày nay Giản Hoa không ăn cơm hộp, cậu muốn ăn đồ nào, Lý Phỉ chỉ cần nhớ lại con mực kia là biết.Biên tập: Di

“Bên ngoài xuất hiện quái vật rất khó đối phó à?”

Lý Phỉ đoán tiếp, vì anh không hiểu nổi sao Giản Hoa đã có nấm làm tiên phòng, còn trông như vừa đánh nhau xong.Biên tập: Di

“Chỉ là một loại chuột đào đất thôi, phát hiện ra sớm là được.” Giản Hoa thuận miệng nói. Dù cậu không được thì vẫn còn có mắt quỷ của Lý Phỉ, không sợ sự đe dọa của chuột đào hầm.

Ánh mắt Giản Hoa dừng tại chỗ mấy tấm lưới tơ cạnh Lý Phỉ.

Lý Phỉ đi đến đâu, chúng đi theo đến đó, cứ giương lưới lớn giữa không trung, khí thế hùng hổ.

“Tôi đoán cậu còn rất đói.” Lý Phỉ vẫn mệt, anh cố giữ tỉnh táo, lo lắng cho việc ăn uống của Giản Hoa. Vì thứ như chuột, dù cậu có dị năng thôn phệ, cũng chắc chắn không ăn nổi.

Ánh mắt Giản Hoa nhìn anh đầy kỳ lạ, nửa ngày sau mới chầm rãi nói: “Không, là do anh kích thích chúng.”Biên tập: Diđaoao

Thật ra, Giản Hoa bị đám nấm chen lấn xô đẩy về trường quay. Đám tơ khẩn cấp nhắc Giản Hoa “sân sau bị cháy” “lương thực dự trữ trong nhà muốn lật trời”. Nếu Giản Hoa đi chậm lại, nấm khổng lồ sẽ dùng cái mũ đầy đặn của nó để đẩy Giản Hoa.

Chúng có hình nấm, mọc thành khóm, mũ hơi nghiêng, cực kỳ hợp để đẩy người.

Giản Hoa hưởng thụ toàn bộ hành trình “chạy lấy đà” này, trong lòng tràn ngập cảm giác vi diệu không nói nên lời.Biên tập: Didaovadao

“Dị năng của anh, tự nhiên lộ ra tính công kích.”

Lý Phỉ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc lâu, thấy chắc là liên quan đến ác mộng của mình. Cảm giác chết đuối trong không gian tối mịt, rất dễ kích động hung thú hỏa diễm.

“Chắc là tại tôi trong lúc đang mơ màng thì gây chuyện.”

“Ừm.” Trong lòng Giản Hoa cũng thấy đúng, chắc chắn không thể vì Lý Phỉ ngủ một giấc, tỉnh lại không thấy cậu mà giận đến mức khiến dị năng bạo động!

“Tôi nhớ còn để lại một hộp cơm và thức ăn.” Lý Phỉ quay vào trường quay, tìm đồ ăn anh mang đến.Biên tập: Di

Giản Hoa đi theo sau, đưa tay xé mấy tấm lưới xuống.

Bộ dạng theo đuôi Lý Phỉ của đám tơ khiến Giản Hoa ngứa mắt. Còn Lý Phỉ thì chẳng thấy sao, lấy hộp cơm về, lôi ra một đôi đũa chưa dùng từ trong túi nilon: “Mau ăn đi, điểm tốt ở Thế giới Bị Từ Bỏ là đồ ăn mang đến không nhanh bị hỏng…”

Tiếng Lý Phỉ im bặt, vì anh thấy trong hộp cơm toàn là ớt xanh.

Ớt xanh trong món thịt bò xào ớt xanh.

Cầm lấy hộp đồ ăn đưa cho đối tượng của mình, lại nhận ra bên trong toàn món người ta không ăn, tình huống này phải làm thế nào để cứu vãn đây?

Nếu là ở trên chương trình thực tế về tình yêu, ảnh để chắc đã bị người xem cho bình luận xấu rồi.

Thực tế không phải như diễn xuất, dù là nam thần, trước mặt người thương cũng không tránh khỏi làm việc ngốc nghếch.

– Giản Hoa không ăn thứ này, Lý Phỉ ăn trước mà không để ý gì, giờ đang nhìn hộp cơm trong tay, tự tổng kết phê bình bản thân.

Giản Hoa hiểu nhầm rằng Lý Phỉ cũng không thích ăn ớt xanh, đứng bên cạnh khuyên: “Đừng để ý nữa, đói bụng thì vẫn phải ăn đi! Đồ ăn cùng chúng ta đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ, vẫn chịu ảnh hưởng của thời gian, để lại là anh không ăn được nữa đâu.”

Lý Phỉ im lặng, giương mắt.

Giản Hoa vì muốn thuyết minh cho tính nghiêm trọng của vấn đề, nên miêu tả lại cuộc sống của nhóm người Quan Linh, Hoắc Vi, cuối cùng nhấm mạnh: “… Đến Thế giới Bị Từ Bỏ được tám ngày, không còn đồ ăn, chỉ có thể xé xác khỉ tay dài ra ăn sống.”

Ảnh đế anh có ớt xanh có cơm trắng là đã đang sống ngày ở Thiên Đường rồi!

Điểm quan trọng mà Lý Phỉ đang nghĩ tới không phải điều này, anh nghi hoặc nói: “Họ sinh tồn ở Thế giới Bị Từ Bỏ được tám ngày, chúng ta mới đến đây hai ngày, nấm đã xuất hiện ở đây từ bao giờ?”

Giản Hoa vừa nghĩ lại cũng thấy không đúng. Nếu nấm ở đây từ tám ngày trước, thì khi họ đến  trường quay đã không thấy cảnh nấm đi săn khỉ tay dài, còn cả người bị nhốt trong nhà tù nấm.

Nhưng thật sự là nấm lẻn vào Thế giới Bị Từ Bỏ lúc 12:09.

Giản Hoa hơi choáng, cậu không hiểu mấy vấn để thâm ảo này.

“Lần sau mà có cơ hội gặp được người khác, thì cậu hỏi xem nấm xuất hiện từ lúc nào.” Lý Phỉ sờ khóe môi, nghiền ngẫm, anh cười nói, “Cậu xem, mấy người này hình như coi nấm thành một loài quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Theo lý thuyết, nấm ở trong này thì không phải cậu cũng ở gần sao? Họ hình như không sợ lắm!”

Lý Phỉ nhắc đến, Giản Hoa mới thấy không hợp lý.

Hoắc Vi nói  “Đây là đám nấm cuối cùng sẽ xâm chiếm toàn bộ thế giới”, gan cậu ta to nên không sợ, Quan Linh cũng không sợ, còn những người khác? Người trung niên toàn nói về tiền nhà, không tin nên không tính, còn những kẻ xuyên sách sao lại không hề tỏ ra khác thường?

Vẫn là câu nói kia, Giản Hoa tin rằng Hoắc Vi là một người có kỹ thuật diễn xuất rất siêu.

Cả đám người đều là ảnh đế, không lộ sơ hở, điều đó là không thể.

“Tôi có một phỏng đoán.”

Giản Hoa không kiềm được nhìn chằm chằm Lý Phỉ.

Cảm xúc ảnh hướng đến dị năng, đám tơ nhào lên người Lý Phỉ, ảnh đế hơi giật mình: “Sao cậu lại có vẻ mặt này?”

Giản Hoa có thể nói rằng cậu không muốn nghe phỏng đoán của Lý Phỉ sao? Lý Phỉ đã nói câu “có một phỏng đoán” được vài lần rồi, mà lần nào cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ví dụ như chuyện nấm lẻn vào đây.

“Không sao, anh nói đi.” Giản Hoa chuẩn bị sẵn sàng trong lòng.

“Cậu không chỉ có dị năng thôn phệ.”

Giản Hoa ngơ ngác. Cậu không chỉ có mỗi nấm, còn có thể dùng dị năng để quan sát định vị ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Việc này Lý Phỉ biết rồi mà?

“Ý tôi là dị năng của cậu có thuộc tính khác.”

“Người dị năng cấp S song hệ là Johnson Brown.” Mặt Giản Hoa không hề thay đổi, nhắc.

Lý Phỉ đổi cách nói: “Khi đám tơ ăn thịt này mở rộng địa bàn, chúng sẽ lợi dụng không gian giảm xóc của Thế giới Bị Từ Bỏ và thế giới thực. Nhân lúc Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, nó có thể xê dịch từ điểm 12:09 đến 12:25.”

Giản Hoa suýt thì thốt ra, nói vớ vẩn, nấm làm vậy để làm gì?

“Đồ ăn!”

Việc hai người bị khỉ tay dài đuổi đến trường quay không xảy ra vào tám ngày trước, vì thế điểm lúc 12:09 này không có nghĩa gì đối với nấm. Phải mọc tận sáu ngày mới đợi được đồ ngon, nó mặc kệ.

Người nào đó kén ăn, còn dị năng của người nào đó lại vì đồ ăn mà kéo thời gian.

Đúng là vật biết tự chủ.

“Vì chuyện này chưa từng xảy ra ở Hoài thành, nên tôi đoán chỉ có lúc Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, nó mới làm vậy được.” Lý Phỉ thấy phát hiện này rất quan trọng. Đám tơ đã biểu hiện năng lực phá vỡ Thế giới Bị Từ Bỏ, mà thời gian ở Thế giới Bị Từ Bỏ lại hỗn loạn không có thứ tự gì hết, nên đám tơ có thể…

Tại điểm ngăn giữa Thế giới Bị Từ Bỏ và thế giới thực, đi theo khói đen, tản đến nơi khác.

Trong sách nói, Giản Hoa muốn thống trị thế giới, nhưng trên thực tế, cậu không có khả năng đi khắp mọi nơi trên trái đất. Dù nấm có mọc tốt đến thế nào, cũng không thể vượt đại dương sang tận nước Mỹ, Australia được!

Mặt Giản Hoa ngày càng đen.

Kẻ xuyên sách quen với nấm, vì tương lai ở bất kỳ nơi nào cũng thấy cả đống, nên không nghỉ đến chuyện cậu ở ngay gần đó sao? Hoắc Vỉ hiểu đám nấm, biết kiếm đồ ăn ven rìa rừng nấm, vì trong sách, đó là cách sinh sống bình thường của người dị năng sao?

Đây thật sự là tiểu thuyết anh hùng Mỹ mà không phải truyện cổ tích nước ngoài à?

Dị năng “tà ác” như này, khiến nấm đáng sợ có thể săn bắt ở khắp nơi trên thế giới, bắt cóc đe dọa người dị năng. Thấy thế nào cũng giống nhân vật phản diện trong truyện thiếu niên nhi đồng dưới 14 tuổi.Biên tập: Di

Giản Hoa muốn biết rốt cuộc tác giả hận cậu bao nhiêu!

Tác giả người Mĩ kia có phải có một người hàng xóm Hoa kiều tên Giản Hoa, mùa hè không cắt cỏ, mùa đông không dọn tuyết, không lau cửa sổ, không quét dọn vệ sinh, cả ngày chỉ ở trong nhà gọi đồ ăn ngoài, nên mới nghĩ ra ý tưởng nhàn đến mọc nấm này, còn muốn nấm chinh phục thế giới.

“Tôi không muốn bàn về đề tài này, tôi không muốn nói về dị năng của tôi nữa.” Giản Hoa bóp trán, đi vào phòng nghỉ. Đợi khi cậu sực tỉnh, thì thấy mình đã chiếm mất ghế dựa để ảnh đế ngủ.

Cậu muốn ngồi dậy, lại bị Lý Phỉ đè vai lại, nhẹ nhàng đẩy xuống.

“Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Nhóm người bên ngoài kia…” Giản Hoa lo họ không may, lạc trong rừng nấm, rồi cuối cùng lại xông vào trường quay.

Vừa dứt lời, Giản Hoa và Lý Phỉ liền thấy cảnh vật xung quanh lay động biên độ nhỏ.

Trở về hiện thực! Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy ra khỏi phòng nghỉ, dựa theo trí nhớ trở về vị trí trước đây của mình trong trường quay.

“Không đúng, chân anh ở bên này!” Giản Hoa chạy được một nửa còn phải vòng về sửa lại đúng cho Lý Phỉ,”Phải là bốn mươi lăm độ. Giờ anh mà đứng ba mươi độ như này, tý nữa về hiện thực, anh sẽ thấy chân mình dẫm lên giày ảnh đế Nhậm”.

“…”

Lý Phỉ không biết bình thường Giản Hoa để ý đến mình như thế.

Này mà cũng nhớ rõ?