Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 169: Thiết lập của nhân vật




Địa vị nhân vật chính của Federik, ngoài ưu thế bản thân, thì quan trọng nhất là gia tộc Morenza đồng ý đầu tư bộ phim này! Hollywood có rất nhiều kẻ có tiền, ngôi sao có tập đoàn đứng sau lưng cũng rất nhiều, nhưng mà chuyện liên quan đến Wolf  Morenza, mọi người đều chịu lui về sau một bước, cho ông mặt mũi.

Lúc trước Federik cũng từng làm khách mời trong phim thương mại Hollywood, kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng không nổi bật, nhưng khi đối mặt với ống kính cũng không cứng đờ. Dù sao cũng là ngôi sao Thiên Vương của Bắc Mĩ, từng đạt giải Grammy hai lần, không biết đã mở bao nhiêu tour lưu diễn.

Khi viết kịch bản, vì để Federik có thể phát huy xuất sắc, nhân vật chính song cấp S, thần gió lốc và sấm sét được dựa theo tính tình của Federik nên Federik có thể tự diễn mà không hề có áp lực.

“Hình poster nhân vật, một đống!” Trợ lý Lâm kích động cầm di động đến.

Từ tháng trước, sau khi Federik đến Trung Quốc dạo một vòng, đoàn phim vẫn không tin tức mới thả ra bên ngoài.

Hôm nay tất cả hình poster nhân vật sẽ công bố toàn cầu. Dù có cảnh quay ở vài nước đã hoàn thành, nhưng thời gian chế tác hậu kỳ phim lớn rất dài, muốn hiệu ứng hoàn mỹ, thì ít nhất cũng phải mất một năm. Cho nên mãi đến trước kỳ tuyên truyền, bên nước Mỹ mới không nhanh không chậm mà chuẩn bị đăng hình nhân vật.

Giản Hoa nhận di động, lướt nhanh qua mấy diễn viên nước ngoài, dừng ở hình của Lý Phỉ khoảng vài giây.

Ngày Lý Phỉ chụp ảnh poster Giản Hoa cũng ở đấy, tấm ảnh này còn là màn hình di động mới của Giản Hoa, nhưng mỗi lần Giản Hoa thấy người nào đó mặc quân trang, đều sẽ không kiềm lòng được nhìn chằm chằm.

Lý Phỉ đen mặt.

Trợ lý Lâm lẩm bẩm ở bên cạnh. Ảnh đế nhà cậu ta thật lạ, nếu là người khác, vào lúc này, không nên vì người yêu xem hình mình nhiều mấy lần mà vui sướng sao?

Ảnh đế uống một bát dấm chua của chính nhân vật mình diễn.

Nhân vật chẳng lẽ không phải là chính anh sao? Theo trình độ này, chẳng lẽ Lý Phỉ phải chết đuối trong dấm chua?

Trợ lý Lâm rất lo lắng cho sức khỏe tâm lý của Lý Phỉ, chờ khi ánh mắt cậu ta chuyển sang Giản Hoa, trợ lý Lâm lập tức thả lỏng. Giản Hoa người này có tính tình lạnh nhạt, cũng không muốn trở nên nổi bật, bò lên trên, dù nói chuyện với ai cũng rất khách khí xa cách. Dù Lý Phỉ cầm một bình dấm chua đi theo sau Giản Hoa, chắc cũng chẳng có cơ hội uống.

Giản Hoa lướt qua ảnh “thiếu tá”, dừng ở tấm cuối cùng: Federik mặc đồ vét vừa người, chơi đàn dương cầm.

Hình không tệ, nhưng loại nhân vật chính này…

“Siêu anh hùng nước Mỹ, đường bình dân hóa đã bị người đi qua, phú nhị đại nhà giàu có một đống, quân nhân đặc công cũng có, nhà khoa học cũng có. Giờ mọi người đều hướng đến cái kiểu kỳ quái như người bán bảo hiểm, nhân viên chuyển phát nhanh, mỗi ngày phải chạy khắp nơi, nhân vật dù có kiệt sức về nhà cũng không bị người khác nghi ngờ. Nếu là lúc trước, mọi người vào rạp chiếu phim, có thấy cũng cười như không có gì, nhưng lúc này, nhân vật anh hùng cần phải cho người xem có cảm giác an toàn!”

Đạo diễn Lỗ cảm thán, rất bội phục những nhân vật quan trọng mà Trung Quốc đưa lên màn ảnh, gần như đều là thành viên tiểu tổ dị năng quốc gia. Chúng ta không làm theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, không theo thiết lập mới của nhân vật chính nước Mỹ.

“Hurricane là người diễn tấu âm nhạc?” Cảnh Điền thò đầu xem hình, khó chịu cả người.

“Nguyên tác” đã cho Cảnh Điền ấn tượng sâu sắc, Johnson Brown là một người Mĩ xuất thân bình thường, có tính cách thiện lương, nhân cách có sức quyến rũ. Dù hiện thực rất ảo diệu, nhưng người mà tương lai trở thành người dẫn đầu một trong hai phe phái trong cục dị năng nước Mỹ, Hurricane vẫn là một thiếu niên gầy yếu, bị bạo lực học đường. Nó phải chạy trốn liên tục trong Thế giới Bị Từ Bỏ, tuy việc này gian khổ, nhưng so với những gì nhân vật chính trải qua trong nguyên tác, thì thật sự không tính là gì.

Hurricane bị phản bội nhiều lần đến mức không đếm được, ý tốt bị người ta lợi dụng, bị vu khống, bị hiểu lầm, một mình đối mặt với nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, chống lại tất cả các thế lực hắc ám. Tấn công của kẻ địch, dao căm sau lưng… Sau khi Hurricane trải qua thành kiến, chết chóc, đủ loại bất hạnh mới trưởng thành thành nhân vật chính.

Thiếu niên Johnson bây giờ không có cơ hội này, tương lai cũng sẽ không có cơ hội này, nên nó chênh lệch rất xa với nhân vật chính trong sách.

Trong lòng mọi người đã có ấn tượng mới, cho dù nhìn thấy thiếu niên Johnson, hay là nghệ sĩ dương cầm tài nghệ tinh xảo trong kịch bản vị này, thì đều thấy vô cùng vớ vẩn.

Cảnh Điền còn đang không hiểu thiết lập nhân vật, Lý Phỉ đã biết vì sao đạo diễn Lỗ lại nói tốt.

– Bão lốc, sấm chớp, bản sonata mưa rền gió dữ, hình thức thể hiện dị năng này rất cao cấp.

Thêm Tây phương thế giới đối với tôn sùng âm nhạc cổ điển, nhà âm nhạc đi ra từ xóm nghèo và bạo lực học đường, chỉ riêng thiết lập nhân vật đã rất kịch.

Họ còn đang bàn luận, trường quay đã báo kêu kết thúc công việc.

Lần này kết thúc công việc, phải chờ đoàn phim bên Mỹ quay xong, lại dựa theo tình tiết để quay bổ sung và quay liên hợp. Cảnh đại hội người dị năng toàn cầu, trong phim sẽ quay theo ý tưởng thời đại khoa học kỹ thuật siêu việt, dùng hình chiếu lập thể, tiến hành đối thoại toàn cầu.

“Đều vất vả rồi.”

Người của Tổng cục Điện ảnh chào hỏi đạo diễn và nhân viên đoàn phim.

Vẻ mặt đạo diễn Lỗ cũng không thoải mái, làm đạo diễn, không thể tự cắt nối biên tập phim mình quay, trong lòng bao giờ cũng không dễ chịu. Hơn nữa, ông còn có bóng ma tâm lý lần trước quay “Trúc đen” chết non trên đường, đối với loại kế hoạch cần kéo dài, tiến hành quay lần hai này, đạo diễn Lỗ rất không vui.

Lý Phỉ lơ đãng cùng nói chuyện phiếm với đạo diễn Lỗ đang thu dọn đồ đạc. Sau khi nói hai, ba câu, ông vẫn chưa ngừng, bắt đầu than ngắn thở dài, nói về “Trúc đen”.

“Công ty và phòng công tác phụ trách chế tác hậu kỳ đều bị quái vật tấn công, nửa phim quay xong rồi bị tổn hại không hoàn chỉnh, cho dù có nhà đầu tư muốn quay tiếp, cũng không có cảnh.”

“Kịch bản còn, đạo diễn Lỗ cũng còn, nếu thực sự có cơ hội, sao lại không thành?”

Đạo diễn Lỗ sửng sốt một lúc rồi lập tức phản ứng kịp, phim bị hỏng hay không cũng như nhau, có mấy diễn viên không có. Ví dụ như ảnh đế Nhậm diễn nhân vật phản diện, sau khi thảm họa xảy ra, bất hạnh rơi xuống nhà mà chết, nếu quay thì phải bắt đầu lại từ đầu.

“Đạo diễn Lỗ muốn quay, tôi sẽ không lấy tiền, lại giới thiệu cho ngài thêm mấy người… Hiện tại tình hình không tốt, mọi người đều muốn xuất hiện trên màn ảnh, phí quay phim không có áp lực lớn như lúc trước.”

“Được.”

Đạo diễn Lỗ chua xót, ông già rồi, nên về hưu, không muốn để lại tàn niệm như vậy trong lòng. Ánh mắt ông dừng ở chỗ hai người đóng thế của Lý Phỉ cách đó không xa. Người khác không rõ Giản Hoa và anh trai Hồng Long kia khác gì nhau, nhưng đạo diễn là người trong nghề, ai diễn tốt, ai diễn kém nếu ông không nhìn ra, thì đã không thể ăn bát cơm nghề đạo diễn này.

Thực ra, trong quá trình quay, cảnh khó đều do Giản Hoa diễn, cảnh truy đuổi bình thường mới do một vị diễn viên đóng thế khác thế thân.

“Vị này của cậu…” Đạo diễn Lỗ phát hiện đến giờ mình còn không rõ tên Giản Hoa, chỉ biết mọi người đều gọi tên tiếng Anh của cậu là Joe. Đạo diễn Lỗ ám chỉ, hỏi, “Có muốn diễn nhân vật nào trong phim của tôi không?”

“Phải xem ý em ấy.”

Đạo diễn Lỗ giật mình, Giải trí Tinh Thiên lúc trước để một người như vậy theo Lý Phỉ, chẳng lẽ không phải vì tìm cơ hội tiến vào giới giải trí.

Lý Phỉ không phải loại người đè nặng không cho người khác cơ hội ở trong giới, đạo diễn Lỗ theo bản năng cảm thấy Lý Phỉ tự tiện quyết định cho người là chuyện rất lạ. Ông không kiềm được lại nhìn Giản Hoa phía xa.

Đúng lúc ở bên kia, trợ lý Lâm và Cảnh Điền đang bàn về lịch trình đến đoàn phim ở nước Mỹ, Giản Hoa không hứng thú với đề tài này, quay đầu, theo bản năng đi tìm Lý Phỉ.

Chở thấy Lý Phỉ ở chỗ đạo diễn Lỗ, sau khi ánh mắt hai người gặp nhau, Giản Hoa lại dời ánh mắt đi.

Trường quay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ánh mắt giao nhau ngắn ngủi giữa Giản Hoa và Lý Phỉ gần như không khiến bất cứ ai chú ý.

Trừ đạo diễn Lỗ.

Vẻ mặt đạo diễn Lỗ là lạ. Trong giới, nhân duyên của Lý Phỉ rất tốt, không  phát giận ở trường quay, dù một người trang điểm bắt gặp ánh mắt của anh, Lý Phỉ cũng sẽ mỉm cười theo bản năng. Nhưng nụ cười vừa rồi, không giống!

Không có ôn hòa ưu nhã như vậy, độ cong miệng cười cũng không đúng, đại khái là – không đạt tiêu chuẩn.

Chẳng lẽ lúc trước cản đường người ta, giây sau lại thấy xấu hổ?

Đạo diễn Lỗ suy nghĩ sâu xa, hắn nhưng là gặp qua bộ dáng Lý Phỉ đầy đủ phát huy kỹ thuật biểu diễn, không tiêu chuẩn đối Lý Phỉ đến nói, mới là thật.

– Quả nhiên, diễn viên đóng thế kia không phải tầm thường.

Bởi Lý Phỉ có lịch sử rất tốt, đạo diễn Lỗ hoàn toàn không hề nghĩ đến việc không hài hòa.

***

Phản ứng khi hình nhân vật phát ra, còn lớn hơn tưởng tượng.

Lý Phỉ mặc quân trang, tay phải cầm một khẩu súng bạc, nhưng bộ phận của khẩu súng bị tháo ra, chúng cách một khoảng, lơ lửng trên bàn tay Lý Phỉ. Viên đạn xếp hàng chui vào băng đạn, cứ như giây lát sau khẩu súng hoàn chỉnh sẽ thành hình, bắn ra tia lửa nóng rực từ tay Lý Phỉ.

Bên cạnh tấm ảnh có một hàng chữ, tiếng Trung là “Hồng Long”, tiếng Anh “Red Dragon”.

Ở phương Tây, rồng là vật tà ác, ở Trung Quốc lại ngược lại.

Tiểu đội dị năng quốc gia trong phim không gọi là Hồng Long, Hồng Long là biệt hiệu của thiếu tá. Lúc đầu bên Bắc đô không đồng ý trực tiếp lộ tên Hồng Long nhưng đại tá Lô nói một câu là thông qua – kẻ xuyên sách đã nói ra tên cơ quan bí mật quốc gia, che giấu không có ý nghĩa gì nữa, không bằng dùng cách này, để cơ quan bí mật quốc gia sửa tên, rồi chuyển sang hoạt động bí mật.

Kết quả sau bàn bạc là để người dị năng đại diện cho hình tượng quốc gia, trực tiếp dùng tên Hồng Long.

Lúc trước, sau khi biết chuyện này, Lý Phỉ có hơi áp lực.

Tâm trạng Trương Diệu Kim càng phức tạp hơn Lý Phỉ.

“Thiếu tá, mau nhìn ảnh của ngài.” May mà có thuộc hạ giờ cơm trưa chạy đến.

Trương Diệu Kim nghiêm mặt, liếc nhìn, kéo dài giọng điệu hỏi: “Nói hưu nói vượn, có phải tôi đâu?”

“Đúng vậy, nói diễn thiếu tá, cũng đủ khí thế, nhưng cái khác đều không giống!” Cấp dưới thiếu tá Trương lập tức hát đệm, còn làm chuyện tốt, bổ sung một câu, “Nhưng Quan Linh lúc cho tôi ảnh nói, ảnh đế đúng là khác biệt, diễn rất khá.”

Trương Diệu Kim khoanh tay, ánh mắt sắc bén, không nói lời nào.

Thực ra, người ở trường quay cả ngày, còn có Quan Linh đảm nhiệm vệ sĩ kiêm trợ lý sinh hoạt của ảnh hậu Ôn Đồng. Nói ra thì cũng là một chuyện thú vị, vì nguyên hình nhân vật Ôn Đồng sắm vai, chính là Quan Linh.

Dựa theo kịch bản nguyên tác, vị hôn thê của “thiếu tá” Lý Phỉ, người dị năng Không gian cấp B, có không ít cảnh do hai người cũng làm nhiệm vụ.

Mọi người trong Hồng Long, khi thấy tư liệu trong “nguyên tác”, đã biết Trương Diệu Kim và Quan Linh sẽ kết hôn. Nhưng “quỹ tích số phận” đã thay đổi rất nhiều, họ cũng nhìn chán, không cho rằng đây là sự thật, thậm chí cho rằng, thiếu tá Trương không vui, là vì nghe được tên Quan Linh.

“Khụ, mọi người không thấy… Nơi này thiếu gì à?” Vì nói sang chuyện khác, tên gầy Triệu Văn chỉ khóe mắt Lý Phỉ trên ảnh.

“À!”

Tổ viên Hồng Long ở đây nhìn nhau, trong lòng like cho can đảm của Triệu Văn.

Thiếu nốt ruồi lệ.

Nói đến đặc điểm nốt ruồi lệ này, lúc sinh hoạt ngoài đời, mọi người gặp mặt sẽ ít chú ý tới, có nó không nhiều hơn, mà thiếu nó cũng không ít đi, nhưng người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, giỏi nhớ khuôn mặt người khác, chi tiết trên mặt đương nhiên không thể thiếu. Thiếu tá Trương một thân rắn rỏi, bước ra từ chiến trường ghê người, ánh mắt cũng có uy lực, nhưng nốt ruồi lệ luôn khiến người ta cảm thấy không hợp. Mọi người chỉ nghĩ thầm trong lòng, không ai dám nói ra, nhưng giờ Triệu Văn đâm thủng tấm cửa sổ giấy này…

“A, xin lỗi, là do thói quen!” Tên gầy cười tủm tỉm nói, “Đại tá Lô là sẽ không tiết lộ đặc điểm bề ngoài của thiếu tá Trương ra ngoài. Dù Lý Phỉ muốn chấm thêm một nốt, Tổng cục Điện ảnh cũng sẽ không đồng ý.”

“…”

Lý Phỉ sẽ không rảnh mà chấm thêm cho mình cái nốt ruồi đâu!

Nhân vật này có thăng hoa, là tượng trưng cho hình tượng chính nghĩa của quốc gia, sao còn để ý nhiều điểm thế được…

Chờ đã, đúng là không có nốt ruồi lệ thì tốt hơn!

Trương Diệu Kim vô thức liếc tấm kính dày đè trên bàn công tác, nhìn hình phản chiếu hai mắt mình, rối rắm.