Bị thương như gãy xương thì dù sao cũng phải chăm hơn ba tháng.
Mười ngày sau khi Giản Hoa bị thương, Lý Phỉ rốt cuộc đến.
Tàu ngầm xuyên qua Nam Hải, lại đổi con thuyền khác cập bờ, cuối cùng nhờ quan hệ của Hồng Long, đi nhờ một chuyến đến căn cứ quân sự Cam Châu bằng máy bay vận tải.
Khi Lý Phỉ xuất hiện trước mặt Giản Hoa, Giản Hoa suýt thì không nhận ra.
– Nửa tháng không cạo râu, mặc một bộ đồ ngụy trang, tóc tai lộn xộn. Dù vẫn là khuôn mặt kia, nhưng lại có cảm giác quái lạ như thật như giả.
May là dù trông người thay đổi như thế nào, thì ánh mắt cũng sẽ không thay đổi. Sau ba giây ngơ ngác, Giản Hoa xác định người trước mắt đúng là Lý Phỉ. Nhưng chưa đợi cậu nói gì, Lý Phỉ đã vội xoay người đi ra ngoài.
Giản Hoa:…
Tên gầy Triệu Văn thấy toàn bộ quá trình:…
Triệu Văn nhảy dựng trong lòng, lập tức đánh giá phản ứng của Giản Hoa, phát hiện vẻ sửng sốt trên mặt người kia xuất hiện rất ngắn, sau đó lại là bộ dạng như đăm chiêu suy nghĩ.
Sống sót sau tai nạn, thấy người yêu, không ôm ấp ngay, thì cũng có thể cảm thán nắm tay nhau, kích động nói không nên lời mà? Xoay người đi luôn là sao? Triệu Văn cảm thấy không ổn, anh ta theo thói quen định báo cáo cho tổ chức, tình trạng tình cảm mới nhất của Kẻ Cắn Nuốt và Quỷ Lửa. Khi sờ đến di động, anh ta mới nhớ ra Thế giới Bị Từ Bỏ đã biến mất, người dị năng đều trở lại thành người bình thường, Giản Hoa và Lý Phỉ cũng không còn là người dị năng cấp S “uy hiếp an toàn quốc gia”. Đừng nói hai người kia có mâu thuẫn, dù họ có vì yêu sinh hận lập tức chia tay, xé mặt náo loạn đến mức lên bản tin giải trí, thì cũng không liên quan đến quốc gia!
Nghĩ đến đây, Triệu Văn cả người thoải mái.
Không có nhiệm vụ quấy nhiễu, thì chỉ còn là bạn bè quan (hóng) tâm (chuyện), Triệu Văn lấy cớ ra khỏi phòng bệnh, lập tức truy hỏi tổ viên Hồng Long trên hành lang hướng Lý Phỉ đi.
Chờ đến khi Triệu Văn tìm thấy, Lý Phỉ đang cầm dao cạo râu mượn được, bận rộn trước gương.
“…Cần khăn mặt không, mới đấy.” Triệu Văn nén cười, tựa vào cửa hỏi.
Lý Phỉ cực kỳ thản nhiên, thuận miệng nói cảm ơn.
Triệu Văn làm việc rất chu đáo, cũng suy xét rất toàn diện (phẩm chất tốt đẹp dù làm cái cũng kiên trì đến cùng), tìm một bộ đồ rửa mặt, một gian phòng bệnh trống (có phòng tắm vòi hoa sen), ngay cả quần áo sạch sẽ cũng chuẩn bị.
Xuất phát từ ý nghĩ hóng chuyện, chất lượng thứ khác đều tàm tạm, quần áo thì…
Lý Phỉ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong. Tuy anh có đoàn đội chuyên nghiệp làm tạo hình chọn trang phục, thế nhưng làm ngôi sao thần tượng, sẽ không tránh được tình huống bất ngờ, cần trong thời gian ngắn làm cho chính mình có thể đối phó với khảo nghiệm trên màn ảnh.
Lý Phỉ dùng bàn tay lau hơi nước trên gương, lộ ra nụ cười ưu nhã theo thói quen, ánh mắt dừng trên giá áo phía sau, nụ cười của anh cứng lại trong nháy mắt.
Áo khoác xanh trắng, quần cũng phối màu tương tự, phối với nhau tạo cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Sắp xếp lại, cảm giác quen thuộc sâu trong trí nhớ…
Đưa tay run rẩy nhấc bộ quần áo lên, Lý Phỉ thấy tay áo rộng đến mức có thể nhét một chân vào, không cần nói đến kiểu dáng, cam đoan mặc rất rộng rãi, có mặc thêm vào trong ba cái áo lông dê cũng không thành vấn đề. Cổ tay áo dài đến mu bàn tay. Nói nó là áo khoác còn không bằng nói là túi chống bụi quần áo.
Lý Phỉ lại đo chiều dài quần, bối rối phát hiện nó chỉ tới cẳng chân.
Giờ, ảnh đế gặp phải một lựa chọn khó khăn, là mặc quần áo bẩn thỉu rách rưới tỏa ra mùi kinh dị, hay là mặc bộ đồng phục học sinh này.
Ba phút sau, Triệu Văn nhận một cuộc điện thoại nội tuyến.
“Xin lỗi, tôi mong anh có thể bàn bạc với tôi về chuyện quần áo một chút?” Mặt Lý Phỉ không chút thay đổi, nói.
“Chuyện vật tư khan hiếm, tôi nghĩ cậu cũng biết. Chỗ nào cũng đều phải cứu tế, quần áo ngụy trang chịu mài mòn dễ mặc đều rách rồi. Giờ phải thuyên chuyển khẩn cấp đồng phục mùa xuân của trung học Cam Châu số ba. Giờ trang phục của thành viên dự bị trong căn cứ đều là cái này, còn… Tôi cũng biết ý cậu, nhưng tình hình đặc biệt, hoàn cảnh gian khổ, cậu phải phát huy tinh thần mộc mạc, như khi mình quay phim thần tượng thanh xuân vườn trường!” Tên gầy Triệu Văn cười ha hả, nói.
“…”
Nói linh tinh! Làm gì có bộ phim thanh xuân vườn trường nào mà nam nữ chính mặc đồng phục học sinh truyền thống của Trung Quốc?!
Giới giải trí có một chương trình thực tế, cho khách quý mặc đồng phục của các ngành nghề, biến đẹp hay biến dạng, mánh lới không ngừng. Đến hôm nay, Lý Phỉ mới phát hiện, học sinh cũng coi như một nghề nghiệp? Thứ thật sự khảo nghiệm giá trị nhan sắc của trai xinh gái đẹp, chưa từng là quần áo ăn mày hay đồ bó sát, mà rõ ràng là đồng phục học sinh!!
May mà Triệu Văn không quá tuyệt tình, ít nhất còn cho anh… đồ lót…
Cầm lấy cái quần, kiên trì coi quần đồng phục thành quần lửng, lấy kéo cắt cái thứ sọc trắng xanh chói lòa xấu xí kia đi, mặc áo khoác không có tay áo.
Lý Phỉ đứng thẳng trước gương, chưa từng cảm ơn mặt mình như vậy.
Hold lại, cũng không khó nhìn… Tuy rằng, hơi dị.
Khi Lý Phỉ lại vào cửa, Giản Hoa đang ăn cơm trưa, ngẩng đầu lên vừa thấy, không thể giấu vẻ mặt ngay, bộ dạng muốn cười lại không thể cười, khiến Lý Phỉ có ý nghĩ.
Nói ra thì anh có rất nhiều cách, để Giản Hoa lộ ra vẻ mặt anh muốn nhìn.
– Giờ lại không có nấm vướng bận.
Giản Hoa không biết suy nghĩ của Lý Phỉ đã nghiêng đến chỗ không hài hòa. Thực ra lúc Lý Phỉ vừa mới bước chân đi, Giản Hoa đã biết bệnh chim công của ảnh đế tái phát.
Anh không thể chịu được mình bị hủy hình tượng trước mặt người yêu, dù lúc trước không chú ý đến, thì khi chuẩn bị gặp lại Giản Hoa sau cửu biệt, Lý Phỉ vẫn ghét bỏ chính mình theo bản năng.
Theo thói quen của Lý Phỉ, đồng phục học sinh chắc chắn không phải anh chọn.
Tám phần là bị người ta lừa!
Nhưng cho dù bị lừa, Lý Phỉ vẫn có thể duy trì hình tượng như thường, trên người anh có một loại tự tin không gì sánh được. Đây là kỹ năng đặc biệt của nam thần nữ thần, biết làm sao để ba trăm sáu mươi độ không góc chết trước màn ảnh, từ tươi cười đến đi đứng, đều khác với người bình thường, ép mọi người phải nhìn mặt anh trước, sau đó mới chú ý tới quần áo.
Dù quần áo sai sai…
Thì có mặt là đủ.
Lý Phỉ dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên giường Giản Hoa, ngồi xuống, lặng lẽ thả lỏng, bắt đầu cẩn thận xem xét vết thương của Giản Hoa. Chỗ gãy xương dán thạch cao, nguyên nhân bị thương Lý Phỉ đã nghe nói. Vừa nghĩ đến độ cao cách mặt đất của cái khe trên quốc lộ Cam Châu, anh đã không kiềm được toát mồ hôi lạnh.
“May mà em không có việc gì.” Lý Phỉ vừa nói ra khỏi miệng đã thấy lỡ lời. Gãy xương thì sao có thể nói là không có việc gì. Sống chết là chuyện lớn, nhưng người yêu nằm trên giường gần ba tháng cũng là chuyện lớn mà.
Thấy Lý Phỉ muốn lải nhải đống điều phải chú ý khi bị gãy xương, Giản Hoa nhanh chóng ngăn lại.
“Tôi gãy xương cũng đâu phải lần đầu tiên, tôi đều biết.”
“Đúng, anh cũng không phải lần đầu… Cái gì?” Lý Phỉ sực tỉnh.
Hai người im lặng đối diện, ý tứ trong mắt không khác nhau lắm.
Sau khi giằng co nửa phút, Lý Phỉ bại trận trước, vội ho một tiếng giải thích: “Chuyện trước kia, không có kinh nghiệm treo dây, lúc quay phim gặp phải thiết bị hư hỏng, ngã gãy tay, ở nhà nằm ba tháng.”
Giản Hoa gật đầu, chỉ nghĩ thôi cũng biết, ảnh đế giống như Lý Phỉ, nếu bị thương nặng, thì làm sao có thể giấu kín chứ? Ba tháng không lộ mặt trước công chúng, tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều phỏng đoán. Lúc trước Giản Hoa không để ý nhiều đến Lý Phỉ, cậu là fan nhân vật, không phải fan ngôi sao. Sau khi ký hợp đồng làm người đóng thế chuyên cho Lý Phỉ, đương nhiên phải học bù. Chuyện như quay phim bị thương vẫn nằm trong phạm vi cần trọng tâm chú ý. Kết quả, không nằm trong tư liệu công khai của Lý Phỉ, thì chỉ có thể là chuyện trước khi anh ra mắt.
“Giới giải trí ba ngày là một dạng, chứ đừng nói ba tháng. Thời gian nghỉ ở nhà quá lâu, sau khi anh trở về, các cơ hội thông cáo quay phim đều không có phần của anh, suýt thì phải rời khỏi giới.”
“May mắn gặp CEO Lương?”
“Là ông ấy…” Lý Phỉ thấy sai sai, lập tức ngậm miệng, anh không quên tư liệu người dị năng cấp S nực cười kia của Hồng Long. Hơn 30% kẻ xuyên sách tin tưởng ảnh đế Lý Phỉ và CEO công ty điện ảnh có một chân.
Nghe nói số lúc đầu liệu này chỉ có 5%, sau khi kẻ xuyên sách đến thế giới này, cẩn thận nghiên cứu lý lịch trong giới giải trí của Lý Phỉ, lại tra được ảnh chụp của Lương Quân trên mạng, con số đột nhiên bay lên 30%.
Kẻ xuyên sách tin rằng Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt có quan hệ xác thịt, dù trong báo cáo Hồng Long điều tra lên đến tận 40%, vượt qua lựa chọn Lương Quân Lý Phỉ, nhưng chọn Quỷ Lửa Kẻ Cắn Nuốt, cũng chọn cả CEO ảnh đế có quan hệ bất chính. Lý do khiến người ta phải phì cười. Bởi vì họ cảm thấy điều này có thể chứng minh Lý Phỉ là kẻ không có tự trọng, vì không tự trọng, nên mới lăn lộn cùng Giản Hoa.
Lý Phỉ bình tĩnh xét vụn báo cáo, không dám cho Giản Hoa xem chút gì.
“Ánh mắt ông ấy rất tốt. Mấy năm nay anh giúp ông ấy kiếm lời biết bao nhiêu tiền?” Lý Phỉ nghiêm túc nói, khẩn cấp kéo về chủ đề cũ, “Em sao lại gãy xương? Là do lúc trước làm diễn viên đóng thế à?”
Giản Hoa im lặng vài giây, sau đó nói: “Không phải, sau khi bỏ học thì làm công kiếm tiền, thường xuyên cả ngày không được ăn gì, lại xui xẻo gặp cướp.”
Đêm khuya gặp kẻ cầm dao cướp bóc là chuyện rất đáng sợ. Nếu tên kia chỉ cầm một con dao, thì không là gì. Chỉ sợ kẻ cướp có thân thủ trên mức trung bình toàn dân.
Nói thế nghĩa là mức trung bình toàn dân rất dễ đạt được, có thể trèo cây, dùng một tay hướng lên leo ban công tầng hai là được. Mọi người nhìn thấy kẻ cướp cầm dao đều sẽ hoảng, vì kẻ cướp cũng làm được như vậy! Mọi người đều là người Trung Quốc.
“Là cái loại rất khó giải quyết à?” Lý Phỉ thăm dò, anh đã xem qua tư liệu của Giản Hoa. Trước đây gia cảnh của Giản Hoa rất tốt, chuyên môn học võ thuật, ở trong giới về mặt cơ bản cũng có thể xếp thứ hạng đầu, kẻ cướp bình thường không thể làm được gì.
“Coi như thế, lúc ấy Lục Triệu cũng ở đấy. Anh ta hoảng loạn, vướng chân vướng tay…”
Chuyện nhiều năm trước, Lục Triệu vẫn là bạn nối khố của Giản Hoa, cùng nhau bỏ học đi làm công, tình nghĩa vẫn có. Tuy ở chung không vui vẻ mấy, nhưng bạn cùng chung hoạn nạn có thể tìm ra mấy người? Có một người làm bạn như vậy, không có lựa chọn khác.
Khi Giản Hoa không muốn nhịn Lục Triệu nữa, cậu đã thành một người không cần bạn, một mình sinh hoạt cũng không thấy cô đơn. So với một tên bạn nối khố thích lải nhải, hưởng thụ thời gian im lặng có vẻ đáng quý hơn.
Sau khi Lý Phỉ suy nghĩ thâm sâu hơn, trong lòng hơi tức giận, nhưng cục tức này không thể phát ra, Lục Triệu đã chết.
“… Chúng ta không nói chuyện này.”
Lý Phỉ vừa cúi đầu, theo bản năng lại tưởng nói gãy xương bệnh nhân chú ý hạng mục công việc, Giản Hoa đuổi tại hắn phía trước cắt đứt đề tài.
“Thuốc đã uống rồi, kết quả kiểm tra định kỳ cũng không tệ. Sau khi ngã bị thương, Triệu Văn đưa tôi đến bệnh viện, xương cốt không bị lệch, cũng không bị tổn thương lần nữa. Giờ tôi chỉ thiếu một người nấu canh cho tôi.”
Ảnh đế không biết nấu canh:…
Chờ một chút, anh chạy về từ ngàn dặm xa xôi, không phải để nói cái này