Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 110: Thư tình




Cảnh Điền nghe thấy âm báo bận truyền đến trong di động, khuôn mặt vặn vẹo.

Cơ thể hắn vô lực, cánh tay buông thõng hơi run rẩy, sắc mặt lộ ra một vẻ xanh trắng kỳ lạ.

“Trời, ông chủ của cậu đúng là kẻ lạnh lùng, trừ hạ mệnh lệnh, cậu ta không trao đổi gì khác với cậu sao?”

Gã dùng hai ngón tay cầm di động, đặt bên tai Cảnh Điền, nở nụ cười quái dị. Tiếng Trung của gã rất lưu loát, không có loại khẩu âm mất tự nhiên của người nước ngoài.

Thân hình cao lớn, mặc một cái áo khoác vận động màu xám, gương mặt hóa trang giống như đúc trong video trên mạng, mặt nạ lông vũ, và nửa khuôn mặt vẽ màu.

Vì cuộc trò chuyện kết thúc, di động lại về trạng thái khóa màn hình.

Tiến sĩ Điên không bắt Cảnh Điền mở khóa. Gã tự tháo vỏ di động ra, nhét một dụng cụ nhỏ mình mang đến vào trong, màn hình lại sáng lên, hiện dòng chữ “đã cắm vào di động mới, đang giải khóa mật mã”, góc phải bên dưới màn hình bắn ra một cửa sổ nhỏ bằng tiếng Anh, bắt đầu điên cuồng giải toán.

“Phát minh nhỏ rất hữu hiệu, nó có thể ngăn sim di động phát tin cảnh cáo đổi mật khẩu với hòm thư của cậu, lại cho thêm một phần mềm đáng yêu có thể vô hiệu mật mã sai…” Tiến sĩ Điên khoanh tay, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Cảnh Điền.

Con đường này là nơi có cây tùng mọc xum xuê.

Năm phút trước khi Cảnh Điền đi ngang qua nơi này, hai lon bia rỗng ven đường bỗng phun ra sương mù dày đặc, người đàn ông vừa dắt chó đi ngang qua ngã thẳng xuống đất, con chó kia cũng yên lặng.

Cảnh Điền nín thở lao ra khỏi sương mù dày đặc, một sợi dây leo toát ra trói chặt chân hắn.

Đám tơ theo sát lủi ra khỏi cống thoát nước, kích động đánh về phía dây leo, nhưng nấm phản hiệu quả, chúng cuốn lấy Cảnh Điền, người dị năng mỹ vị này theo bản năng.

Cảnh Điền là người dị năng thuộc tính bạo lực, nên hắn dùng sức kéo đứt dây leo và nấm, liều mạng chạy ra – không thể nín thở được lâu nữa, bị nấm trói chặt thì sẽ rắc rối. Càng nhiều tơ nhào lên. Cuối cùng, sau khi Cảnh Điền tính ra chất khí không thể bay tới chỗ mình, hắn nhanh chóng hít một hơi thật sâu, nhưng khi muốn nghênh chiến kẻ địch trong chỗ tối, hắn ngã xuống.

Dây leo và đám tơ bị đứt có dính chất lỏng màu xanh đậm, khi nấm cuốn lấy Cảnh Điền, tiếp xúc qua da, nến nó đã thẩm thấu trong cơ thể Cảnh Điền.

Cảnh Điền cảm thấy cơ mặt mình cứng đờ, đau đớn bén nhọn xuyên thấu qua dây thần kinh ở mặt đâm thẳng vào bộ não.

Khi người dị năng tấn công cần lực ý chí, nhưng tinh thần Cảnh Điền không thể tập trung, đau đớn như lửa thiêu. Hắn liều mạng đấu tranh, mặt đường vì động tác giãy dụa của hắn xuất hiện vết nứt thật dài.

Đáng tiếc, hắn giãy dụa càng mạnh, nấm không có năng lực tự hỏi chỉ có bản năng cắn nuốt cuốn lấy càng chặt.

Đám tơ sung sướng hưởng thụ dị năng chạy toán loạn trên người Cảnh Điền. Sau khi ăn được mấy miếng, chúng mới phát hiện hình như là người quen (lương thực dự trữ số hai), vì thế nó dừng lại không tiến thêm một bước “lựa đồng đội”.

Cảnh Điền đau đầu như muốn nứt, mồ hôi lạnh thấm vào quần áo hắn, hắn cảm thấy mình như muốn gất xỉu, nhưng lại cố chống đỡ qua khoảng thời gian này. Hắn cố hết sức ngẩng đầu, phát hiện một chiếc ô tô ven đường vì dị năng cường đại hắn vô ý thả ra mà đã biến hình toàn bộ.

Hắn không đứng dậy được, đầu ong ong.

Nhà Cảnh Điền ở nơi tương đối hoang vu, thực ra nơi này cách căn cứ Hồng Long ở Hải thành không đến nửa giờ, lại cách nội thành Hải thành rất xa. Đây là một tiểu khu mới xây không lâu, không có nhiều người chuyển vào, nên chín giờ tối xung quanh đã gần như không có ai.

Sau khi Cảnh Điền phát hiện không ai chú ý đến tiếng động trên con đường này, hắn chịu đựng đau đầu đi để di chuyển.

– Trên di động có nút khẩn cấp, sau khi ấn, sẽ có người biết hắn bị tấn công.

“Người dị năng cấp A, ‘Con gấu tinh’… Chào cậu, lần đầu gặp mặt.”

Một gã đàn ông đeo mặt mặt nạ sặc sỡ chậm rãi đi tới, gã cởi khẩu trang, lộ ra nửa khuôn mặt vẽ màu trắng xanh, rất giống một tên hề Carnevale.

Hình tượng này rất giống video Cảnh Điền vừa xem qua.

Mặt nạ và vẽ màu lên mặt thì ai cũng có thể giả mạo, thế nhưng hơi thở thuộc về người dị năng cấp S bỗng xuất hiện thì không thể làm giả. Đám tơ nhanh chóng xông đến, gã đàn ông chậm rãi cầm một vật nhỏ hình bút máy ra, ấn công tắc, đảo mắt hơi thở mạnh mẽ kia lại biến mất.

Đám tơ mất đi mục tiêu, “con mồi” lại không phản kháng, chúng liền lười nhác rút lui.

Cảnh Điền khiếp sợ trong lòng, hắn biết Hồng Long có người trà trộn vào đội cứu viện ở hiện trường phố xx Hoa, nhưng không có cách nào phát hiện kẻ tấn công. Sau khi vụ tấn công quy mô lớn của dây leo qua đi, nấm chống đỡ cho tòa nhà khỏi sụp đổ, chắc hẳn là cũng trói những người ở phạm vi bên trong. Đám tơ tính trơ nặng, đặc biệt tại sau khi ăn no. Người thường còn có thể thoát thân, người dị năng cấp cao muốn đúng lúc trốn thoát hiện trường thì rất khó.

Chỉ vỏn vẹn ba giờ sau, Tiến Sĩ Điên đã bắt đầu tấn công lần thứ hai?

Trong đầu Cảnh Điền xuất hiện vô số ý nghĩ, hắn nghi ngờ có người bán đứng mình, nhưng ngoài một phần tổ viên Hồng Long và Lý Phỉ, không ai biết địa chỉ của hắn.

“Cậu Cảnh, đêm nay cậu đúng là con mồi của tôi.”

Tiến sĩ Điên cổ quái cười rộ lên, gã giang hai tay, đắc ý nói, “Để tôi đoán xem anh đang nghĩ gì, ai bán đứng anh sao? Không không, không có người này! Người dị năng các người, dù có được sức mạnh khổng lồ, vẫn vô tri nông cạn như trước, khinh thường khoa học.”

Không đợi Cảnh Điền phản ứng, gã đã vội vàng nói: “Hải thành… Ừm, ngoài là thủ đô của quốc gia này, nó còn là thành phố nhộn nhịp nhất. Vận may của tôi thật quá tốt, mười ngày đã phát hiện hơi thở của hai người dị năng cấp A! Cảm ơn Thượng Đế đáng chết, tôi phải đi dạo gần nửa Italia, mới tìm được một con mồi đó.”

Tiến sĩ Điên bún tay, gã đeo găng tay vải lanh bình thường, đầy hào hứng nhìn gương mặt trở nên vặn vẹo của Cảnh Điền: “Hoan nghênh hưởng thụ cảm giác đau đớn này. Cậu từ chối khí gây tê lon bia phun ra, lựa chọn Địa Ngục, ôi! Độc tố tê liệt thần kinh, tôi đã tiêm nó vào một cây thực vật… Ba giờ trước cho nấm thực nghiệm đặc tính. Biết sao không, tôi thích mấy vật nhỏ tròn vo đáng yêu này lắm. Chúng nhiệt tình như vậy, khẩu vị cũng tốt, ăn dây leo lại không bị độc tố ảnh hưởng, xem cơ thể hoạt bát này… Ai, lại biến trong suốt rồi.”

Giống như có một tổ ong mật ong ong bên tai, Cảnh Điền cảm thấy toàn bộ cơ mặt mình đều mất khống chế, không thể điều khiển cơ thể, đầu óc cũng hỗn loạn.

Lúc này, di động hắn vang lên, đối với Cảnh Điền, đây là một tiếng chuông đặc biệt.

Cảnh Điền muốn nhắc nhở Lý Phỉ, Tiến Sĩ Điên cũng không phải một kẻ điên thực sự, vụ tấn công phố xx Hoa chỉ là một lần thí nghiệm của Tiến Sĩ Điên…

Tiến sĩ Điên kéo di động ra từ trong túi Cảnh Điền, nhìn tên hiển thị trên điện thoại là “Ông chủ”, khóe môi gã cong lên nụ cười quỷ dị, gã nhẹ giọng nói: “Cậu là người thông minh, biết phải làm như thế nào.”

Di động kết nối, Cảnh Điền nghe được tiếng quen thuộc bên kia điện thoại.

Đầu lưỡi hắn cũng hơi tê liệt, hàm hồ chậm chạp nói một câu nói: “Ông chủ, có chuyện gì?”

Loa ngoài mở ra, Tiến Sĩ Điên cũng nghe được tiếng Lý Phỉ.

Lý Phỉ lạnh lùng nhanh chóng ra lệnh cho Cảnh Điền, rồi cúp điện thoại. Tiến Sĩ Điên khoa trương mở miệng thành hình chữ O, sau đó giả mù sa mưa thương tiếc cho Cảnh Điền, rút sim di động ra, chuẩn bị phá mật mã.

Cảnh Điền nghiêng người nửa ghé trên mặt đất, trên đùi phải hắn có một bao đựng súng, không thể bị Tiến Sĩ Điên phát hiện.

Tiến sĩ Điên dường như không có thói quen soát người tù binh của chiến sĩ, gã giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, đánh giá Cảnh Điền, ý xấu chờ ánh mắt đối phương lộ ra cảm xúc sợ hãi.

“…Chữ Trung Quốc đúng là rắc rối, chữ trên màn hình điện thoại, hình như không phải là Hải thành, vận may…người cứu viện cậu ở đâu, nhanh nhất lúc nào mới đến?” Tiến sĩ Điên tiếc nuối lắc đầu.

Cảnh Điền cố giữ tỉnh táo, hắn cắn đầu lưỡi, máu tươi chảy ròng.

Ven đường, chiếc ô tô với vỏ ngoài biến hình lại bay lên, Tiến Sĩ Điên khoát tay, chiêu tấn công mà Cảnh Điền chịu đau đầu để phát ra cứ thất bại như vậy. Ô tô rơi xuống xa hơn mười mét ngoại trong khu vực xanh hoá, bình xăng bị vỡ, gió thổi mùi xăng nồng nặc.

Ô tô nổ, khí nóng xung Cảnh Điền lăn lộn, Tiến Sĩ Điên cũng lăn trên mặt đất cười ha hả.

Cảnh Điền dựa vào giúp đỡ của lực ý nghĩ, rốt cuộc rút súng ra, tay hắn run run, trước mắt biến đen, khói dày đặc khiến hắn gần như không thể hô hấp.

Sau khi tiếng súng vang lên, Cảnh Điền mất đi ý thức.

***

Bệnh viện quân khu Hải thành.

Trương Diệu Kim mang người vội vàng đi ra thang máy, Quan Linh lập tức ghênh đón, đi theo sau hắn báo cáo tình hình: “Hiện trường có một xác xe ô tô bị cháy hết, có vài mảnh vỡ linh kiện chưa biết, còn có một khẩu súng lục phòng thân của Cảnh Điền. Viên đạn và vỏ đạn đều đã được tìm thấy, không thấy xác kẻ địch, cũng không phát hiện kẻ tình nghi giống Tiến Sĩ Điên. Dựa theo miêu tả của một người dân bị vạ lây ở hiện trường, anh ta nhìn thấy chất khí màu trắng thoát ra từ trong lon bia, sau đó thì ngất đi.”

“Cảnh Điền thế nào?”

“Rất không lạc quan, thần kinh cơ mặt của anh ta đã hoại tử, nếu trị liệu không kịp thời, có thể sẽ tổn thương đến bộ phận tổ chức của đại não. Tôi nghi là đối phương đã sử dụng một loại độc tố thần kinh có tính thẩm thấu. Nhưng hiện trường vụ nổ không tìm thấy chất còn sót lại.”

Mày Trương Diệu Kim nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi: “Kẻ điên kia tìm đến Cảnh Điền như thế nào. Một lần còn có thể là ngẫu nhiên, một đêm tận hai lần, trên người gã chắc chắn có dụng cụ thăm dò cường độ năng lượng của người dị năng cấp cao.”

Hải thành là một thành phố phồn hoa có ngàn vạn dân cư. Bản đăng ký người dị năng của Hồng Long có tận vài cặp văn kiện, có dụng cụ vẫn còn chưa đủ, e rằng dụng cụ trên người Tiến Sĩ Điên chỉ nhằm vào việc thăm dò người dị năng cấp cao.

“Chúng tôi còn phát hiện một phong thư ở hiện trường, chứng thực Tiến Sĩ Điên biết trước mục tiêu mình ra tay là ai.”

Quan Linh lấy ra một túi nilon đựng vật chứng, rồi đưa thiếu tá Trương một đôi găng tay trong suốt.

Trương Diệu Kim vừa đi vừa mở phong bì, là một bức thư. Ngoài phong bì có một dòng chữ, thiếu tá Trương nghiêng đầu, tiểu ca mặc quân trang phía sau hắn liếc một cái lập tức phiên dịch: “Là tiếng Pháp, ‘Gửi mỹ nhân phương xa’.”

Thiếu tá Trương run tay.

Mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy tiếng Trung đánh máy. Dòng đầu là ‘người cướp đi nhịp đập trái tim tôi’, chữ ký là ‘Một kẻ điên’. Nội dung càng tởm hơn, toàn bộ giống như sao chép đoạn thổ lộ buồn nôn nhất của ‘Romeo và Juliet’, miễn cưỡng phiên dịch một chút ý đại khái là “Em không giống như người bình thường, tôi ngàn dặm xa xôi đến đây theo đuổi em, em lại khiến tôi thất vọng”.

“…Gã nói ai?”

Quan Linh đồng tình nhìn thoáng qua thiếu tá Trương lừa mình dối người, vì không đắc tội sếp, cô nói hàm hồ: “Dù sao cũng không phải là Cảnh Điền.”

Đương nhiên, nào có ai “theo đuổi” người ta mà khiến toàn bộ dây thần kinh cơ mặt người ta bị hoại tử!

Cảnh Điền từng là vệ sĩ của  Lý Phỉ, nên chẳng lẽ là…

“Hẳn là Kẻ Cắn Nuốt!”

“Tôi cũng hiểu được, cướp đi nhịp đập trái tim gì đó, thực ra là chỉ việc Giản Hoa giết gã.”

Từ khi có kẻ xuyên sách, người dị năng cấp cao gần như đều biết mình chết như thế nào.

“Vì báo thù, nên tấn công Người của Hắc Uyên?”

“Nhưng là Corgi không chọc đến gã!”

Trương Diệu Kim gầm lên một tiếng: “Đủ rồi!”

Mọi người im lặng, thiếu tá Trương hít sâu nửa ngày, lúc này mới mở miệng hỏi: “Hướng đi hiện tại Lý Phỉ và Giản Hoa là gì?”

“Bọn họ đang chạy đến từ Hoài thành, tin Cảnh Điền gặp chuyện không may, là Lý Phỉ báo cho chúng ta trước. Địa điểm xảy ra sự việc cách quân khu Hải thành cũng không xa. Tôi nghi rằng Tiến Sĩ Điên đã từng dừng chân tại Trung Quốc hoặc gã đã từng đến Hải thành, nên có hiểu biết chắc chắn đối với nơi này.” Quan Linh bổ sung, “Tiểu khu của Đoàn Đoàn ở trung tâm thành phố, có xuất hiện một điểm trùng lặp cố định với Thế giới Bị Từ Bỏ, mà Cảnh Điền lại ở nơi cách căn cứ chúng ta không xa. Tiến Sĩ Điên phát hiện họ có thể chỉ là do ngẫu nhiên.”

Phỏng đoán này là kết quả tốt nhất, nếu không thì chính là do cấp cao của Hồng Long hoặc Hắc Uyên có vấn đề.

“Thiếu tá Trương, bức thư này…” Tổ viên Hồng Long đứng bên chờ ý kiến.

Trương Diệu Kim thấy đau đầu, hắn không thể tưởng tượng ra nổi phản ứng của Giản Hoa khi nhận được bức thư tình khiêu chiến này. À, còn cả Lý Phỉ nữa.