Đúng, cô sẽ không làm khó dễ cô ta, cô chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về
mình, nhưng trong thời gian này, tiện thể làm Giản Uyển Linh ấm ức.
Cô sẽ không ra tay giải quyết Giản Uyển Linh, nhưng sẽ làm cho cô ta
biết cái gì gọi là lo lắng hãi hung, ăn ngủ không yên, cô ta không phải
tốn tâm huyết nhiều năm để trở thành vợ của Mạnh Thiếu Văn sao? Vậy hãy
để cho Mạnh Thiếu Văn giải quyết cô ta là được.
Ở với Giản Uyển Linh nhiều năm như vậy, Mạnh Thiếu Văn à, sau khi biết rõ sự thật, anh có chán ghét đến hộc máu hay không?
Ngu Vô Song cũng không vội vã đi, mà đứng ở đó với sắc mặt mờ mịt, suy
nghĩ hồi lâu, càng nghĩ, nụ cười bên môi cô càng rực rỡ chói mắt.
. . . . . .
Về phần Giản Uyển Linh bị Mạnh Thiếu Văn kéo ra ngoài sẽ không có vận
tốt như vậy, anh ta đã dùng hết tính nhẫn nãi trong công việc và thời
gian đến đây rồi.
Sau khi lên xe, anh ta hung hăng kéo cửa kính lên, liên tục kéo, càng
làm anh ta càng tức giận. Anh ta kéo kéo cà vạt thắt trên cổ, giọng nói
lạnh lùng: "Anh chưa từng nói với em là phải cách xa Ngu Vô Song một
chút sao? Sao em lại cãi nhau với cô ta? Uyển Như, em đã hai mươi tám,
không phải là một cô gái nhỏ nữa, em có biết nếu như bị phóng viên chụp
được một màn vừa rồi, vợ chồng chúng ta sẽ có kết quả thế nào không?
Bây giờ là khoa học kỹ thuật thời đại, Microblogging, QQ là phần mềm mọi người thích gửi thư nhất, nếu chuyện như vậy bị mọi người biết, Mạnh
Thiếu Văn anh còn mặt mũi gì nữa?
Tuy những năm này Giản Uyển Linh rất ít ra ngoài giao tiếp, nhưng chỉ
cần cô ta tham gia bữa tiệc, nhất định sẽ có đèn flash chói mắt, là đối
tượng phóng viên tranh nhau phỏng vấn.
Hơn nữa, năm nay cô ta được gả vào nhà họ Mạnh như mong muốn, càng là
tiêu điểm để bàn tán, mọi người ở Nam Giang đều tò mò về cuộc sống hôn
nhân của cô ta, nếu bị người khác biết cô ta và người khác cãi nhau ở
quán cà phê, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào.
Bị lạnh giọng phê bình, Giản Uyển Linh cũng biết mình đã sai lầm, bình
thường cô ta sẽ không bị mất trí như vậy, nhưng kì lạ là khi đối mặt với Ngu Vô Song, cô ta liền bắt đầu mất trí.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta càng oán hận, nhưng ở trước mặt Mạnh
Thiếu Văn không thể không lộ ra bộ dáng chịu đủ uất ức: "Thiếu Văn, anh
chỉ biết hung dữ với em, anh hoàn toàn không biết đầu đuôi câu chuyện,
là Ngu Vô Song cô ta bắt nạt em trước, quả thật em không nên kích động,
nhưng không thể để mặc cô ta bắt nạt."
Đời này Giản Uyển Linh cô từng bị ấm ức như vậy khi nào chưa? Cho dù lúc đối mặt với Giản Uyển Như, cô ta muốn như thế nào thì như thế đó, năm
đó người của hai nhà chuẩn bị hôn lễ cho anh Thiếu Văn và Giản Uyển Như, nhưng cuối cùng thế nào?
Cuối cùng không phải bị cô ta thay thế sao? Cô ta mới là vợ của anh Thiếu Văn.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh bình tĩnh không ít, nhưng rốt cuộc
vẫn khó ổn định tâm tình. Cô ta lại cắn cặp môi đỏ mọng, làm nũng với
Mạnh Thiếu Văn, oán trách nói: "Anh Thiếu Văn, chuyện lần này không liên quan đến em thật, là cô ta trêu chọc em trước. Không phải anh không
biết tính của em, em hoàn toàn không phải người cố tình gây sự."
Người phụ nữ trước mặt co được dãn được, lúc thì tức giận rồi cãi nhau
ầm ĩ với người khác đến mức mặt đỏ cổ khô, lúc thì làm nũng với anh ta
như một đứa trẻ.
Mạnh Thiếu Văn nhức đầu mà vuốt vuốt mi tâm mệt mỏi, đối mặt với sự uất
ức của cô ta, anh ta cũng không muốn an ủi, mà cau mày trầm giọng đáp:
"Uyển Như, anh nghĩ em nên biết gả cho anh thì sẽ có chuyện gì xảy ra,
em là vợ của anh, anh đương nhiên yêu thương em, tôn trọng em, nhưng anh không muốn em dựa vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy bên
ngoài."
Mạnh Thiếu Văn chưa từng nghĩ mình sẽ nói lời như vậy với người phụ nữ
trước mặt này. Ở trong mắt anh, tuy Uyển Như là thiên kim nhà giàu,
nhưng tính tình thiện lương ôn hòa, tuy người người đều nói cô thanh cao không ai bì nổi, nhưng anh ta biết cô rất cô độc, cô chỉ không biết
cách tiếp xúc với người khác thôi.
Đối với Ngu Vô Song, hiện tại anh ta cũng khá hiểu rõ, tuy người phụ nữ
kia ngoài miệng luôn nói không tha cho người khác, nhưng không phải
người cố tình gây sự, nếu như không phải người khác trêu chọc cô, cô
chắc chắn sẽ không thêu dệt chuyện.
“Em làm xằng làm bậy?” Mấy chữ này quá nặng nề, khiến Giản Uyển Linh
không thể nào tiếp nhận. Cô ta nghiêm mặt, vội vàng giải thích: “Anh
Thiếu Văn, anh đã hiểu lầm em rồi, em không ra ngoài gây chuyện, là Ngu
Vô Song cô ta bắt nạt em. Tại sao anh không chịu tin em?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô đột nhiên xuống thấp, mắt đẹp rủ xuống, trên mặt mang theo ý mềm mại.
Nếu là trong quá khứ, Mạnh Thiếu Văn đã sớm bắt đầu tự trách có phải
mình hơi quá đáng rồi không, nhưng bây giờ đã miễn dịch chiêu này của cô ta.
Lúc này, anh ta không có chút thương tiếc nào, chỉ còn sự phiền muộn và
lạnh lùng: “Anh có hiểu lầm hay không khống quan trọng, quan trọng là
người ta sẽ nhìn như thế nào, thật may là vừa rồi không có nhiều người,
nếu không cũng bị người ta chụp được mà đăng lên mạng, chúng ta còn mặt
mũi nào mà gặp người khác?”
Sau khi dứt lời, Mạnh Thiếu Văn cũng không muốn nhiều lời, anh ta mặt lạnh dời ánh mắt đi, sau đó lái xe về công ty.
Dọc theo đường đi, anh ta đều giữ yên lặng, Giản Uyển Linh vốn có một
bụng oán trách Ngu Vô Song muốn nói với anh ta, nhưng lúc này cô ta phải nuốt xuống bụng.
Mắt chớp chớp, linh quang chợt lóe lên trong đầu cô ta, đột nhiên hỏi: “Thiếu Văn, sao anh biết mà đến đó?”
Hơn nữa còn tới đúng lúc như thế, đúng lúc thấy anh Ngu Vô Song không
thể không đứng vững mà ngã xuống, rõ ràng là cô không đẩy cô ta, là cô
ta cố ý hãm hại, nhưng anh Thiếu Văn vẫn tin.
“Anh không đến thì làm sao biết vợ mình còn có một mặt này.” Môi mỏng
của Mạnh Thiếu Văn cong lên đầy hấp dẫn, mắt phượng đen nhánh lại tĩnh
mịch lãnh trầm, lời nói càng thêm lạnh lẽo: “Em không cần biết làm sao
anh biết được tin này, em giữ mình cho tốt mới là quan trọng nhất, anh
thật sự không biết em đang nghĩ gì, Ngu Vô Song và em hoàn toàn không có quan hệ, em làm khó cô ta làm gì?”
Nói đến Ngu Vô Song, Mạnh Thiếu Văn liền nghĩ đến thân thể mềm mại không xương trước. Anh ta híp tròng mắt đen, bàn tay cầm lái lặng lẽ nắm
chặt, đáy mắt là một mảnh u ám.
Giản Uyển Linh vẫn cờn so đo với Ngu Vô Song, đương nhiên không nhận
thấy được cảm xúc khác thường của người đàn ông bên cạnh. Vào lúc này,
cô ta biết mình càng nói càng sai, cho nên không giải thích nữa, chỉ mím môi nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, thật xin lỗi đã làm anh lo lắng, lần
sau em nhất định sẽ chú ý. Còn Ngu Vô Song, sau này chúng ta gặp cô ta
thì cứ đi đường vòng, như vậy được chưa?”
Câu cuối cùng cô ta nói đầy giận dữ, sau khi dứt lời, cô ta liền nghiêng thân, bộ dáng kia như muốn không để ý đến anh.
Nhưng mấy phút đã đến lầu dưới Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn hơi nghiêng con mắt, thấy người phụ nữ bên cạnh vẫn còn tức giận, không khỏi phì cười:
“Đây là tức giận?”
Trong hôn nân này, Giản Uyển Linh luôn là người chủ động, mà Mạnh Thiếu
Văn luôn là người bị động, thậm chí đến nay vẫn còn mơ hồ.
Như hiện tại, Giản Uyển Linh biết rõ nơi mềm yếu của Mạnh Thiếu Văn, cho nên mới dễ dàng làm dao động cảm xúc của anh ta.
Trong lòng cô ta không chỉ thù hận Ngu Vô Song, còn oán trách Mạnh Thiếu Văn, tại sao cuộc sống hôn nhân bây giờ rất khác với suy nghĩ ban đầu
của cô ta?
Cô ta biết hiện tại mình đã rơi vào ngõ cụt. Cô ta luôn nghĩ, nếu Giản
Uyển Như tự mình đối mặt tất cả, anh Thiếu Văn vẫn dùng thái độ này đối
xử với cô ta.
Người phụ nữ bên cạnh không lên tiếng, nhưng Mạnh Thiếu Văn cảm thấy tâm tình của cô đang xấu dần. Anh ta thầm thở dài, sau khi dừng xe, anh ta
đưa tay nắm lấy bàn tay bạch ngọc của cô ta, thành khẩn nói.
“Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, nên không cần giấu giếm nhau, cho nên
anh sẽ không lừa em, anh có sao nói vậy thôi. Về chuyện của Ngu Vô Song, anh hi vọng em có thể nhượng bộ. Cô ta là vị hôn thê được Hoắc Cố Chi
thừa nhận, em lại là vợ của anh, hai người cãi nhau, sẽ làm đề tài cho
người ta bàn tán.”
Đây mới là chuyện anh ta lo lắng nhất, tuy anh ta rất ghét Hoắc Cố Chi,
nhưng anh rốt cuộc cũng là con của ông nội, là chú trên danh nghĩa của
anh ta, nếu bị người ta lấy đề tài mà bàn tán, không chừng sẽ truyền tới lời khó nghe.
Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa dày rộng của người đàn ông làm Giản Uyển Linh có cảm giác an toàn vô tận. Cô ta nhất thời ngước mắt nhìn, chỉ thấy
gương mặt tuấn lãng không chê vào đâu được của người đàn ông gần trong
gang tấc, quan trọng nhất là anh ta bây giờ là người thừa kế Hằng Viễn,
sẽ có sự giàu có và quyền lợi cao nhất, nhưng phàm là người phụ nữ, sợ
rằng sẽ theo đuổi anh.
Nhưng hiện tại Thiếu Văn là của cô ta, là chồng của cô ta! Người phụ nữ khác chỉ có thể nghĩ, đời này cũng không chiếm được.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy kiêu ngạo. Trên khuôn mặt
uất ức của cô ta hiện lên một nụ cười tuyệt diễm, uất ức hít mũi một
cái, biểu hiện như thiếu nữ mới mười lăm tuổi: “Anh Thiếu Văn, bây giờ
em không có gì hết, chỉ có anh thôi. Đình Đình nói em hại chết Uyển
Linh, em không giải thích, nhưng em biết anh là người biết rõ sự thật
nhất. Cho nên, Thiếu Văn, anh phải biết, em sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm như vậy!”
Ánh mắt của cô rất trong sạch và thuần khiết, khiến Mạnh Thiếu Văn chỉ
một khắc liền tin. Anh ta giấu đi u quang phức tạp trong đáy mắt, ôn hòa cười nói: “Anh đương nhiên tin lời em, anh chỉ không muốn người khác
lấy chuyện này để bàn tán.”
Giọng nói dừng một chút, anh ta tiếp tục dịu dàng mà cười, không thể
nhìn ra tâm tình xấu lúc trước: “Chưa ăn cơm trưa phải không? Đừng về
nhà, ăn với anh ở công ty rồi về.”
Lời này vừa nói ra, Giản Uyển Linh đang rầu rĩ không vui chợt sáng mắt,
nhưng vẫn tỏ lòng dè dặt, cô ta mấp máy làn môi, lo lắng hỏi: “Em và anh ăn cơm ở công ty có thể có những lời đồn đại không tốt không?”
Thật ra thì cô ta đã sớm muốn tới Hằng Viễn, gặp gỡ lần trước quá thảm,
làm đến nay cô ta vẫn không có chút mặt mũi, càng không lý do để tới đó
nữa.
Hiện tại anh Thiếu Văn lại chủ động mời cô đi vào, điều này nói lên cái
gì? Nói lên trong lòng anh chỉ có cô, nếu không anh sẽ không để cô xuất
hiện trong Hằng Viễn.
“Em là vợ của anh, là bà chủ tương lai của Hằng Viễn, không có lời đồn
gì không tốt cả.” Mạnh Thiếu Văn cười cười, châm mày khóe mắt đều lộ ra
tình yêu. Sau khi dứt lời, anh ta đã đi xuống xe, vòng qua trước xe, mở
cửa xe cho cô ta, làm tư thế mời, cong môi mà cười: “Công chúa xinh đẹp
của anh, không biết anh có vinh hạnh mời em một bữa trưa không?”
Từ hành động của Mạnh Thiếu Văn, nhân viên ở cửa Hằng Viễn đều sợ ngây
người, họ rối rít trợn to cặp mắt mà nhìn về phía anh ta, đáy mắt tràn
đầy hâm mộ.
Hâm mộ như vậy khiến trong lòng Giản Uyển Linh nhất thời kiêu ngạo, cô
ta đỏ mặt mà đặt lên tay của Mạnh Thiếu Văn, ưu nhã bước xuống…