thể không đau lòng vì con?"
Thiếu Văn từ nhỏ đã là người suy nghĩ trưởng thành, thông minh, chính
mình có thể xử lý tốt hết thảy mọi vệc của bản thân, căn bản không cần
mẹ quan tâm đến mình quá nhiều, tuy nói như vậy khiến cho bà có chút tự
hào về con trai mình, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một phần thân tình giữa
hai mẹ con.
Còn Thiếu Đình thì không giống vậy, so với Thiếu Văn cô ta nhỏ bốn
tuổi, lại là con gái duy nhất trong nhà, yếu ớt một chút cũng đúng.
Lúc này ngay cả một chút quan sát cuộc nói chuyện, Mạnh Kiệt Đình cũng
không thèm ngẩng đầu lên, bị mắng uất ức nhiều như vậy khiến con bé kinh động.
Sau đó bà khẽ cau mày, trừng mắt liếc đứa con trai lớn đứng đối diện,
bất đắc dĩ lên tiếng giọng nói càng to hơn: "Thiếu Văn, Đình Đình là em
gái của con, tại sao con không chịu nhường nhịn nó một chút?"
Con người lúc còn sống, có quá nhiều chuyện cần tranh đấu cãi chày cãi
cối, ông đã sớm nhìn thấu, cho nên không tranh không đoạt, tự mình duy
trì cuộc sống gia đình cho yên ổn.
Tuy vợ của ông có lúc rất ngang tàng, nhưng cuối cùng lại sinh cho ông
hai đứa bé ngoan, một trai một gái cho ông một gia đình hoàn hảo, ông
còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
Có cha mẹ bênh vực, Mạnh Thiếu Đình càng tỏ ra ngang ngược kiêu ngạo,
hai tay ôm ngực, lạnh lùng không nói một lời với Mạnh Thiếu Văn, đáy
lòng xẹt qua một tia u oán: "Ba mẹ, hai người căn bản cũng không biết,
vẻ mặt của anh ấy hôm đi đón con ở sân là như thế nào đâu. Anh ấy không muốn chào đón một đứa em gái như con, đại khái có thể không cần phải
đi, tại sao đi rồi lại có sắc mặt không tốt với con? Còn vì người khác
mà làm ra bộ dạng đó với con? Anh à, anh có biết hay không em là em gái, em mới là người thân của anh đó!”
Sự căm phẩn trong lòng cô đã để lộ trên mặt, tất nhiên là tức giận tột
đỉnh, Vương Cốc Tuyết nhìn, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ, con trai
con gái đều như nhau, đều là ruột thịt của bà, trong lòng bà biết rất
rõ, bên nào bà đều không để bọn họ chịu uất ức được: "Đình Đình, con nói chuyện với mẹ một chút, anh trai của con giận con như thế nào ? Nhìn
một chút đi, gương mặt nhỏ này vì tức giận mà biến sắc rồi.."
"Mẹ." Mạnh Thiếu Văn thả con cờ trong tay ra, bộ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mẹ mình, sau đó buông tay nở nụ cười khổ: "Đình Đình là đứa con
gái duy nhất của nhà chúng ta, con làm sao có thể không để ý đến em ấy?
Nếu không phải là chính con bé nói chuyện thật quá đáng, con làm sao có
thể tự mình về nhà trước?"
Em gái quan trọng, vợ cũng trọng yếu giống vậy, thêm nữa Uyển Như cũng
không có tính tình tranh giành , nếu không phải là Đình Đình lặp đi lặp
lại làm ầm ĩ, nhiều lần anh cũng không thể nào đối xử với con bé như
vậy!
Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, nhất thời tức giận trợn to cặp mắt, cô vẫn như cũ nhất quyết không chịu thua, nói lại cho bằng được "Lời nói của em
quá đáng? Anh nói rõ một chút đi, em nói câu kia quá mức sao?"
Nói xong, trong lòng cô càng phát ra uất ức, người anh trai này cái gì
cũng tốt. đối xử với cô càng tốt hơn không có gì hảo phàn nàn, nhưng nếu như trước mặt anh là Giản Uyển Như lập tức mọi thứ hoàn toàn hóa thành
hư không, nếu như nói anh đối xử với cô tốt năm phần, vậy thì đối xử
với Giản Uyển Như chính là tốt trăm phần trăm.
Cách nghĩ như vậy khiến cô cực kỳ không cam lòng, Giản Uyển Như này là
cái thá gì, ngay cả mình em gái mình cũng không buông tha người phụ nữ
như vậy thì có lòng tốt gì?
Thấy chuyện này, cô lại nghĩ đến chuyện Giản Uyển Linh mất, trong lòng
đột nhiên run lên, kéo cánh tay Vương Cốc Tuyết, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ
nghe rồi, anh cũng thừa nhận, xem ra con ở trong nhà này một chút địa vị cũng bị mất, nếu anh hai không vui vẻ hoan nghênh con như vậy …con sau
này, con nên dọn đi ra ngoài ở sẽ tốt hơn."
Nghe con gái muốn dọn ra ngoài ở, Vương Cốc Tuyết nhất thời nóng nảy, bà còn trông cậy vào đứa con gái này mang đến cho cho bà vinh dự, làm sao
có thể nhìn phí công đế con bé rời đi?
Lúc này bà đứng lên khuyên: "Đình Đình, không nên nổi giận, tính anh
trai con quá cứng rắn, các con đều là anh em của nhau, có cái gì không
thể ngồi xuống từ từ mà nói chuyện ?"
Mạnh Thiếu Đình càng thêm nhíu chặt đuôi lông mày, bộ mặt không đồng ý
nhìn Mạnh Thiếu Văn, hiển nhiên ở trong mắt của anh, em gái mình đang
nói đúng.
Mạnh Thiếu Văn đã sớm biết cha mẹ cưng chiều Đình Đình, bình thường tất cả đều là do anh mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho con bé, chỉ là lúc này liên quan đến Uyển Như, anh cũng không thể vì vậy mà chịu nhường nhịn.
Nghĩ tới đây,khuôn mặt anh tuấn củ anh lại lạnh lùng một phần, thực sự
nói ra hết: "Đình Đình, em là em gái của anh, điều này là vấn đề không
thể nghi ngờ. Nhưng, Uyển Như đã là vợ của anh, nói thêm là chị dâu của
em, chị dâu lớn cũng như mẹ, anh không cần em đối với Uyển Như quá thân mật, nhưng cơ bản nhất là anh muốn em có sự tôn trọng chị ấy."
Giọng nói hơi ngừng lại, anh lại nhướng lông mày nhỏ giọng nói: "Đình
Đình em đã là cô gái trưởng thành, năm nay cũng 26, đến tuổi lập gia
đình rồi. Em nói duyên phận của em chưa tới, anh cũng không quá thúc
giục em, nhưng em cần gì phải đối xử với chị dâu của mình cay nghiệt như vậy? Chị ấy cũng chỉ là lớn hơn ngươi hai tuổi thôi, trong lòng anh ,
anh luôn muốn có hai người ở bên cạnh."
Lời nói này hợp tình hợp lý, vốn là nghiêng về Mạnh Thiếu Đình, Mạnh
Kiệt Đình lúc này không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, ông ôn hòa tiếng nói có
chút lạnh: "Thì ra là như vậy. Đình Đình con cũng đừng cố tình gây sự,
chị dâu con đã vào nhà họ Mạnh chúng ta, cùng chúng ta đều là người một
nhà, về sau nhất định con không thể giống như trước kia được, không biết lớn nhỏ."
Hai đứa con gái nhà họ Giản không hợp nhau đã không phải là chuyện một
ngày hai ngày, nhớ năm đó nhan sắc của hai cô con gái nhà họ Giản không
ai sánh bằng làm biết bao nhiêu người ghen tức.
Chỉ là đây tất cả cũng đã đã qua, ông cũng không cầu xin con gái mình có thể xem con gái lớn của nhà họ Giản như chị em, chỉ hy vọng con bé có
thể làm được một việc là không gây chuyện nữa, dù sao có một số việc
cũng không phải là nhất thời là có thể nghĩ thông suốt .
"Không. . . . . . Cô ta không phải là chị dâu của con." Mạnh Thiếu Đình
cũng là vì được người nhà nuông chiều như công chúa, từ trước đến giờ ba mẹ, anh trai đều là nghiêng về phía cô, nhưng lần này anh trai và ba
cũng đã nghiêng về Giản Uyển Như, tại sao cô có thể chịu được: "Con
không cần cô ta làm chị dâu của con, cô ấy là phụ nữ có mưu kế cũng chỉ
có nhà ba mới tin tưởng, con căn bản nhất định cũng không tin. Có bản
lĩnh thì cô ta khiến Uyển Linh tới đây đi, nếu cô ấy sống lại, con lập
tức không so đo với cô ta nữa."
Con bé và Giản Uyển Như rõ ràng chính là hận cũ thêm thù mới rồi cùng
tính một lượt, vốn là lúc cô ở Paris, cô hoàn toàn có thời gian chạy về
tham gia bữa tiệc đính hôn của Mạnh Thiếu Văn, chỉ là lúc đến thấy người phụ nữ kia tỏa sáng vô hạn, trong lòng cô lập tức thấy ghê tởm, cuối
cùng liền dứt khoát bỏ đi không trở lại.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã về, còn phải đối mặt với sự thiên vị của Mạnh Thiếu Văn, tự nhiên không chịu nổi.
Vương Cốc Tuyết một mực bên cạnh nghe thấy thế, rốt cuộc không nhịn
được, bà tiến lên ngắt bàn tay Mạnh Thiếu Đình, không ngừng nhìn về phía con gái: "Đình Đình, nói thế nào ! Con cũng là người trưởng thành, sao lại có tính trẻ con như vậy? Đừng nói chị dâu conj sai nữa, rõ ràng
chính con là người thật sự có lỗi, con cũng đã lớn có thể trở về nói với ba mẹ, cần gì nói ngay mặt chị dâu của con không bỏ qua được sao?"
Con bé này tính khí luôn thẳng tắp, căn bản không hiểu được đôi lúc cũng cần phải quẹo cua, trong nhà này không tranh thua thiệt thì có thể cố
tình làm bậy, nếu là nhà người thường, đã sớm gây náo loạn.
Trước kia không nói ra thôi phần thâm tình Thiếu Văn đối với Giản Uyển
Như cũng chính là vì giá trị con người của Giản Uyển Như, lần này hôn
kết cũng đáng giá.
Con trai của bà là một người đàn ông tuyệt thế, Nam Giang không biết bao nhiêu danh viện vọng tộc muốn gả con gái cho thằng bé, cưới Giản Uyển
Như, cũng coi là môn đăng hộ đối, chủ yếu nhất là Giản Uyển Như bây giờ
là con gái một trong nhà, hai ông bà họ Giản sau này trăm tuổi, tất cả
tài sản của Giản thị không phải là thuộc về Thiếu Văn của bà rồi hay
sao?
Làm gì đi nữa Mạnh Thiếu Đình căn bản không nghe khuyên, con bé hung
hăng hất cánh tay Vương Cốc Tuyết ra, khiếp sợ vả lại thêm thất vọng
nhìn mẹ: "Mẹ ơi, bây giờ ngược lại mẹ cũng giáo huấn con, con nhớ là
trước kia ở trước mặt con mẹ từng nói qua Giản Uyển Như thân thể không
tốt về sau có thể không được sinh được con, nhưng cuối cùng không phải
mẹ còn là đồng ý để anh con cưới cô ta sao? Mọi người từ đầu tới cuối là không có cân nhắc qua tâm tình của con, con cô ta từ nhỏ đã không hợp,
mẹ để cho cô ta gả vào nhà này, không phải cố ý muốn đem con đuổi ra
ngoài sao!"
"Một câu thân thể không tốt có thể không sinh được con" , khiến trong
phòng ăn hai cha con đồng thời thay đổi nét mặt, rối rít cau mày nhìn
về phía Vương Cốc Tuyết, ánh mắt không tốt.
Vương Cốc Tuyết có thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến có một ngày con
gái sẽ đem những câu than vãn bình thường của bà đem nói ra trước mặt
người khác, trong nháy mắt bà mắc cở đỏ bừng mặt, hung ác trợn mắt nhìn
một cái về phía Mạnh Thiếu Đình bên cạnh, vì tức giận giọng nói càng
phát ra sự không kiên nhẫn: "Đủ rồi! Thiếu Đình, con coi lại mình một
chút đi, con bây giờ như vậy có chỗ nào xứng đáng với bộ dạng thục nữ
gia giáo không? Mẹ cho ngươi biết, Uyển Như đã là chị dâu của con, đây
là sự thật con không có cách nào thay đổi được. Về sau con nên đối xử có chút tôn trọng với chị dâu, nếu không mẹ đây cũng không thể giúp con
chuyện gì hết."
Đứa con gái này thật là càng ngày càng ngu xuẩn, chủ nhân nhà này sẽ là
ai bà con không biết sao? Mãi mãi chỉ là Thiếu Văn, căn bản không có chỗ cho mẹ con hai người họ.
Nhưng đối với Giản Uyển Như thì không giống như vậy, nó đã mang theo
vàng thật bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh , tiền này cuối cùng không phải
là thuộc về mẹ con bà, con bé và Giản Uyển Như không qua được, không
phải là tiền cũng không qua được sao?
Vương Cốc Tuyết là thật sự đang gấp gáp thiếu tiền, bà không thể so với gia cảnh phú quý hiển hách bên nhà mẹ ruột, năm đó chị của bà bỏ hôn
ước, bà chỉ là thế thân gả vào nhà họ Mạnh, tuy nói được chồng yêu
thương, nhưng ở trước mặt ông ấy bà cũng không được lên thêm một cấp
bậc nào.
Coi như bà có thủ đoạn có mưu kế, cũng không cho phép bà vào tin mãi công việc, những năm gần đây bà cũng chỉ là Mạnh phu nhân.
Chỉ là bà không giống Mạnh Thiếu Đình, con bé mười tám tuổi đã bắt đầu
đi ra ngoài, không biết nhận lấy bao nhiêu quảng cáo, làm người phát
ngôn cho thương hiệu , đối với chuyện tiền bạc đương nhiên sẽ không phải chịu nhiều gánh nặng như vậy.
Vương Cốc Tuyết lo nghĩ, một chút bà cũng không hứng thú, bà thật sự
ghét Giản Uyển Như, người phụ nữ này từ nhỏ đã muốn giành danh tiếng,
bây giờ càng làm cho người nhà của bà cũng đối đầu với nhau, muốn gì
được đó.
Bộ dáng như vậy, bà ở trong nhà này còn có một chút địa vị sao?
Chỉ là lời tức giận đến miệng còn chưa nói ra, liền bị tiếng nói của
mạnh kiệt đình bên trong phòng ăn vang lên cắt đứt: "Đủ rồi! tất cả
mọi người không nên tranh cãi nữa ! Cốc Tuyết, em xem đi đây chính là
việc em dạy con gái ra ngoài tốt lắm, mắt không nhìn thấy tôn ti, cậy
mạnh vô lý, một chút nữ tính dịu dàng uyển chuyển con nhà gia giáo nói
năng lễ độ một chút cũng không có."
Bấy lâu nay người đàn ông này đều là người hiền lành, ông biết mình mình tư chất có hạn, cho nên đối với nhà họ Mạnh những thứ kia chĩ mãi mãi
là những điều xa xỉ, bây giờ ông không ghen tỵ, chỉ hy vọng con gái con
trai mạnh khỏe, mình có thể cùng vợ sống đến đầu bạc răng long là tốt.
Đừng làm gì để càng đến già, trong nhà càng không hòa bình.
Ông trầm mặt đứng dậy đi tới phòng khách, cũng không còn tâm trí đánh cờ nữa : "Mặc kệ hai mẹ con nghĩ như thế nào, Uyển Như bây giờ là con dâu
nhà họ Mạnh chúng ta Mạnh, mọi người cũng phải tôn trọng con bé. Nhất là Đình Đình, ngươi thật là càng ngày càng kỳ cục rồi, anh trai của con
cưới ai còn không tới hiên con đi làm chủ! Chẳng lẽ chỉ vì tâm tình của
ngươi, anh trai con lập tức không thể cưới người phụ nữ mình yêu hả ?"
Câu nói sau cùng thật sự quá nặng, khiến Mạnh Thiếu Đình không thể nói
lại, cha của cô ta ngày thường rất ôn hòa, nhưng đến lúc tức giận thì
mười cái đầu bò cũng không kéo ông về phía mình nổi .
Cho nên đối với chuyện Mạnh Kiệt Đình khiển trách, Mạnh Thiếu Đình chỉ
có thể ngồi tại chỗ liếc mặt, khẽ cắn môi, cũng cố gắng phân bua nói
tiếp: "Cha. . . . . . Con không phải ý đó. Con luôn đồng tình với người anh trai con muốn cưới, dĩ nhiên là hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc.
Chỉ là cái cô Giản Uyển Như đó quá quỷ kế đa đoan, cả em gái của chính
mình cũng có thể hại chết, ai biết được cô ta sẽ có tính toán với anh
trai con hay không hoặc là tính toán với nhà họ Mạnh chúng ta?"