Editor: Diệp Thanh Trúc.
"Hoắc Cố Chi không ngu đến mức phái người nổi bật như vậy đến làm gián
điệp đâu." Lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mũi Mạnh Thiếu Văn rất
tuấn tú, trước những lời của trợ lý, anh ta chỉ cau mày bác bỏ: "Người
đàn ông đó đã sớm không còn là tên lính đàng hoàng trong quân đội năm đó nữa rồi, hắn được đặc biệt phê duyệt xuất ngũ, lại thêm bối cảnh của
ông ngoại hắn bên kia nữa, công ty của hắn còn có thể lỗ vốn sao?"
Càng nghĩ, Mạnh Thiếu Văn càng thấy mình đã quá xem thường người đàn ông kia, hắn sống ở nước ngoài quanh năm, đương nhiên rất hiếm khi gặp được nhau, cũng không ngờ người đàn ông kia bây giờ lại có khí thế như vậy.
Nghĩ tới đây, đáy mắt anh ta thoáng qua tia
u ám, mím môi thấp giọng nói: “Không chỉ muốn điều tra cô gái kia, tôi
còn muốn điều tra Hoắc Cố Chi nữa, xem xem mấy năm nay anh ta làm ăn gì ở nước ngoài? Cả chuyện anh ta sinh con lúc nào tôi cũng phải biết.”
đứa bé không hiểu chuyện, anh ta có thể tha thứ, nhưng người lớn không
thể không hiểu cái gì đúng kh? Bữa tiệc đính hôn ngày đó bị làm loạn,
anh ta liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoắc Cố Chi, làm Tiểu Như khó
chịu, đây là điểm mấu chốt khiến anh ta không thể khoan dung.
Lâm Tuấn nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt đều dần thu lại, thay vào đó là sự suy tư, anh ta gật đầu cung kính nói: “Được, tôi sẽ đi làm, nhưng hắn
có bối cảnh trong quân đội, sợ là chúng ta không tra được sâu.”
Những lời này khiến Mạnh Thiếu Văn tỉnh táo lại, anh ta nghiêm mặt đứng
dậy, xoa đuôi lông mày rồi đi đến sau bàn làm việc, cuối cùng dừng bước
lại, lạnh lùng nói: “Nhà họ Cố là một đại gia tộc có máu mặt, năm đó mẹ
hắn làm ra cái chuyện đê tiện kia bị Cố lão đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt
quan hệ cha con, dù bây giờ Cố lão có thương cháu ngoại thế nào cũng
chẳng thừa nhận hắn đâu. Yên tâm đi, cậu cứ tra từ từ, tôi muốn thật
chính xác, tiền không thành vấn đề.”
Người trợ lý này của anh ta trung thành thì có trung thành, nhưng lại
không đủ khôn khéo, tranh đầu trong gia tộc còn hung hiểm hơn trên
thương trường rất nhiều.
Lâm Tuấn vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cảm ơn ông chủ đã nhắc nhở, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nhưng khi bước ra khỏi phòng, anh ta chợt dừng bước, xoay người, do dự
nhìn Mạnh Thiếu Văn sau bàn làm việc, sắc mặt anh lạnh nhạt, không chút
vui sướng của buổi tân hôn, trong lòng anh ta chợt hiện ra một ý nghĩ
phức tạp.
Cuối cùng anh ta vẫn thẳng thắn: “Ông chủ, ngài bây giờ đã là người thừa kế do chính miệng chủ tịch thừa nhận rồi. Hoắc Cố Chi sẽ chẳng uy hiếp
được gì đâu. Chỉ có điều tôi cảm thấy là gần đây tâm trạng của ngài
không được tốt, tình yêu sẽ khiến lòng người nở rộ, nhất là khi đính hôn cùng cô gái mình yêu… ”
Anh ta vừa lên tiếng, Mạnh Thiếu Văn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u như mực.
Lâm Tuấn thấy vậy, không khỏi cười khổ một tiếng: “Sorry, ông chủ, đây
là chuyện riêng của ngài, người làm trợ lí như tôi không nên nói nhiều
như vậy, nhưng thấy tâm trạng anh không tốt, tôi cũng thấy hơi khó
chịu.”
Bốn năm trước, anh ta được đặc biệt chiêu mộ vào Hằng Viễn, dõi theo
từng cố gắng của ông chủ trên thương trường, người ngoài nhìn vào chỉ
biết rằng Mạnh tổng của Hằng Viễn không gần nữ sắc, rất si tình với đại
tiểu thư nhà họ Giản.
Nhưng họ không biết rằng, cùng với sự kháng cự ấy, ông chủ cũng không
mấy thân thiết với cô gái kia mà chỉ có ý thức trách nhiệm với cô ấy.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống rồi phất tay để trợ lý ra ngoài.
Người đi rồi nhưng tâm trạng anh vẫn không được bình tĩnh, không thể tập trung vào đống tài liệu trên bàn. Anh đứng dậy, đến trước cửa sổ sát
đất, cúi đầu nhìn xuống thành phố.
Ở cái thành phố Giang Nam tấc đất tấc vàng này, anh – người nối nghiệp
tương lai của tập đoàn Hằng Viễn cực kỳ chói mắt, chỉ có điều sự nghiệp
thành công cũng không thể bù đắp cho tình yêu thiếu sót.
Chẳng bao lâu sau, anh mơ ước đến cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của
mình và Tiểu Như, nhưng thực tế lại quá tàn khốc, cô mất trí nhớ, khiến
anh chậm chạp không tìm lại được cảm giác trước kia
Nghĩ đến sự lúng túng trong đêm tân hôn đó, Mạnh Thiếu Văn càng buồn
khổ, anh nhíu chặt mày, không biết từ lúc nào, đối mặt với Uyển Như đã
trở thành chuyện khó khăn nhất với anh…
…
Nếu người đàn ông này đã ý thức được tâm trạng mình không thay đổi, thì thời điểm làm rõ chân tướng kia cũng không còn xa nữa.
Đối với sự biến đổi của Mạnh Thiếu Văn, Giản Uyển Linh không biết, cô ta vẫn còn ảo não khi ngay đêm tân hôn, anh ta đã đề nghị chia phòng ngủ.
Vì thế, hôm nay cô ta tới Hằng Viễn để nói chuyện rõ ràng với Mạnh Thiếu Văn.
Đây là lần đầu tiên Giản Uyển Linh tới Hằng Viễn sau khi cưới, cũng là
lần đầu tiên cô ta dùng địa vị Mạnh thiếu phu nhân tới, vừa bước vào tập đoàn, nhân viên bên trong đã cúi người chào hỏi cô ta hết sức nịnh bợ.
Giản Uyển Linh mỉm cười, ưu nhã gật đầu một cái rồi tiến vào trong thang máy, dáng vẻ rất cao quý nhưng thực ra trong lòng đang cực kỳ hồi hộ.
Năm năm qua, dù không có Giản Uyển Như nhưng những năm này cô ta trải
qua vẫn không hề thoải mái, sợ bị người ta đoán được, ngay cả ra ngoài
cũng rất ít chứ đừng nói đến việc đi làm lại.
Vì muốn ở cùng anh Thiếu Văn, cô ta bỏ ra rất nhiều công sức, không để mình mắc phải chút sai sót nào.
Vì để ra vẻ thân thiện, cô ta không đi thang máy chuyên dụng mà chen vào thang máy bình thường. Rất đúng lúc, cô ta lại đụng phải Ngu Vô Song
đang xuống lầu đưa tài liệu.