Liễu Ngọc Hàm biết Tần Mạc là một anh hùng, bản thân cậu cũng rất kính trọng Tần Mạc, nhưng cậu là một con cá mặn đến từ Trái Đất, cậu không quá quan tâm đến tin tức về quân sự, nên không biết rõ diện mạo của Tần Mạc như nào.
Hơn nữa trong tiềm thức của cậu, một người có thể lập chiến công hiển hách như Tần Mạc, chắc hẳn phải là một người có ngoại hình lưng hùm vai gấu, cơ thể cường tráng, nhưng Tần Mạc lại có thân hình cao lớn cân đối không hề nắm trong tưởng tượng của cậu.
Vì thế Liễu Ngọc Hàm mới không nghĩ đến người kia sẽ là Tần Mạc, khi người xem bảo cậu đó là một người nổi tiếng toàn quốc, cậu không chút do dự liền tin.
Biết thế cậu nên giữ vững sự nghi ngờ của bản thân!
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm khóc thầm, lại đọc lại bài đăng của anti trên Weibo, hận không thể quay về quá khứ gõ đầu mình cho tỉnh ra.
Có gì đau khổ hơn khi không qua phỏng vấn hay không, đó là chưa phỏng vấn đã biết mình tạch rồi!
Giống như bây giờ, cậu nên từ bỏ luôn cuộc phỏng vấn lần này, hay vẫn đợi bên Nguyên Khang thông báo?
Nếu phía Nguyên Khang đến bây giờ còn chưa có thông báo, có lẽ chuyện không quá xấu giống trong suy nghĩ của cậu.
Thật ra trong lòng Liễu Ngọc Hàm hiểu rõ khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ nhưng bản thân cậu không muốn từ bỏ.
Dù sao bên Nguyên Khang chưa thông báo cho cậu không dến phỏng vấn nữa, cậu cảm thấy mình vẫn còn cơ hội!
Hừ lạnh một tiếng, Liễu Ngọc Hàm làm bộ mình cái gì cũng không biết, vẻ mặt kiên cường chuẩn bị đáp trả anti, khi cậu nhìn thời gian đăng bài, trong lòng liền rơi lộp bộp.
Bài đăng xuất hiện không lâu sau khi câu đi đến bệnh viên.
Liễu Ngọc Hàm vội vàng bấm vào bình luận, quả nhiên thấy không ổn rồi, mất một khoảng thời gian ngắn im lặng, mọi thứ đã ủ lên men!
Chuyện cậu đến bệnh viện khám không hiểu sao lại có người đăng lên, bây giờ anti đã tràn vào rất nhiều.
Xuất hiện các bình luận cãi nhau.
Có một số người nói gì đó về tin đồn, Liễu Ngọc Hàm cũng không hiểu cho lắm.