Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 57: Chương 57





Rúc mình vào điều hòa mát lạnh của khách sạn, Phó Tùy Vân gọi một phần ăn tối lên phòng, Tiêu Ca im lặng gạch bỏ chuyến đi rừng trong danh sách kế hoạch du lịch của họ.

Đi cùng Phó Tùy Vân đến nơi thế này chắc chết mất.

Nhưng ngoài tình huống bất ngờ đó ra, thì chuyến du lịch biển này của hai người rất thú vị.

Bọn họ ở lại biển cả tháng chơi hết mình trước khi lên đường về Trung Quốc.

Chính xác là một ngày trước khi lên máy bay Tiêu Ca nhận được tin chiếc nhẫn đã làm xong.

Hoàn hảo.
Tiêu Ca vui mừng trong âm thầm.
Nhưng sau khi máy bay hạ cánh thì bọn họ không về nhà ngay.


Vì con đường từ sân bay đến nhà họ Phó sẽ đi qua ngôi chùa nơi Diệp Quy Căn tu, nên hai người không hẹn mà cùng hiếu kỳ muốn đi thăm Diệp Quy Căn.

Vì thế bọn họ đi tới chùa Xá Đắc.
Thành phố S không chỉ có một ngôi chùa cổ, lúc trước ba nuôi Diệp cảm thấy tên ngôi chùa này rất đáng tin nên mới sắp xếp cho Diệp Quy Căn ở đây.
Trong nước đang độ cuối thu, bầu trời đầy sắc lá vàng khô, vừa bước vào cửa, hai người Tiêu Phó thấy ngay một hòa thượng đang quét rác.

Hòa thượng quét rác với một đôi mắt rũ xuống, động tác thong thả nhưng mạnh mẽ cầm cây chổi nhìn lâu đời đang dọn lá rụng trong chùa.
Ánh nắng ngày thu ấm áp mạ một lớp nắng vàng lên người y.

Một cơn gió thoảng qua khiến y hơi nhắm mắt, lớp lá vàng phiêu diêu bên chân như thể có Phật tính.

Cả Tiêu Ca và Phó Tùy Vân cùng kinh ngạc trong giây lát.
Giây tiếp theo bọn họ nhìn thấy đối diện hòa thượng quét rác có vài máy quay và nhóm người, một người trong như đạo diễn ngồi trước máy quay hô lên đầy say mê: “CUT!”
Tiêu Ca: …?
Phó Tùy Vân: …?
Tiếp theo một hòa thượng nhỏ chạy nhanh đến chỗ họ, tiếp đón: “Thí chủ, hai người hẹn ai hay đến đây dâng hương?”

Vài phút sau dưới sự kiên nhẫn giải thích và nụ cười của hòa thượng nhỏ, Tiêu Ca mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra lúc trước vì để giành vị trí vào chùa Xá Đắc, bọn họ đã biến Diệp Quy Căn thành một thế hệ nổi tiếng trên mạng, sau đó có người moi ra được mục đích của họ.

Bởi vậy chùa Xá Đắc cũng nổi theo.

Gần như mỗi ngày đều có du khách đến đây tham quan dâng hương, một số đoàn làm phim và đài truyền hình chọn nơi này danh lam thắng cảnh, khi đi theo hòa thượng nhỏ đến sảnh chính Tiêu Ca còn thấy vài cô gái trẻ mặc đồ Hán tạo dáng đẹp chụp ảnh tại sân cho thuê.


Còn Diệp Quy Căn.
Vốn ban đầu pháp danh của hắn là “Bính Vọng”, nhưng bởi vì kéo rất nhiều sinh ý cho chùa nên rất nhanh sau rất nhiều người biết hắn, có ấn tượng tốt với hắn, nên gọi hắn theo kiểu thân thiết là “A Bính”.
Hòa thượng nhỏ: “Nhưng trông anh ấy không vui cho lắm.”
Khi nói chuyện ba người đã đi tới chỗ Diệp Quy Căn, từ phía xa Tiêu Ca liền nghe thấy âm thanh u buồn làm lòng người tan nát của đàn nhị hồ.

Đến gần nhìn thì ra là Diệp Quy Căn, à không, là A Bính ngồi xếp bằng dưới tượng Phật, đang nhíu mày với vẻ u buồn mà kéo nhị hồ.
Theo cách nói của Diệp Quy Căn thì các loại nhạc cụ khác không đủ để thể hiện trạng thái tâm trí của hắn.
Sự đau khổ khiến người ta học đàn nhị hồ.
Nhìn thấy hai người Tiêu Phó, ánh mắt trầm tĩnh của Diệp Quy Căn hiện lên sự kinh ngạc, bỏ nhị hồ xuống buồn bực hỏi: “Thí chủ Tiêu, thí chủ Phó, sao hai người đến đây?”
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân nhìn nhau, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Hồi lâu sau, Tiêu Ca đành phải thở dài một tiếng: “Cái video kia hại anh à?”
Diệp Quy Căn bình tĩnh lắc đầu: “Không.

Sau khi vào đây tôi nhận ra từ phương trượng, đến sư phụ phòng bếp, nhóm sư huynh sư đệ đều đối xử với nhau như người nhà, rất thân thiết.”
Tiêu Ca nghe không hiểu: “?”
Diệp Quy Căn nói tiếp: “Mỗi người trong chúng ta đều xưng nhau là ‘A’, ví dụ pháp danh của phương trượng là Không Niệm, mọi người gọi ông là phương trượng A Niệm; pháp danh sư huynh là Bính Sân, mọi người gọi ảnh là A Sân.


Cậu phải biết là mỗi đệ tử thì tên đầu của pháp danh đều giống nhau.”
Diệp Quy Căn: “Cho nên thiếu chút nữa bọn họ đã gọi tôi là A Uông.”
Hai người Tiêu Phó: “…”
Diệp Quy Căn rất niềm nở: “Tôi kéo cho hai người một bài《 Thiếu niên tráng trí bất chi sầu 》 đi! Đây là bài sở trường của tôi.”
Sau đó không đợi Tiêu Ca gật đầu đã nghe tiếng nghe ca cô độc đau thương của Diệp Quy Căn vang lên trong điện Phật.
“Mấy mùa mưa gió, mấy mùa xuân thu …”
“Nhiều lần trải qua khổ cực, cõi lòng chất chứa không đổi thay, thiếu niên có chí quyết không âu sầu …”
Xong khúc đàn, thu hết tâm tư gảy ra một vạch, bốn dây góp chung một tiếng như xé lụa.
Cung đàn một khúc thanh tao, tiếng buông xé lụa lựa vào bốn dây.
Quá chua xót, thật sự quá chua xót, Tiêu Ca không ngờ có một ngày mình sẽ nghĩ số phận lại éo le với Diệp Quy Căn như vậy.
Sau khi ra khỏi chùa lại thấy hòa thượng quét rác, đạo diễn với camera.
Lá vàng vẫn như cũ, gió vẫn thế, ánh mặt trời cũng như trước, nhưng như có điều gì đã lặng lẽ thay đổi.
Tiêu Ca thở dài lần hai, lắc đầu và kéo Phó Tùy Vân ra khỏi ngưỡng cửa cao và bức tường vàng của chùa Xá Đắc..