Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 43: Chương 43





Không muốn, không muốn đâu, Nhậm Phi Dương đến rồi.
Lúc Nhậm Phi Dương bắt đầu ấn chuông cửa Tiêu Ca đang ở xem tin mới của Hạ Thời Côi trên Weibo.
Hạ Thời Côi đăng một đoạn video quay cảnh biển rộng và không lộ mặt, nhưng có thể rõ ràng nghe trong đó có tiếng y đang hát trên nền 《 My Heart Will Go On 》.
Y cũng đăng một bức hình đang cười với bể cá dùng cho món ăn, tiêu đề: “Trong vòng 3 ngày ăn hết bọn mày!”
Rồi còn đăng một chiến lược vô cùng chi tiết là Day 1 ăn sập món trên đảo.
Cái này muốn giấu cũng giấu không nổi.
Dưới Weibo của đầy những người bất ngờ giống Tiêu Ca, không ít người còn đang kêu ba gọi mẹ xin y về xử lý công việc, Hạ Thời Côi căn bản không thèm để ý.
Tiêu Ca nằm liệt trên ghế tức vô cùng, mà tâm lý Hạ Thời Côi chắc cũng sụp luôn rồi.
Vì thế sau khi bình tĩnh lại Tiêu Ca vội vàng an ủi Phó Tùy Vân một lúc: “Thần Long, anh có tâm sự gì thì phải nói tôi hay, đừng một mình gánh vác.”
Ai ngờ Phó Tùy Vân kiên định từ chối: “Tiêu Tiêu em yên tâm đi, tôi đàn ông mạnh mẽ lắm, em chỉ cần ở cạnh tôi hưởng phúc là được!”
Tiêu Ca: “…”

EQ của Phó Tùy Vân là cái quái gì thế?
Sau đó quản gia mở cửa lớn ra, Nhậm Phi Dương với khuôn mặt giận dữ xông vào, Tiêu Ca nhìn kỹ: Tóc mướt mồ hôi một nửa, xuống xe quá nhanh nên trên áo toàn là nếp gấp, đeo một chiếc cà vạt hồng nhạt chuẩn trai chơi, mà giờ nó cũng đã được vắt lên vai một cách tùy tiện.

Hình như còn chưa xem Weibo toàn phẫn của Hạ Thời Côi.
Nhậm Phi Dương nhào vào cửa thì hét lên bằng cả sức lực: “Sao lại thế này? Mấy người có manh mối sao?”
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân cùng im lặng đang ra quyết định.

Là do Tiêu Ca, nhưng Phó Tùy Vân vẫn che cậu sau lưng mà chủ động giải thích trước.

Phó Tùy Vân nói: “Tìm được Hạ tổng rồi, y không sao chỉ là cảm thấy công việc quá mệt mỏi tâm sự quá nặng nên không nói tiếng nào đi nghỉ phép luôn.

Chúng tôi cũng mới vừa nhận được tin thôi, vô tình làm cậu đi một chuyến.”
Lúc đầu hai người Tiêu Phó đều cho rằng theo tính tình Nhậm Phi Dương thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Chẳng ngờ Nhậm Phi Dương nghe vậy đột nhiên thở dài một cái, ngồi xuống rồi cười: “Vậy thì tốt quá, làm tôi sợ muốn chết, mà sao tôi lại giận mấy người hả? Ít nhất mấy người còn nói tôi biết y cũng để ý tôi.”
Tiêu Ca rất bất ngờ, xem ra Nhậm Phi Dương với Hạ Thời Côi sớm đã không còn là nhìn mặt để theo đuổi nữa rồi.
Cứ như vậy Nhậm Phi Dương thuận thế biết được một đống chuyện, gia nhập kế hoạch đối phó Quý Châu Ngọc giả.
Nhậm Phi Dương đề nghị: “Cứ thật giả thật giả thì không tiện, chúng ta cho hàng giả một biệt danh đi.”
Ba người đồng thời chìm vào suy tư, ý muốn tiếp thu ý kiến quần chúng.
Tiêu Ca là người đầu tiên ra gợi ý: “Ngọc trai thật và giả?”
Mọi người đều nhất trí cảm thấy quá khó đọc.

Sau đó Phó Tùy Vân đề cử: “Mỹ Hầu Vương thật và giả?”
Nhưng tất cả đều nghĩ biệt danh này quá ngầu, không thể giao cho Quý Châu Ngọc giả được.
Nhậm Phi Dương cuối cùng búng tay một cái, nói: “Gian phi!”
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Cuối cùng bọn họ tạm thời bỏ cái vụ đặt biệt danh cho Quý Châu Ngọc giả.

·
Ba nuôi Diệp làm việc rất có hiệu suất, sau buổi trưa không lâu liền gọi điện thoại báo cho Tiêu Ca: “Quý Châu Ngọc thật bị tao tóm rồi, Tiểu Diệp đang ở cùng nó, tụi mày có muốn lại xem không?”
Tiêu Ca nghĩ bọn họ sớm hay muộn đều cần phải nói chuyện với Quý Châu Ngọc thật.
Việc này không nên chậm trễ, cậu gật đầu nói với ba nuôi Diệp: “Vậy qua liền đây.”
Cầm địa chỉ ba nuôi Diệp gửi qua, ba người Tiêu Phó Nhậm dẫn theo vài vệ sĩ đánh xe đi.
Nơi ở của ba nuôi Diệp với trong tưởng tượng của Tiêu Ca không giống tí nào.
Lúc đầu cậu cảm thấy là một người ba nuôi —— dù ba nuôi Diệp có vẻ không giống một người ba nuôi —— nhà ba nuôi Diệp hẳn phải máu me một chút, chung quanh dù không có bất kỳ vệ sĩ nào thì ít nhất bầu không khí cũng lạnh lẽo, chim không thèm đậu.


Bét lắm thì cũng phải là kiểu giấu đâu đó trong thành phố, không quá hút mắt.
Nó có thể mặt ngoài là nhà thờ, là phòng hòa nhạc, hoặc là chùa miếu … đều rất ấn tượng.
Kết quả nó là một khu du lịch sinh thái.
—— ba nuôi Diệp sống trong căn biệt thự có khu vườn không lớn cũng chẳng nhỏ phía trước, vì thế ông chợt nảy ra ý tưởng bán trái cây tự tay trồng.

Tiêu Ca:?
Thôi được, cần kiệm chăm nhà cửa.
Một đàn em của ba nuôi Diệp chào họ rồi dẫn đường, xuyên qua một toán du khách vui đùa ngắt táo và cà chua, xuyên qua khu vườn cỡ trung rồi đi đến cửa biệt thự, ánh mắt nhạy bén của Tiêu Ca nhìn bên cửa sổ cạnh cửa có ba bóng người.
Bởi vậy Tiêu Ca ý thức được nơi này đã xảy ra một chút chuyện bất ngờ.
Bởi vì trong ba bóng người đó, hai trong ấy là Quý Châu Ngọc.
Ở giữa là Diệp Quy Căn với khuôn mặt kiểu ** má..