Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 31: Chương 31





Trong khi Tiêu Ca và Phó Tùy Vân đang nói đùa vui vẻ, thì nhóm vệ sĩ của tập đoàn họ Phó lại đang nhìn Diệp Quy Căn bằng ánh mắt bất thiện.
Dòng chữ to “Muốn đánh thì ra ngoài đánh” vẫn còn treo chính giữa tiệm cơm nhỏ nên bọn họ cũng không động tay động chân ở đây, sải bước nhanh ra ngoài kéo Diệp Quy Căn theo.
Trong mắt Diệp Quy Căn tràn ngập dòng chữ đỏ “Chớ khinh trai nghèo!”
Nhưng hắn vẫn bị đánh.
Sau khi bị đánh một trận, hắn nhìn hai người Tiêu Phó nói cười vui vẻ mà cùng bước ra tiệm cơm, từng cái giơ tay nhấc chân như thể họ chẳng thèm để ý đến hắn.
À không, thế thì không đúng lắm, khi hắn đang cố sức ôm đầu bảo vệ chỗ yếu hại của mình, Tiêu Ca đi ngang qua đứng trên cao nhìn xuống rồi trịnh thượng quăng cho một câu: “Sau này đừng có đụng đến Phó Tùy Vân.”
Sau đó bọn họ vui vẻ phấn chấn tay nắm tay đi luôn.
Thật ra vận đào hoa cả đời này của Diệp Quy Căn rất tốt, nhưng đại khái bởi vì trong một đám người ác thì hắn là ác nhất, trong cả đống người ngu thì hắn ngu nhất, hắn vừa tàn nhẫn vừa độc ác, nhưng vẫn có thể hấp dẫn không ít nam nữ vờn quanh hắn.

Trước đây trong đám người hắn thích nhất, thì Quý Châu Ngọc thích cắm sừng người ta cũng khó thu phục nhất.

Bây giờ Tiêu Ca đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ bóng lưng đi xa của Tiêu Ca.
·
Bên Phó Tùy Vân thì không về bệnh viện ngay.
Tuy Tiêu Ca không yên tâm lắm nhưng hình như bởi vì là nhân vật trong tiểu thuyết nên có được bàn tay vàng là thể chất cường tráng khỏe mạnh, trừ chuyện hoạt động chậm chạp ra thì tinh thần Phó Tùy Vân rất tốt, liên tục phàn nàn về việc nhàm chán khi nằm viện.
“Tôi theo anh.” Tiêu Ca nói không chút do dự.


Giờ cậu đã có thể chấp nhận Phó Tùy Vân một cách êm thấm rồi, nghĩ lại thì có lẽ do Phó Tùy Vân đối xử chân thành với cậu từng chút một, ví dụ như sự xuất hiện vừa nãy của Phó Tùy Vân làm Tiêu Ca rất cảm động.
Nghe vậy Phó Tùy Vân cũng rất cảm động nhưng vẫn nắm tay Tiêu Ca bắt đầu chơi xấu: “Tiêu Tiêu em nhìn đi, tôi chạy nguyên một đường tới đây cũng không xảy ra chuyện gì, ra ngoài chơi một chút được không? Văn phòng tôi còn có cả bàn bida, từ nhỏ đến lớn chưa từng ở nơi chán như bệnh viện.”
Thôi được.
Cuối cùng Tiêu Ca cũng miễn cưỡng đồng ý, một phần là lúc trước đã từng nghe nói tâm trạng tốt mới có lợi cho người khỏi bệnh.
Nhưng đi đâu chơi?
Khi hai người còn chưa quyết được là sẽ đi đâu thì gặp Hạ Thời Côi ở cửa bệnh viện.
Một cánh tay của Hạ Thời Côi bị bó thạch cao, tổng thể bị thương không nặng, chắc là bị xe đụng sau đó tài xế gây chuyện chạy trốn luôn.

Y không mặc đồ bệnh nhân mà mặc bộ vest lúc nhập viện, nhìn có vẻ muốn rời viện đi dưỡng thương nơi khác.

Dìu y ra cửa là một quái nhân, đeo khẩu trang mang mắt kính đen, mặc đồ của hộ lý nam, dưới chân thì mang giày vải Bắc Kinh cũ, đến cả mẹ ruột nhìn cũng chẳng ra.

Nhưng Tiêu Ca im lặng, không khỏi nhớ tới Nhậm Phi Dương lúc trước lén lút muốn săn người đẹp.
“Tiêu Ca, Phó tổng.” Bất ngờ là Hạ Thời Côi lại chủ động chào hỏi họ, “Sao hai người ở đây?”
“Phó tổng bị bệnh.” Tiêu Ca giải thích ngắn gọn, nhân tiện hỏi Hạ Thời Côi một câu, “Có chỗ nào tốt để đi chơi bây giờ không?”
Hạ Thời Côi giật mình, nói: “KTV đó.”

“…” Tiêu Ca không nên hỏi y, nhưng nghĩ lại thì thỉnh thoảng đi KTV cũng không tệ lắm, bèn đưa mắt sang hỏi Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân suy nghĩ một hồi thì mắt lộ ra vẻ cảm khái, gật đầu nói: “Tôi rất ít khi đi KTV ở ngoài, Tiêu Tiêu hôm nay tôi cho em trải nghiệm khả năng ca hát của tôi!”
Trong truyện gốc tất nhiên không viết khả năng hát karaoke của mỗi nhân vật nên Tiêu Ca rất chờ mong, nếu trở thành bạn tốt với Phó Tùy Vân thì đương nhiên cậu phải hiểu hết mọi mặt của Phó Tùy Vân rồi, giống như khi Phó Tùy Vân đối xử với cậu vậy.
“Thế thì tốt.” Tiêu Ca vỗ tay.
Hát K thì càng nhiều người càng vui, mà tối nay cũng không phải hoạt động hẹn hò gì, nghĩ đến chuyện Hạ Thời Côi chịu khổ bị xe đụng vì bị nhầm thành Phó Tùy Vân —— dù chuyện này Hạ tổng cũng không biết, y lén đi tham quan pho tượng Nhậm xử nam —— hai người Tiêu Phó đều hơi chột dạ, nhất trí quyết định mời Hạ Thời Côi đến chung vui một lần.
Rốt cuộc hiện tại Tiêu Ca ăn no còn Phó Tùy Vân không thể ăn cơm, chẳng thể nào mời đi ăn được.
Trước khi xuất phát Tiêu Ca vờ thản nhiên hỏi Hạ Thời Côi: “Hộ lý đó là ai vậy?”
“À,” Hạ Thời Côi không để trong lòng, nhỏ giọng trả lời, “Là người chăm sóc bệnh viện xếp cho tôi, tôi có quen trưởng khoa, ổng nói người này là nhân viên chính thức chẳng qua gần đây bị bạo lực gia đình nên trên mặt còn in cú tát, tôi cũng tin trưởng khoa, loại chuyện này đúng là rất xấu hổ nên đeo khẩu trang cũng tốt.”
Tiêu Ca không biết nên nói thế nào với Hạ Thời Côi nữa, Nhậm Phi Dương đúng là nhân viên chính thức ở bệnh viện thật.
Phó Tùy Vân thì ám chỉ một cách tận tình tận nghĩa: “Bệnh viện tư nhân quan hệ với rất nhiều người, lỡ như ông ta nói dối cậu thì sao?”
Hạ Thời Côi nghe vậy nheo mắt suy nghĩ một hồi, nhưng lại không nghĩ Nhậm Phi Dương lại tự làm khó mình che mặt đi theo đuổi tình yêu vậy được, vậy nên không nghĩ nữa mà nói bọn họ nghe chuyện tai nạn xe tối hôm qua.
“Hôm nay bắt được tài xế rồi nhưng người đó cũng chỉ là kẻ chết thay, không biết người sau lưng là ai,” Hạ Thời Côi rất buồn bực, “Có thể tôi đắc tội với ai đó.”
Phó Tùy Vân và Tiêu Ca nhìn nhau không lên tiếng.
Nhậm Phi Dương lấy cớ không yên tâm nói muốn trông người bệnh không về nhà nghỉ ngơi nên nhất quyết cùng lên xe hơi với Phó Tùy Vân, lúc này anh chàng thấp giọng nói xen vào: “Hạ tổng anh là người tốt, cứ đổ trách nhiệm lên mấy tên liều mạng đó đi, không coi pháp luật ra gì như vậy chắc cũng không biết đúng sai gì đâu.”
Tiêu Ca quay đầu nhìn Nhậm Phi Dương một cái, buồn bực: “Hạ tổng, anh và hộ lý này tốt quá nhỉ?”
Hạ Thời Côi giải thích: “Anh ta nhiệt tình lắm, cứ khen mặt tôi suốt, tôi mới cho anh ta danh thiếp luật sư bảo là có khó khăn gì thì tới.


Nhưng mà chắc anh ta là kiểu thích khen người khác.”
“Không phải!” Nhậm Phi Dương ngồi cạnh lập tức nói lại.
Hạ Thời Côi vẫn không để ý, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn người khen y đẹp chỉ nhiều chứ không ít.

Tiêu Ca ngồi ở hàng ghế bên cạnh lặng lẽ viết mấy chữ vào lòng bàn tay Phó Tùy Vân, Phó Tùy Vân cố gắng tập trung tinh thần để phân biệt, sau đó dần dần nhận ra nội dung cậu viết.
Phó Tùy Vân tưởng đề tài nói chuyện mà Tiêu Ca nói với anh nhất định liên quan đến hai người Hạ Nhậm, nhưng không phải.

Tiêu Ca đang hỏi anh: “Anh giỏi hát bài nào?”
“Không nói cho em đâu.” Phó Tùy Vân cố ý nói mập mờ, sau đó mới nói với Tiêu Ca điều anh nghi hoặc.
Tiêu Ca hơi buồn cười, tiếp tục viết vào lòng bàn tay anh: “Dù chủ đề gì đi nữa thì tôi đương nhiên quan tâm anh hơn.” Rồi viết: “Nhưng tôi đột nhiên muốn viết lên tay anh đó.”
Được chứ, đương nhiên được hết, Phó tổng còn ước đây này.
Phó Tùy Vân lập tức xòe tay ra, ngoan ngoãn để cho Tiêu Ca viết.
Một lát sau xe dừng trước một quán KTV lớn.
Rốt cuộc có Hạ Thời Côi làm khách, Tiêu Ca liền nghĩ đến sóng to gió lớn trước mặt mình.
Nhưng cậu vẫn không nghĩ tới đêm nay trừ Hạ Thời Côi thì còn một cơn sóng to gió lớn khác nữa.
Nhậm Phi Dương hiện đang chuẩn bị theo đuổi Hạ Thời Côi ráo riết nên tất nhiên sẽ không tranh hát đầu với Hạ Thời Côi, Tiêu Ca thì thích làm người nghe, Phó Tùy Vân chột dạ nên cũng kiên trì nhường Hạ Thời Côi hát đầu.
Vì thế bài hát đầu tiên trao cho Phượng Hoàng Truyền Kỳ là hoàn toàn xứng đáng.
Sau đó microphone bị đưa tới tay Phó Tùy Vân, Phó Tùy Vân với sắc mặt kiêu ngạo hát mấy bài rock and roll.

Chuyện này làm Tiêu Ca khá bất ngờ, bởi vì đây là sở thích của cậu mà không phải là sở thích của nguyên chủ, nhưng trước nay cậu chưa từng nói mình thích rock n roll cho ai cả.

Có lẽ Phó Tùy Vân âm thầm xem và nhớ mấy đĩa nhạc cậu cất kỹ.
Tiêu Ca cảm thấy hơi hạnh phúc.
Nhưng niềm hạnh phúc này cũng không kéo dài lâu, bởi vì số đĩa nhạc cậu giữ quá ít nên không lâu sau Phó Tùy Vân cũng ngừng hát, tạm thời xuống sân khấu nghỉ ngơi.
Tinh thần Hạ Thời Côi không hăng lắm, hát mấy bài xong đã đưa mic cho hộ lý.
Ngay từ đầu Nhậm Phi Dương đã lắc đầu liên tục, xấu hổ xoắn cả lại, sau đó mới chịu đứng lên.
Khi mở miệng thì chọn bài 《 Trái tim Trung Quốc của tôi 》.
Tiêu Ca:?
Phó Tùy Vân:?
Hạ Thời Côi:?
Bài tiếp theo là《 Công nhân chúng ta có sức mạnh 》.
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Hạ Thời Côi: “…”
Bài tiếp theo nữa: Bầu trời trong khu giải phóng …
Bài tiếp theo nữa nữa …
Đúng vậy, Nhậm Phi Dương vẫn là người cầm mic.
Sau mười lăm bài Hồng ca đầy rúng động lòng người, Nhậm Phi Dương còn chưa đã thèm mà quay đầu lại, trông thấy mặt ba người đằng sau dại ra, sau đó như vừa trải qua lễ rửa tội họ lập tức thở dài rồi cười rạng rỡ.

Nhậm Phi Dương vui sướng hỏi: “Hay phải không? Tôi thích mấy bài trang nghiêm thế này.”.