Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 22: Chương 22





Ngày hôm sau đã xảy ra sự kiện lớn.
Sự kiện thứ nhất là Tiêu Ca tạm thời dọn đến nhà họ Phó, không thì sau này cậu không thể đặt chân đến chợ được nữa, có khả năng là ngày nào cũng ăn cơm hộp, thế thì chẳng lành mạnh tí nào.
Sự kiện còn lại chính là hai cuộc thi mà Nhậm Phi Dương đưa ra chạng vạng hôm nay sẽ bắt đầu.

Hai chuyện xảy ra gần nhau như thế không khỏi khiến Tiêu Ca cảm thán một câu “ý trời”.

Tận dụng thời cơ khó có được này, cậu lập tức gọi một cú điện thoại cho Quý Châu Ngọc, lý do là: “Trước khi thi đấu có chút chuyện tình cảm muốn nói.”
Tiêu Ca cảm thấy Quý Châu Ngọc sẽ ngay lập tức nhớ đến chuyện cũ với Phó Tùy Vân, dù là vì trả thù hay vẫn có ý với Phó tổng thì hơn phân nửa sẽ ngoan ngoãn xuất hiện.
Đến nỗi Quý Châu Ngọc có thể sẽ dẫn theo người, có vệ sĩ của Phó Tùy Vân ở đây thì bọn họ không sợ gì cả.
Như suy đoán của Tiêu Ca, Quý Châu Ngọc đến và cũng dẫn theo vài đàn em.

Quý Châu Ngọc ngoài mạnh trong yếu, cậu ta không dám dẫn công chính Diệp Quy Căn theo, cũng càng không dám để Nhậm Phi Dương biết mình chưa dứt bỏ được Phó Tùy Vân, nên chỉ có thể đến một mình.
Từ khi xuyên thư đến nay Tiêu Ca còn chưa nhìn thấy Diệp Quy Căn, với Nhậm Phi Dương thì không có ấn tượng nào khác ngoài kiêu căng, ương ngạnh, thiếu tâm nhãn, có thể nói Quý Châu Ngọc là người duy nhất mà cậu ghét, cậu cảm thấy nhân cách Quý Châu Ngọc quá kém.
Cho nên khi gọi Quý Châu Ngọc tới, Tiêu Ca cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Cậu nói với Quý Châu Ngọc: “Tiểu Quý Tiểu Quý, tới giúp tôi đóng gói hành lý.”
Quý Châu Ngọc:?

Mặt Quý Châu Ngọc lập tức biến sắc, đôi mắt đẹp căm hận trừng cậu, môi đỏ lạnh lùng nói ra câu hỏi: “Dựa vào đâu?”
Tiêu Ca giơ nắm đấm lên.
Quý Châu Ngọc không nói hai lời, giữ vẻ mặt kiên định không chịu khuất phục mà xắn tay áo đi thu dọn ngay.

Tiêu Ca cũng không đẩy hết việc cho Quý Châu Ngọc, hồi nãy cậu đã dọn một vài món đồ có giá trị cần mang, giờ cậu ngồi xuống hít một hơi, ăn quả đào mật rồi nói: “Nói thật thì sau này chúng ta có thể bỏ qua hết mọi chuyện, cậu không đến làm phiền tôi và Phó tổng, tôi cũng sẽ không tìm cậu, đây là kết cuộc tốt nhất, nếu cậu tìm tôi lần nào tôi sẽ trả lại cậu lần ấy.”
Cậu tự nhận câu này đã rất kiên nhẫn ôn hòa rồi, không ngờ Quý Châu Ngọc như thể bị nhục nhã rất lớn, tức giận nói lại: “Không có chuyện đó!”
Tiêu Ca trầm ngâm, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu Quý Châu Ngọc là người lòng dạ điên cuồng, hẹp hòi, hay là M nữa.
Không hiểu thì hỏi, Tiêu Ca tò mò: “Bộ cậu thích làm việc cho tôi à?”
Lúc này Quý Châu Ngọc không hé răng.
Quý Châu Ngọc tức giận đến trợn trắng mắt, nói không nên lời.
Sau đó Quý Châu Ngọc cùng đi đến nhà họ Phó.

Trên thực tế bởi vì đã từng sắp chính thức kết hôn với Phó Tùy Vân nên Quý Châu Ngọc cũng từng ở nơi này mấy ngày, địa chỉ nhà này cũng không xa lạ với cậu.
Chẳng qua lần trước đến đây quanh Quý Châu Ngọc có rất nhiều người, có vệ sĩ và giúp việc cung kính cầm hành lý, vào bằng cửa chính; mà lúc này đến, cậu mặt xám mày tro khiêng khăn trải giường và chăn của Tiêu Ca, chẳng ai đếm xỉa nổi giận đùng đùng.
Hơn nữa dọn hành lý xong rồi mà Tiêu Ca vẫn không có ý cho cậu đi.
“Họ Tiêu, cậu rốt cuộc muốn gì?” Quý Châu Ngọc quả thực tức giận đến nỗi cắn chặt môi đỏ, nước mắt chảy quanh hốc mắt.
Kế hoạch của Tiêu Ca là nhốt cậu ta ở đây khiến Nhậm Phi Dương không chiến mà bại, tất nhiên sẽ không thả đi bây giờ, nghe vậy thì suy nghĩ rồi sai tiếp, “Đi lấy dâu rửa sạch, không cho ăn vụng, thi đấu cần dùng.”
Quý Châu Ngọc vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên nói: “Tiêu Ca, lòng tôi với cậu giờ chỉ còn tàn tro.”
Tiêu Ca: “… Ồ, chẳng lẽ cậu từng yêu tôi?”
Cậu chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ Quý Châu Ngọc bỗng nhiên quay mặt đi.
Cả hai im lặng hồi lâu, Quý Châu Ngọc mới chậm rãi kể: “Cái hôm ngoài nhà thờ đó tôi phát hiện cậu thật sự rất A, trong nháy mắt đó tôi đã rung động.

Lúc sau tôi vẫn luôn đang âm thầm chú ý cậu, nào ngờ cái ngày tôi tìm đến nhà chưa nói được câu nào thì cậu đã nổi giận với tôi rồi.”
Tiêu Ca: “…” Thì ra bài ca 《 Cướp đàn ông 》 là Quý Châu Ngọc mở cho Phó Tùy Vân nghe?
Quý Châu Ngọc nói năng đầy khí phách: “Tôi hận cậu, hận cậu cả đời, chưa có người nào đối xử như vậy với tôi.

Sau này dù cậu có quay sang yêu tôi thì tôi cũng không còn trân trọng tình cảm đó nữa.”
Tiêu Ca suy nghĩ một chút, trả lời một cách chém đinh chặt sắt: “Không có chuyện tôi yêu cậu, hơn nữa cậu cũng chẳng phải người tốt.”.


Cập nhật truyện nhanh tại || TR UМtruyeИ.

VЛ ||
Quý Châu Ngọc: “…”
Quý Châu Ngọc ôm cái danh người xấu đi rửa dâu tây.
Trừ sự kinh ngạc lúc đầu thì Tiêu Ca cũng không để chuyện Quý Châu Ngọc thích mình trong lòng, thấy người đi thì đứng dậy định sắp xếp hành lý, lúc này mới phát hiện Phó Tùy Vân không biết khi nào đã về nhà.
Tổng tài tập đoàn trăm công ngàn việc, buổi sáng sau khi giúp dọn vài món đồ thì Phó Tùy Vân không thể không đến công ty xử lý vài chuyện quan trọng, đồng thời cũng cho tài xế và vệ sĩ hộ tống Tiêu Ca vào nhà họ Phó gặp mặt.
Vì vậy khi về nhà, Phó Tùy Vân gần như nghe được đoạn đối thoại của cậu và Quý Châu Ngọc nên vẻ mặt rất căng thẳng.
“Phó tổng?” Tiêu Ca vội vàng quơ quơ tay ở trước mặt anh.
Phó Tùy Vân chậm chạp lấy lại tinh thần, nắm lấy tay cậu, “Tiêu Tiêu, em thật sự không thích Quý Châu Ngọc?”
“Không thích.” Tiêu Ca dở khóc dở cười, “Cậu ta cũng không phải Phẩm Như, tại sao tôi lại thích được? Anh lợi hại hơn nhiều.”
Phó Tùy Vân vẫn còn lo được lo mất: “Nhưng mà gã nào quen cậu ta thì gần như đều thích cả.”
Thế thì đúng.
Tiêu Ca chỉ còn cách nắm lại tay Phó Tùy Vân, hứa hẹn thật nghiêm túc: “Tôi thật sự không thích cậu ta, tôi thích người chính trực, tính cách cao thượng, tam quan bình thường.”
Phó Tùy Vân lập tức bảo đảm một cách nghiêm túc, “Tập đoàn họ Phó của tôi không bao giờ làm trái pháp luật.”
Tiêu Ca hài lòng gật đầu, an ủi Phó Tùy Vân: “Anh là tốt nhất.”
Đúng lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên như vũ bão, quản gia vội tới báo: “Phó tổng, không tốt rồi, cậu Nhậm tới!”
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân liếc nhau, họ tìm được trong mắt đối phương sự kinh ngạc.
Còn chưa đợi Phó Tùy Vân lên tiếng, Nhậm Phi Dương không ấn chuông cửa nữa mà đập cửa rầm rầm.
“Cho cậu ta vào.” Phó Tùy Vân nhíu mày ra lệnh, giọng điệu hơi tức giận.


Phó Tùy Vân không sợ gã, dù được cưng nhưng nói đến cùng thì Nhậm Phi Dương cũng chỉ là con cháu trong họ Nhậm thôi, nếu Phó Tùy Vân vẫn tức giận thì người lớn của nhà họ Nhậm sẽ không khiển trách Nhậm Phi Dương nhưng cũng sẽ cố mà khuyên dỗ gã đừng chọc họ Phó.

Quản gia nghe lời đi mở cửa, Nhậm Phi Dương phóng cái vèo như một cơn gió vào phòng khách.
“Phó Tùy Vân,” Nhậm Phi Dương cao giọng chất vấn, “Anh bắt người của tôi là có ý gì? Muốn đánh nhau sao?”
Không ổn.
Nhìn thấy Nhậm Phi Dương ba bước thành hai mà vọt vào thì Phó Tùy Vân liền biết không ổn rồi, nhất thời không rảnh tức giận mà vội vàng xoay người định an ủi Tiêu Ca.
Nhưng chậm một bước.
Tiêu Ca giận tím mặt, nắm lấy cổ áo Nhậm Phi Dương, âm giọng cao lên: “Cậu Nhậm đến nhà người khác làm khách tại sao lại không thay dép?!”
Nhậm Phi Dương ngơ ngác: “…???”
Phó Tùy Vân: “…”
Quản gia nhà họ Phó: “…”
Quý Châu Ngọc vui mừng phấn chấn chạy ra vì nghĩ được cứu: “…”
Dưới cơn giận của Tiêu Ca, Nhậm Phi Dương - Cậu Nhậm cũng bị đóng gói nhét vào phòng bếp.
Cùng Quý Châu Ngọc đứng thành hàng rửa dâu tây..