Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Gia Nhạc thức dậy thì vội vàng thu dọn chải chuốt. Vì phải gặp khách hàng nên nhất định ăn mặc phải tương đối chính thức một chút, phải chọn bộ đồ tốt nhất để mặc.
Cậu xem lại giấy tờ một lần nữa, Thịnh Mặc đã nói, những tư liệu về các công trình đã hoàn thành nhất định phải mang theo, đó là bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh năng lực của công ty mình. Nội tâm Lâm Gia Nhạc tràn đầy cảm giác bất an, cậu chỉ nắm chắc được một phần công trình này chủ nhà sẽ giao cho cậu vì nể mặt Đới Khởi mà thôi. Cứ cho là vậy, cậu vẫn chuẩn bị hết sức, ít nhất đây cũng là một cơ hội trải nghiệm hiếm có, trong quá trình giải quyết việc này, cậu học được, không phải chỉ là một phần, mà là mười phần.
Lưu Minh Lượng cũng đến rất sớm, trang phục cũng tươm tất. Vì phải gặp mặt chủ biệt thự nên Lưu Minh Lượng đã dời lại cuộc hẹn với vị khách hàng cũ kia. Hai người đến nhà Thịnh Mặc trước, còn mua không ít đồ ăn, đến trưa có thể về nấu ăn ở nhà Thịnh Mặc luôn, nhất là Đâu Đâu, nhất định phải bồi thường nó cho tốt.
Lúc đến chỗ Thịnh Mặc, anh đã đi lấy ảnh chụp về từ sớm, hơn nữa còn chọn riêng ra những tấm chụp tốt nhất. Đâu Đâu chạy theo Lâm Gia Nhạc đến tận sofa, cọ chân cậu, nó ngồi trên mặt đất giống như một đứa trẻ nhìn chằm chằm từng động tác của Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc xem bản dự toán một lần, phần đầu là giới thiệu vắn tắt về công ty, phần giữa là đơn giá các mặt hàng, sau cùng là ảnh chụp thực tế các công trình, nhìn qua có vẻ vô cùng chi tiết toàn diện. Cậu xem xong, đưa cho Lưu Minh Lượng “Anh Lưu, anh xem xem, có cần bổ sung gì không?”
Lưu Minh Lượng tươi cười vui sướng cầm xem, không ngừng khen ngợi “Tốt lắm, làm tốt lắm. Trước kia anh chưa từng xem bản dự toán nào chi tiết như thế này đâu. Anh thấy cùng lắm Lão Quách chỉ cho khách hàng xem được một cái bảng giá thôi, làm sao chi tiết được như chúng ta. Vẫn là người đọc sách, nghĩ cách cũng nghĩ đến chu toàn.”
Lâm Gia Nhạc nhìn qua Thịnh Mặc đang ngồi ở đối diện, cười nói “Đều là công sức của Thầy Thịnh”
Lưu Minh Lượng liên tục gật đầu “Thật sự phải cảm ơn Thầy Thịnh”
Thịnh Mặc cười cười “Thật ra đều là Tiểu Lâm làm, tôi chỉ đạo chút ít thôi.” Lời cảm ơn từ miệng người thuần phác nói ra thì không phải là lời khách sáo có lệ, là lời cảm ơn chân thành.
Thịnh Mặc mang vài tấm ảnh hôm qua chụp ra cho hai người Lâm Gia Nhạc xem, đặc biệt còn có mấy bức chụp Đâu Đâu. Lâm Gia Nhạc cầm những bức ảnh kia lên, nhìn mãi, không biết là do máy ảnh rất tốt hay do người mẫu quá ăn ảnh, mấy bức cậu chụp lại có thể nhìn rất được, ít nhất không bị mờ cũng không bị lệch, chụp được hình ảnh của Thịnh Mặc và Đâu Đâu rất đẹp.
“Tiêu Lâm, mấy bức ảnh của Đâu Đâu cậu cầm đi, đều là những bức ảnh đầu tiên mà cậu chụp, giữ lại làm kỉ niệm.” Thịnh Mặc đem mấy tấm ảnh đó cùng với những bức mình chụp Lâm Gia Nhạc đặt vào cùng nhau, cất vào một cái túi giấy rồi đưa cho Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc đổ ảnh ra nhìn “Thầy Thịnh, ảnh anh và Đâu Đâu thì anh giữ đi, tôi giữ ảnh của Đâu Đâu với tôi là được rồi”
Thịnh Mặc nói “Không sao đâu, ảnh này tôi lại đi rửa thêm là được, cậu cứ cầm đi. Tác phẩm đầu tay, giữ làm kỉ niệm đó” Thật ra không thể không nói Thịnh Mặc có ý riêng, muốn nhân cơ hội này mang ảnh chụp của mình đưa cho người ta.
“Vậy được rồi, tôi giữ nhé” Lâm Gia Nhạc đem tất cả ảnh chụp cho vào túi giấy.
Lưu Minh Lượng xem xong thì đặt bản dự toán xuống “Này, Gia Nhạc, anh cũng muốn xem ảnh cậu chụp”
Lâm Gia Nhạc đưa túi giấy cho anh ta “Anh Lưu anh xem đi”
Lưu Minh Lượng đổ anh ra “Ồ, ảnh chụp không tệ nhỉ. Lúc nãy anh xem ảnh chụp nhà cửa cũng được lắm, không ngờ ảnh chụp người với chó càng đẹp hơn. Nhìn Đâu Đâu này, đáng yêu thật. Gia Nhạc cũng ra dáng quá, nhưng cậu cười hơi gượng rồi. Thầy Thịnh chụp tấm này thật đẹp, đẹp trai hơn cả diễn viên trong tivi nữa. Đây là Gia Nhạc chụp sao? Không tệ, xem bức này xem…”
Lưu Minh Lượng có cái chất phác và nhiệt tình đặc hữu của nông dân, mỗi bức ảnh đều có lời bình luận mà còn là những lời vô cùng xuôi tai. Lâm Gia Nhạc nghe đến nỗi đỏ cả mặt, Thịnh Mặc thì vừa nghe vừa cười tủm tỉm nhìn Lâm Gia Nhạc và Đâu Đâu, trong lòng anh đồng tình không ngớt, Lưu Minh Lượng nói rất đúng.
Lâm Gia Nhạc cảm giác còn nghe nữa thì mặt mình nhỏ được ra máu luôn, vội vàng đứng lên chạy vào bếp hầm xương cho Đâu Đâu. Đâu Đâu hình như biết sắp có đồ ăn ngon, vội vàng chạy đến phòng bếp theo cậu. Lâm Gia Nhạc rửa sạch cái nồi đã lâu không được sử dụng, rửa sạch cả xương, thêm nước, đặt lên bật bếp bắt đầu đun.
Đặt bếp hầm xương xong, Gia Nhạc xem thời gian, cũng không còn sớm, cậu bắt đầu xử lý thực phẩm đã mang tới, chuẩn bị nấu cơm. Thịnh Mặc thấy cậu vào bếp mãi chẳng ra thì liền chạy đến xem thế nào, chỉ thấy Đâu Đâu im lặng ngồi trên cửa phòng bếp, giống như một bông hướng dương đầu xoay theo chuyển động của mặt trời nhỏ Lâm Gia Nhạc. Thịnh Mặc nói “Các cậu còn mang cả đồ ăn đến à?”
Lâm Gia Nhạc quay lại cười “Đúng vậy, Thầy Đới hẹn gặp lúc ba giờ chiều, có hơi muộn, cứ phải ăn uống trước rồi đi, anh cũng phải ăn trưa mà, tôi mang đồ tới làm rồi chúng ta cùng ăn.”
Thịnh Mặc nhớ tới gì đó, đi ra phòng khách một lát, lấy ra một túi plastic “Cậu mặc cái này vào đi”
“Đây là gì thế?” Lâm Gia Nhạc hiếu kì.
“Tạp dề” Thịnh Mặc mở túi giấy to bên ngoài ra “Lần trước lúc đi siêu thị thấy người ta giảm giá tạp dề nên thuận tay mua một cái”. Bản thân anh không vào bếp, nấu nước mì tôm cũng không có dầu khói hay bắn bẩn, hoàn toàn chẳng dùng tới tạp dề. Hôm ấy thấy tạp dề bán giảm giá có rất đông người chen mua, nghĩ đến lần Lâm Gia Nhạc nấu cơm ở nhà mình, có lẽ sau này còn có thể làm nữa, trong lòng anh tràn ngập suy nghĩ như vậy, liền mua một cái, không mua hàng giảm giá mà chọn một cái chịu bẩn lại dễ giặt. Nếu Lâm Gia Nhạc biết giá của cái tạp dề này, chắc chắn sẽ kêu quá đắt. Không ngờ cái tạp dề này được phát huy công dụng nhanh thế, Thịnh Mặc rất thoải mái.
Lâm Gia Nhạc nhìn cái tạp dề, lại nhìn hai tay mình đều đang dính nước tương, cầm tạp dề mới chắc chắn sẽ bẩn. Thịnh Mặc đi tới “Để tôi mặc giúp cậu” rồi đưa tạp dề vòng vào cổ cậu, sau lại đứng ra sau lưng Lâm Gia Nhạc giúp cậu buộc dây.
“Được rồi” Thịnh Mặc vừa lòng nhìn kiệt tác của mình “Không tệ”
Đâu Đâu nhìn Lâm Gia Nhạc mặc tạp dề, vòng quanh chân cậu hai vòng ngửa đầu kêu ư ử, ý là dễ nhìn lắm.
Thịnh Mặc cười nói “Đâu Đâu cũng bảo dễ nhìn”
Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng cười một cái “Vậy sao? Mặc tạp dề cũng tốt, chiều nay phải đi gặp khách, quần áo không thể để bẩn được”
Thịnh Mặc nói “Cần tôi giúp gì không?”
Lâm Gia Nhạc nhìn túi hành dưới bàn “Thầy Thịnh giúp tôi nhặt hành đi”
Thịnh Mặc nghe lời, thực sự ngồi xổm xuống nhặt hành. Trừ Đâu Đâu rảnh rang, trong phòng bếp trong chốc lát chỉ còn tiếng nước róc rách vang lên từ chỗ Lâm Gia Nhạc đang rửa đồ ăn, hai người đều đang chuyên chú làm việc của mình, nhìn qua cảm giác vô cùng an yên.
Lưu Minh Lượng xem ảnh chụp xong cũng chạy đến phòng bếp giúp việc, nhưng phòng bếp không lớn, đã có hai người một chó ở trong, thêm người thứ ba thì có vẻ chật chội “Gia Nhạc, cần anh giúp gì không?”
“Anh Lưu, em đang nấu rồi, cơm trưa hôm nay cứ để em lo. Anh đi nghỉ đi, xem TV đợi em một chút” Lâm Gia Nhạc quay đầu nói với Lưu Minh Lượng.
Lưu Minh Lượng nhìn không thấy đất dụng võ cho mình thì liền quay ra phòng khách xem TV.
Lâm Gia Nhạc rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu thái nhỏ. Thịnh Mặc còn ngồi xổm một chỗ nhặt hành. Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn anh một cái “Thầy Thịnh, đủ rồi, không cần nhặt hết đâu, anh đưa tôi đi, thế này là được rồi.”
Thịnh Mặc nhìn chỗ hành trong tay “Thế này là được sao?”
“Được mà, rất tốt rồi, anh đặt vào trong rổ đi” Lâm Gia Nhạc nói. Kỳ thật chỗ hành Thịnh Mặc nhặt không đạt tiêu chuẩn lắm, ngọn héo còn chưa nhặt sạch, phần vỏ già màu đen cũng vẫn còn chỗ có chỗ không, đáng quý nhất là anh biết bỏ gốc hành đi. Lâm Gia Nhạc đánh giá anh trước nay chưa từng làm việc này nhưng vẫn tích cực giúp mình, bản thân mình mà phủ nhận kết quả của anh thì có phần tổn thương lòng tốt của người ta, cho nên phải nói anh làm rất tốt rồi.
Thịnh Mặc đặt hành xuống “Có cần tôi giúp gì nữa không?”
Lâm Gia Nhạc vội vàng nói “Không có đâu. Tôi xào đồ ăn bây giờ, chỗ này toàn khói với dầu, Thầy Thịnh dẫn Đâu Đâu ra ngoài trước đi. Đồ ăn xong tôi sẽ gọi anh.”
Thịnh Mặc ừ một tiếng, rửa tay dẫn Đâu Đâu đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau Lâm Gia Nhạc đã làm xong đồ ăn, vì buổi chiều còn phải ra ngoài nên không có thời gian làm những món phức tạp, đồ ăn hôm nay đều là những món gia đình đơn giản, có điều hương vị vẫn vô cùng hấp dẫn. Thịnh Mặc thấy vậy cũng đã vô cùng hài lòng, so với thức ăn nhanh anh gọi người ta mang đến thì tốt hơn nhiều lắm rồi.
Lúc ba người mang bát đũa lên ăn cơm là mười hai giờ rưỡi, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút là xong. Nhà của Thịnh Mặc cách quán trà Thiên Ý không xa, lái xe đến đó đại khái chỉ mất nửa tiếng.
“Lát nữa tôi đi cùng hai người” Thịnh Mặc nói.
Tay gắp đồ ăn của Lâm Gia Nhạc ngừng lại, nói thật, lần này đi gặp khách hàng lòng cậu có chút không yên. Dù sao người ở trong biệt thự thì yêu cầu rồi giá cả chắc sẽ không nhỏ, có Thịnh Mặc đi cùng nói chuyện thì dũng khí trong lòng cũng được tăng thêm “Vậy thật cảm ơn Thầy Thịnh”
Lưu Minh Lượng cũng thở phào một hơi rất rõ ràng, anh chỉ lo lần này Thịnh Mặc không muốn đi cùng, mà bản thân thì cũng không tiện mở miệng nhờ vả, giờ cậu ta chủ động mở miệng nói muốn đi thì mình còn phải lo gì nữa.
Thịnh Mặc cười một cái “Cảm ơn cái gì, tôi cũng không bận, đi trợ trận cho các cậu, tranh thủ mà giành vụ này đấy.”
Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng đều tươi cười, nếu có thể giành được công trình này, vậy thì nửa năm tới sẽ không nhận thêm việc nào khác.
Cơm nước xong mọi người cùng sửa soạn chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay phải đi bàn chính sự nên không thể mang theo Đâu Đâu, cũng không thể để nó ở trong xe, thời tiết quá nóng sẽ khiến nó mệt. Lâm Gia Nhạc vuốt đầu Đầu Đâu “Đâu Đâu ngoan, ở nhà ngoan ngoãn, lúc về sẽ làm đồ ngon cho em ăn.”
Đâu Đâu kêu một tiếng, liếm thêm một cái vào lòng bàn tay Lâm Gia Nhạc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn theo bóng họ rời đi.