Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 66: Đòi mạng




Thời điểm điện thoại di động vang lên, Thẩm Quyện đang ở trong phòng ngủ.

Bốn người trong kí túc xá đều đã đến đủ. Hai người còn lại trong số ba người địa phương, đều đang sắp xếp đồ đạc.

Thẩm Quyện không có đồ đạc gì, mang quần áo nhét vào tủ đồ xong, cái vali căn bản đã rỗng mất một nửa.

Giường đối diện tên là Tôn Minh Xuyên, người Đông Bắc, bản tính vốn tự nhiên, lúc này đang kéo tung mùng ra, xoay một vòng nhìn bọn họ một chút: "Các cậu đều không mang mùng sao?"

Thẩm Quyện ngẩng đầu lên.

Tôn Minh Xuyên gãi đầu một cái: "Mẹ tôi bảo tôi mang á, vốn dĩ tôi cũng không muốn mang, ai ngờ mẹ tôi cứ ép tôi mang. Đàn ông con trai mà dùng mùng có phải hơi bánh bèo quá không."

Vu Gia Tòng bàn đối diện nở nụ cười: "Vậy mà cậu còn giăng hả?"

"Giăng chứ." Tôn Minh Xuyên giũ mùng ào ào, kiên định nói, "Đàn ông Đông Bắc bọn tôi á, không có ưu điểm gì, chỉ là sống quá tỉ mỉ, có khi bọn tôi tỉ mỉ đến mức chính mình cũng sợ á."

Vu Gia Tòng cười đến không ngừng được.

Tôn Minh Xuyên nói: "Ầy, thôi thôi, mấy cậu đừng cười nữa nói chuyện chính sự đi, mấy cậu thật sự không giăng mùng à? Lúc trước tôi lên Tieba xem, thấy học trưởng học tỷ nói muỗi bên này y như vũ khí sinh học vậy, chích một phát là sưng to như nắm đấm."

Một phía khác, Lộ Tu Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng lôi từ vali ra một hộp nhang muỗi, ung dung thong thả nói: "Không giăng, ở đây bọn tôi có một loại đồ vật, gọi là nhang muỗi điện."

Tôn Minh Xuyên nhìn cậu ấy hai giây, lại nhòm nhòm hộp nhang muỗi trong tay cậu ấy: "Tôi thua, người anh em, ý kiến hay nha."

Tôn Minh Xuyên vỗ tay bộp bộp, "Tôi phát hiện cậu đúng là vừa tỉ mỉ lại vừa không bánh bèo đấy, người anh em."

Thẩm Quyện cúi đầu, cũng cười cười, lôi mấy cuốn sách cuối cùng ra đặt lên bàn.

Điện thoại di động trên bàn vừa vặn vang lên, đặt chế độ yên lặng, nhưng tiếng rung rất rõ ràng.

Thẩm Quyện liếc mắt nhìn, bên trên là dãy số cậu không lưu. Cậu nhìn chằm chằm vài giây, mãi đến khi nhìn qua khóe mắt thấy ba người còn lại đều nhìn sang, mới cầm điện thoại lên nhận.

Đầu dây bên kia không lên tiếng.

Thẩm Quyện nghe thấy tiếng người huyên náo bên phía cô, rất hỗn loạn.

Ngón tay cậu hơi cứng lại, tay cầm điện thoại di động siết thật chặt: "Lâm Ngữ Kinh."

Đối phương vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Một giây sau, cậu nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, một tiếng nức nở gần như hòa lẫn vào khung cảnh đầy tạp âm.

Thẩm Quyện loạn tim.

Tiếng của cô gái nhỏ tủi thân không chịu nổi, khóc lóc gọi tên cậu, hỏi cậu tại sao còn chưa tới đón cô, nghèn nghẹt, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào không kìm nén được.

Hệt như có một bàn tay tóm lấy trái tim của cậu, từng chút từng chút một mà kéo ra bên ngoài.

"Cậu đang ở đâu." Cậu cật lực đè thấp giọng.

"Thư viện..." Lâm Ngữ Kinh vừa khóc vừa nói năng lung tung, "Tớ ở cửa thư viện, cái trường rách này sao lại lớn như vậy chứ, tớ tìm cậu một tiếng rồi. Đế Đô lớn như vậy, bà nội cũng có thể tìm ra ông nội mà, Thẩm Quyện, chúng ta có phải không có duyên phận không?"

Thẩm Quyện không hiểu cô đang nói về cái gì, chỉ cảm thấy câu "không có duyên phận" kia cực kỳ chói tai. Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: "Cậu ở đại học A?"

Lâm Ngữ Kinh khịt khịt mũi: "Chứ không tớ có thể ở đâu."

Thẩm Quyện xoay người bước nhanh ra khỏi kí túc xá: "Ở đó đợi tớ."

*

Trong khoảng thời gian ở tại nhà cũ, Lâm Ngữ Kinh đã nghĩ rất nhiều.

Những thứ kia trước khi thi đại học cô không có thời gian phân tâm lo lắng, không dám nghĩ đến, bây giờ rốt cuộc cũng rảnh rỗi, cô suy ngẫm từ đầu đến cuối một lần.

Cô đương nhiên cũng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp nhau thế nào.

Vốn dĩ cô đã quyết định, mình sẽ đến studio của cậu tìm cậu, cho cậu một niềm vui bất ngờ. Cô giáo Tiểu Lâm hào quang vạn trượng, vô cùng xinh đẹp mà đẩy cửa đi vào, nhìn bạn học Thẩm sững sờ tại chỗ.

Gặp mặt lúc khai giảng cũng được, trên con đường rậm rịt đủ loại ngô đồng nước Pháp ở đại học A, xung quanh đầy học sinh và phụ huynh lui tới, bọn họ đứng từ xa dõi mắt nhìn nhau giữa dòng người tấp nập.

Sau đó mọi thứ xung quanh đều trở thành phông nền, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.

Tế bào lãng mạn mười mấy năm chưa từng xuất hiện của thiếu nữ nay bắt đầu rục rà rục rịch.

Lâm Ngữ Kinh thật sự chưa hề nghĩ tới bọn họ sẽ gặp nhau như vậy.

Lúc cô ngồi xổm dưới bóng cây trước cửa thư viện, trán gục lên đầu gối khóc bù lu bù loa, nhất định rất xấu xí.

Cô cho rằng mình không thể như vậy.

Cửu biệt tương phùng, con gái nhất định phải đẹp.

Cô thở dài một hơi, vừa điều chỉnh lại tâm trạng, vừa dùng mu bàn tay lau lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cặp chân dài ngay trước mắt.

Lâm Ngữ Kinh ngửa đầu, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt chưa lau khô.

Thẩm Quyện đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh nhận ra những nỗi băn khoăn trước kia của cô, nỗi chờ mong lẫn lo lắng bất an đều đã biến mất toàn bộ.

Đầu óc cô có mấy giây trống rỗng.

Khung cảnh này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của cô hơn một năm qua. Thiếu niên luôn luẩn quẩn trong trí nhớ của cô lúc này đang đứng trước mặt cô. Cậu gầy đi rất nhiều, hình dáng góc cạnh rõ ràng, môi mím lại thành một đường lạnh băng, từ dưới nhìn lên thấy được hàng mi dày rậm phủ xuống của cậu.

Khí chất cả người cũng trầm lặng đi không ít.

Lâm Ngữ Kinh hơi hoảng hốt, luôn cảm giác đây vẫn là một giấc mộng, một giây sau cô sẽ bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau đó rời giường đi tự học sớm, vào giờ học.

Mãi đến khi Thẩm Quyện cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Khoảng cách hai người được rút ngắn, Thẩm Quyện nhìn cô, mắt đen kịt, ánh mắt nặng nề: "Lá gan của cậu lớn thật đấy."

Giọng của cậu khàn khàn.

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ.

Đầu óc cô nhanh chóng vận hành xem có thể nói gì, hai giây sau vẫn không có kết quả, cô nhận ra mình hoàn toàn không biết nên nói gì.

Tức khắc bật thốt lên: "Cậu thi đại học mấy điểm?"

Nhìn đi, cái gì gọi là khả năng tự trau dồi của học bá.

Chính là đây này.

Bạn học Lâm Ngữ Kinh, bạn đúng thật là một nhân tài ưu tú.

Thẩm Quyện: "..."

Thẩm Quyện còn không kịp phản ứng.

Lâm Ngữ Kinh cũng đã hồi thần lại. Lúc thốt được nửa câu này, thật ra cô cũng đã phản ứng lại, thiếu chút nữa đã cắn lưỡi mình.

Cô cảm thấy mình cứ như con ngốc.

Cho nên để bù đắp một chút, ra vẻ mình không phải kẻ đần độn như vậy, cô nhanh nhảu phản ứng mà nói tiếp: "Tớ thi được 721."

Thẩm Quyện: "..."

Bạn gái chia xa một năm rưỡi sau khi gặp lại câu đầu tiên nói với cậu là —— Cậu thi đại học mấy điểm?

Sau đó câu thứ hai, cô nói với bạn —— tớ thi được 721.

Đây mẹ nó rốt cuộc là thao tác trâu bò gì?

Thẩm Quyện suýt nữa đã bị chọc tức đến bật cười: "Thi tốt quá nhỉ."

Câu thoại này có phần quen tai.

Phảng phất như nháy mắt xuyên không đến thời điểm cô còn ở lớp 10, sau lần công bố thành tích thi tháng đầu tiên. Chỉ có điều hiện tại, người nói câu nói này đã từ cô biến thành cậu.

Lâm Ngữ Kinh tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại, cũng tự hận mình: "À, cũng được thôi."

Cậu không nói nữa.

Lâm Ngữ Kinh đợi hai giây, mở mắt ra, tầm mắt đối diện với cậu.

"Lâm Ngữ Kinh." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Quyện nhìn chằm chằm vào cô, "Tại sao cậu lại tới đại học A."

Lâm Ngữ Kinh dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt khóc đến hồng hồng, lau sạch nước mắt trên mặt, mới nói: "Đến tìm cậu."

"Sao cậu biết tớ chắc chắn sẽ vào đại học A?" Thẩm Quyện híp híp mắt, "Nếu như tớ không ở đây."

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy vấn đề này của Thẩm Quyện có hơi sỉ nhục trí thông minh của cậu.

Bởi vì muốn biết cậu ở đâu quả thực quá đơn giản.

Cô chớp chớp mắt: "Tớ chính là biết."

Thời điểm điền nguyện vọng cô đã biết cậu nhất định sẽ báo danh vào đại học A, thế nhưng ít nhiều gì cũng có một chút không chắc chắn.

Cho nên vào ngày cuối cùng trước khi nộp nguyện vọng, Lâm Ngữ Kinh đã đi xem trang web của Bát Trung.

Trang đầu là một mảng đỏ rực, vui vẻ bừng bừng, tiêu đề của chuyên đề đầu tiên chính là kiểu chữ thô to màu đen in đậm —— NHIỆT LIỆT CHÚC MỪNG BẠN HỌC THẨM QUYỆN TRƯỜNG CHÚNG TA LẤY THÀNH TÍCH XUẤT SẮC 723 ĐIỂM VINH QUANG GIÀNH ĐƯỢC TRẠNG NGUYÊN BAN TỰ NHIÊN CỦA TỈNH.

Trạng nguyên ban tự nhiên của tỉnh.

Không biết tại sao, thời điểm Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy cái chuyên đề này, vậy mà một chút cũng không bất ngờ, thật giống như điều này đã hoàn toàn là một chuyện nằm trong dự liệu.

Cậu hẳn phải như vậy.

Cậu dù thế nào cũng luôn chói lóa, mãi mãi luôn tỏa sáng.

Nên hình dung loại cảm giác đó như thế nào đây.

Tự hào đi.

Có loại cảm giác con trai mình thi được trạng nguyên tỉnh, tự hào.

Thứ duy nhất khiến bạn học Lâm 721 điểm khó chịu trong lòng chính là, ngay cả thi đại học, con mọe nó cái tên Thẩm Quyện này cũng cao hơn cô hai điểm.

Lâm Ngữ Kinh không biết đây rốt cuộc là cái tà môn huyễn giáo gì, hoặc là dùng từ "nguyền rủa" cho chuẩn xác chút đi, cho dù cô có đến một nơi xa như Hoài Thành học tập, nhưng sống chết gì cũng không thoát khỏi con số hai này.

Bên này cô đã thất thần mất một hồi lâu, bên kia Thẩm Quyện đã đứng dậy rồi, từ trên cao nhìn xuống cô, bỗng nhiên nhếch nhếch môi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu biết tất cả mọi chuyện."

Kì nghỉ hè ấy, sau khi thi đại học, Lâm Ngữ Kinh gọi cú điện thoại kia tới, về sau Thẩm Quyện tỉnh táo cân nhắc lại, đã nghĩ tới vô số khả năng.

Khả năng thứ nhất xộc vào đầu, chính là cô gái nhỏ buông một câu "Tớ đây không thích cậu nữa rồi.".

Tình yêu của Lâm Ngữ Kinh từ đầu tới cuối đều quá giảo hoạt.

Cho tới nay đều là cậu đuổi theo cô.

Cô trốn tránh, cô lùi bước, cô giữ cho mình đủ đường lui. Sau đó thì trải qua hơn một năm, đột nhiên xuất hiện một cú điện thoại, khiến người ta không cách nào không nghĩ nhiều.

Gọi đến cú điện thoại này, cô sẽ nói cái gì, Thẩm Quyện không muốn nghĩ thêm nữa.

Cậu ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi, thật giống như cứ tiếp tục duy trì như vậy thì có thể ngăn cản điều gì đó xảy ra.

Hiện tại cô đã trở về, cô đứng trước mặt cậu, cô đến tìm cậu.

Cô trở về rồi, cô không đi nữa.

Nhận thức này khiến những ngón tay cứng cỏi của cậu đều đang run lên.

Sau đó thì sao.

Sau đó phục hồi tinh thần lại, ngọn lửa trong lòng trực tiếp bị nhen lên. Loại cảm giác hoang mang, mờ mịt lại vô lực lẫn lộn với nhau, cơn giận bị mạnh mẽ đè nén mười mấy tháng nay cuối cùng cũng bùng nổ, ép cũng không ép được.

Một năm rưỡi này Thẩm Quyện cậu thực sự trải qua quá ngột ngạt.

Mẹ nó cậu quá oan ức.

Cậu khép mắt lại, ép giọng đến cực thấp, như là đang ra sức kiềm chế: "Cậu biết tất cả mọi chuyện, cậu muốn đi thì đi, nguyên một năm rưỡi cả một chút tin tức cũng không gửi cho tôi, hiện giờ muốn trở về thì trở về, là như vậy sao?"

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.

"Tôi cái gì cũng không biết, con mẹ nó đáng đời tôi luôn là một kẻ ngu, từ đầu đến cuối phải đứng yên ở đây chờ cậu, là như vậy sao?" Thẩm Quyện nhẹ giọng nói.

Lâm Ngữ Kinh ngẩng lên đầu nhìn cậu yên lặng nổi giận, có chút không biết làm sao.

Đây là lần đầu tiên cậu nổi giận với cô.

Cô vội vàng đứng dậy, ngồi cũng khá lâu, chân đều đã tê rần. Cô cúi đầu chống đầu gối, trì hoãn một lúc lâu, việc đầu tiên làm là xin lỗi: "Xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này lại kích thích thêm một luồng lửa giận trong Thẩm Quyện.

Cô cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Tớ không phải... không muốn gọi điện thoại cho cậu, ban đầu tớ không có điện thoại."

Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cô.

"Sau đó..."

Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, có chút do dự.

Cô không muốn nói chuyện mình đi gặp bác sĩ tâm lý cho Thẩm Quyện, cũng không phải vấn đề lớn lao gì, cô không muốn khiến bản thân như đang tỏ ra bi thảm như thế.

"Sau đó," Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nói, "Vào kì nghỉ đông năm ngoái, tớ đã gọi điện thoại cho cậu, nhưng mà tớ không gọi được."

Thẩm Quyện khựng lại: "Khoảng cuối năm ngoái?"

"Tớ còn gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu cũng không trả lời tớ." Lâm Ngữ Kinh bĩu môi, cũng hơi uất ức, "Cậu sao lại không trả lời tớ, cậu không trả lời tớ, tớ liền không dám gửi nữa, ai biết cậu có phải đã có con cẩu khác bên ngoài không."

Thẩm Quyện không lên tiếng, có chút sững sờ.

Kì nghỉ đông năm ngoái, Lạc Thanh Hà qua đời, tình trạng của Thẩm Quyện trước sau cứ ngơ ngơ ngác ngác. Mẹ Thẩm không yên lòng để cậu một mình ở đây, mang cậu về nước Anh, đến trước khai giảng mới trở về.

Cậu im lặng mím môi nhìn cô, qua một lát, thấp giọng nói: "Thi đại học xong, cú điện thoại mà cậu gọi cho tớ, là Tưởng Hàn nhận, lúc đó tớ đang bận."

"Tớ biết." Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: "Khi ấy tớ phải về Đế Đô, ở sân bay, tớ định nói với cậu một tiếng, nhưng cậu không nghe máy."

"Khi đó quá nhớ cậu, nên không nghĩ cái gì cả, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu. Sau đó bình tĩnh lại, tớ nhận ra nếu tớ gọi điện thoại tới, cậu nhận, dường như tớ cũng không biết nên nói gì." Lâm Ngữ Kinh nói.

Một năm rưỡi quá dài. Khi đó nhớ cậu, chưa suy nghĩ gì nhiều đã trực tiếp gọi điện thoại, kết quả không gặp được.

Chờ đến khi xuống máy bay trở về nhà cũ, rảnh rỗi nhưng cũng tỉnh táo lại rồi, Lâm Ngữ Kinh có chút mờ mịt, cũng hơi lo sợ.

Cô chợt nhận ra dường như mình không biết nên nói gì với Thẩm Quyện trong điện thoại.

Bởi vì thật sự đã quá lâu.

Giữa hai người họ có một khoảng thời gian bỏ không dài như vậy là sự thật. Phải nói gì đây, liệu có thể lúng túng không, có thể đã không còn tiếng nói chung không, có thể sẽ bắt máy trong trầm mặc không.

Lâm Ngữ Kinh nhỏ giọng, ăn ngay nói thật: "Qua lâu như vậy, tớ không biết... chúng ta liệu có còn tiếng nói chung không, liệu có thể bắt đầu nói chuyện qua cú điện thoại không thấy mặt nhau không, tẻ nhạt thì phải làm sao đây, gượng gạo thì phải làm sao đây. Tớ liền, không muốn nữa, lại nghĩ dù sao cũng không bao lâu nữa là gặp lại nhau rồi, gặp mặt nói cũng được."

Cô ngừng một chút, cụp mắt, thử giơ tay chạm vào đầu ngón tay cậu một cái: "Thật ra kể cả trước lúc sắp gặp được cậu, tớ cũng hơi lo sợ, sợ cậu có thể sẽ trở nên thay đổi, sợ gặp mặt có thể sẽ lúng túng, gì đó."

Thẩm Quyện rũ mắt.

Cậu từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Lâm Ngữ Kinh thả ngón tay cậu ra, lại cực kỳ ủ rũ mà chọc chọc mu bàn tay của cậu: "Tớ nói như vậy cậu đừng giận, tớ chính là muốn... đem suy nghĩ trong lòng nói hết cho cậu."

Ngôn Hành nói, cháu không thể để cậu ấy mãi lôi kéo cháu, tự bản thân cháu phải đi về phía cậu ấy.

Lâm Ngữ Kinh cũng muốn thử một chút.

Lôi kéo cậu, níu cậu đi về phía trước.

Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu: "Trong sách dạy "một xông lên, hai suy tàn, ba kiệt sức"* đấy, lần đầu tiên cậu không để ý đến tớ, lần thứ hai cũng không thành, tớ liền không dám nữa."

(*) Trích từ tác phẩm "Tào Quế luận chiến" của Tả Khâu Minh. Câu nói trên là lời dạy kinh nghiệm của Tào Quế - người đã giúp nước Lỗ nhỏ bé đánh bại nước Tề lớn mạnh. Hàm ý là lần đầu tiên đánh trống dũng khí bừng bừng, lần thứ hai đánh trống dũng khí giảm xuống, lần thứ ba đánh trống dũng khí đã khô cạn.

"Tớ không cố ý phớt lờ cậu, cũng không hề cố ý không nói với cậu." Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu, lại lặp lại một lần, dè dặt từng chút một, "Cậu đừng giận mà."

Không đợi được cậu đáp lại, Lâm Ngữ Kinh thở dài trong lòng.

Đời này chưa từng dỗ ai bao giờ.

Dỗ một người sao lại khó như thế chứ, sớm biết vậy đã tìm Trình Dật học hỏi kinh nghiệm, loại chuyện như này, cậu ta rành nhất.

Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, thở dài: "Được rồi, cậu tức giận cũng phải, cô Tiểu Lâm dỗ dành cậu."

Cô đi tới trước một bước, tới gần một chút.

Đã đi dưới nắng hè một tiếng đồng hồ, lại đứng ở chỗ này quá lâu, tay cô gái nhỏ có nhiệt độ hơi cao, nóng hầm hập kề đến đây.

Cô cẩn thận từng li từng tí nắm đầu ngón trỏ của cậu kéo qua, cầm trong tay véo véo lắc lắc, sau đó lại móc lấy. Giọng nói của cô còn mang theo chút âm mũi do vừa mới khóc, mềm nhũn: "Bạn trai, tớ rất nhớ cậu."

Yết hầu của Thẩm Quyện lăn một cái.

Không thể chịu nổi cô như vậy.

Cực kỳ uất ức mà ăn vạ làm nũng một cái, có thể đòi mạng.

Hết chương 66.

Bà She thô bỉ: Đoán xem chương sau có "first kiss" hông nè =)))))))