Lâm Ngữ Kinh liếc mắt liền thấy ngay Lâm Chỉ không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, đang đứng ở lề đường bên cạnh cổng trường. Buổi tối tầm nhìn rất ngắn, cách một đoạn như thế không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ có thể thấy bà ôm cánh tay nhìn sang bên này, bóng dáng yên lặng đứng ở nơi đó.
Cô vừa đi ra khỏi cổng trường, vừa suy ngẫm xem mình vờ như không thấy bà thì độ tin cậy được bao nhiêu.
Sau khi suy nghĩ năm giây, cô nghiêng đầu, lia mắt nhìn qua chỗ Lâm Chỉ một cái, phát hiện bà tựa hồ là đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Ngữ Kinh từ bỏ, thở dài đi tới.
Cô vốn cho rằng, qua nhiều ngày như vậy, Lâm Chỉ hẳn phải đi rồi.
Biểu cảm Lâm Chỉ bình thản, gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không dây dưa lằng nhằng: "Người vừa nãy, là ai?"
Lâm Ngữ Kinh khựng một chút: "Bạn cùng bàn."
"Bạn cùng bàn?" Lâm Chỉ nheo mắt lại, biểu cảm này của bà thoạt nhìn giống hệt như Lâm Ngữ Kinh, "Mẹ thấy các con cùng đi ra, quan hệ rất tốt?"
"Đúng thế." Lâm Ngữ Kinh giả vờ hờ hững, mặt không đổi sắc nói, "Thành tích của cậu ta cũng được, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ thảo luận học tập một chút."
Lâm Chỉ bật cười một tiếng, không rõ ý tứ.
Lâm Ngữ Kinh ép buộc bản thân nỗ lực bày ra dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng để không biến sắc, ánh mắt chân thành lại vô tội.
Cái này thuộc về lĩnh vực cô khá am hiểu, bình thường cô đều có thể diễn đến mặt không đổi sắc từ trong ra ngoài. Tuy nhiên hôm nay không giống bình thường cho lắm, cô có chút chột dạ.
Lâm Chỉ là một người nhạy cảm biết bao, ánh mắt của bà đã có phần lạnh lẽo: "Thỉnh thoảng thảo luận một chút? Mẹ thấy không chỉ thế đâu nhỉ, các con thảo luận liên quan đến học tập thật à?"
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Lâm Chỉ hít một hơi thật sâu, biểu cảm lạnh băng: "Có phải con đã yêu đương rồi không."
Cả người Lâm Ngữ Kinh có chút cứng ngắc, vẫn không lên tiếng như cũ.
Có phần không thốt ra được lời phủ nhận.
Chuyện giả bộ làm bạn cùng bàn thuần khiết lúc bình thường so với việc —— chính miệng nói ra câu "Không có" hay "Không phải" dưới bầu không khí nghiêm túc thế này, thật giống như cô đã phủ định sự tồn tại của người này.
Cô suy nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy tủi thân cho Thẩm Quyện.
Ánh mắt Lâm Chỉ hoàn toàn lạnh xuống, lại hỏi: "Con không muốn đi theo mẹ, có phải là vì đứa con trai này không?"
Không biết do đâu mà Lâm Ngữ Kinh cuống cuồng một trận.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Cơn gió cuối thu tràn vào trong phổi, khí lạnh ngấm vào người khiến cô trở nên thông suốt.
"Không phải." Lâm Ngữ Kinh nói, "Không phải là vì cậu ấy."
Lâm Chỉ cười lạnh một tiếng: "Bây giờ con không chỉ không lễ phép, mà cả cách lừa người cũng học được rồi à."
Lâm Ngữ Kinh nhìn bà: "Tôi không muốn đi cùng mẹ chỉ là vì tôi không muốn, tôi sẽ không vì ai mà quyết định vấn đề đi ở của mình."
Lâm Chỉ bộc lộ ra một nụ cười trào phúng ngắn ngủi.
Lâm Chỉ không kiên nhẫn nói: "Chuyện đi ở trước tiên không nói nữa, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của con là cố gắng học tập! Tự con nhìn xem từ khi con đến đây đã làm ra những chuyện gì! Thành tích trượt, tranh cãi, bây giờ ngay cả học hành cũng không muốn cố gắng? Chỉ muốn đi yêu đương?"
Lâm Ngữ Kinh ương ngạnh nói: "Tôi cũng sẽ không để ảnh hưởng đến học tập."
"Mày nói không ảnh hưởng thì có thể không ảnh hưởng?!" Lâm Chỉ cuối cùng cũng nổi giận, "Mày mới bao lớn? Mày biết cái gì là yêu? Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của mày đấy mày có biết không? Lâm Ngữ Kinh tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối không cho phép."
Lâm Ngữ Kinh ôn hòa nhã nhặn nói: "Mẹ, thế giới này không phải xoay quanh bà, rất nhiều chuyện bà đã từng ra quyết định, sự việc đã xảy ra, ảnh hưởng đã tạo thành. Bà không thể nói muốn thay đổi, thì tất cả sẽ quay về điểm bắt đầu một lần nữa."
Lâm Chỉ trừng mắt nhìn cô, cuối cùng vẫn không nói gì. Hai người cứ như thế đứng ở cổng trường, đôi bên đều giữ yên lặng, Thẩm Quyện từ đầu đến cuối cũng không đi ra.
Mãi cho đến khi bác Lý gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Kinh, yên lặng mới được phá vỡ. Lâm Ngữ Kinh đi về nhà, Lâm Chỉ cũng không thèm liếc mắt một cái.
Lúc cô đi đến đầu phố quay đầu đưa mắt nhìn lại, bên lề đường đã không còn ai, Lâm Chỉ đi rồi.
*
Thẩm Quyện dùng hơn mười phút mới hiểu được lời này của Hà Tùng Nam có ý gì.
Lớp 11 không có tự học buổi tối vào thứ sáu, nhưng lớp 12 có. Thời điểm bọn họ tan học Hà Tùng Nam còn đang ở trong phòng học, trên đường "múa bút thành văn" đào ngũ một phen, làm người lớp 12 bận bịu tranh thủ lúc rảnh rỗi mà gửi tin nhắn cho cậu.
Vì vậy nên, cậu ta trả lời cực kỳ chậm. Không chỉ chậm, cũng không biết có phải đã học tập đến lú người hay không, mà năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu ta bắt đầu thoái hóa vùn vụt, cứ nhất định phải gửi loại tin nhắn chỉ có dăm ba cái chữ. Mà đồng thời bởi vì tín hiệu ở lầu Bắc của lớp 12 không tốt cho lắm, nội dung gửi đến lộn xà xộn xộn, tối nghĩa y như tác phẩm cổ văn, mức độ khó hiểu có thể sánh với câu hỏi nâng cao cuối cùng trong đề toán.
Chút kiên nhẫn còn sót lại của Thẩm Quyện rốt cuộc cũng bị bào mòn sạch sẽ, cáu kỉnh đến mức hận không thể vọt vào lầu Bắc lôi cổ Hà Tùng Nam ra khỏi phòng học, giáp mặt nói chuyện cho rõ ràng.
Đơn giản mà nói, tieba của Bát Trung gần đây lại có một tin đồn.
Dựa theo lời của một vị tự xưng là "người biết chuyện đáng tin" dấu tên tiết lộ, gần đây Bát Trung mới có thêm một cặp tình nhân nhỏ thành đôi.
Thành đôi không phải trọng điểm, tuy rằng trường học nghiêm cấm chuyện như vậy, nhưng mà loại chuyện này, từ trước đến giờ "lửa rừng thiêu không hết", "gió xuân thổi lại sinh".
Xuân về hoa nở, nơi nơi hồi xuân, vạn vật cũng sẽ bắt đầu khôi phục lại.
Trọng điểm là đây là một đôi tuấn nam mỹ nữ, không chỉ có nhan sắc, mà năng lực nghiệp vụ còn rất mạnh, mũi nhọn trong truyền thuyết, con cưng của giáo viên.
Đương nhiên, quá trình này rất gian nan, nhưng những cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là người nam bắt cá hai tay*.
(*) Ở đây nguyên văn là 劈腿 (HV: phách chân) tức là từ chặt chân mà mấy chương trước đã nhắc đến, có hàm ý là ngoại tình, không chung thủy. Tình huống này mình thay bằng từ "bắt cá hai tay" để dễ hiểu hơn.
Đối tượng khiến cậu ta bắt cá hai tay là thanh mai trúc mãi của cậu ta, lớn lên bên nhau từ bé. Năm đó hai người là hai đứa bé vô tư, cặp đôi trời phú, chẳng biết thế nào mà cha mẹ nhà gái vượt qua trùng dương, mang theo cô gái ra nước ngoài sinh sống. Thế là cặp đôi trời đất tác hợp nén nước mắt chia ly, cuối cùng trở thành ánh trăng sáng vĩnh viễn trong lòng đối phương.
Mãi đến tận mười năm sau, vị ánh trăng sáng nho nhỏ này trở về, liền vén lên bức màn câu chuyện xưa.
Thẩm Quyện nghe ngóng đến đây, đã mặt không cảm xúc.
Hà Tùng Nam nói dối là đi WC chạy xuống tìm cậu. Hai người đang tựa ở một khoảng trống phía sau tòa nhà dạy học. Thẩm Quyện rút ra một điếu thuốc: "Tôi? Bắt cá hai tay?"
Hà Tùng Nam nói: "Anh trai, người ta không nói nhân vật nam này chính là cậu, người ta đã nói, chỉ là một người mặt đẹp, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, là mũi nhọn thôi."
Thẩm Quyện gật gù: "Trong gia đình tôi, giống cái duy nhất lớn lên bên tôi từ bé, chính là con chó nhà tôi."
Hà Tùng Nam vội nói: "Ai da Quyện gia, sao lại còn tự chuốc lên đầu mình thế này."
Thẩm Quyện dừng một chút, hờ hững nhìn cậu ta: "Cậu muốn chết sao?"
Nhưng Hà Tùng Nam cũng không sợ chết, cực kỳ hóng hớt mà sáp đến đây, cằm gác lên bả vai cậu: "Quyện này, cậu thật sự thành đôi với Nữ Vương đại nhân?"
Thẩm Quyện không đáp, cau mày ngửa người ra sau, duỗi một ngón tay, ghét bỏ mà đẩy đầu cậu ta ra: "Quá ỏng ẹo rồi, lăn xa ra một chút."
"Mọe nó?" Hà Tùng Nam cảm thấy bị tổn thương, "Thẩm Quyện cậu thế này là sao? Có vợ liền quên anh em à?"
Thẩm Quyện cười ngẩng đầu lên: "Cậu biết là được rồi, ông đây là người đã có vợ. Cậu, cái thể loại bị cả trường ngầm thừa nhận là gay này, đừng có truyền mùi gay cho tôi."
"Tôi... fuck." Hà Tùng Nam khiếp đảm rồi, "Con moẹ nó tôi cũng không thích đàn ông được không hả! Lịch sử nghi vấn hóa gay duy nhất của tôi chính là để ai không bị đổi bạn cùng bàn hả! Mẹ nó chứ Thẩm Quyện cậu ra dáng con người chút đi!"
*
Cả hai ngày cuối tuần Lâm Ngữ Kinh đều kinh hồn bạt vía.
Lâm Chỉ cố chấp mấy chục năm, đã là tính cách khắc vào trong xương, không phải người sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng mà cả hai lần trước, bà đều trầm mặc đến mức quá dễ qua mặt, khiến người ta cảm thấy có hơi bất an.
Mãi cho đến buổi trưa chủ nhật, Lâm Chỉ cũng không có động tĩnh gì. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh gần như đã an tâm, Lâm Chỉ gọi điện thoại cho cô.
"Chúng ta nói chuyện đi." Lâm Chỉ đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Lâm Chỉ chờ một lát, không đợi được câu trả lời, bà thở dài, ngữ khí mềm hơn vừa rồi một chút: "Tiểu Ngữ, ngày mai mẹ bay rồi."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người: "Về sao?"
"Ừ." Lâm Chỉ lạnh nhạt nói, "Trước khi đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
Khẩu vị của Lâm Chỉ thiên về thanh đạm, ăn uống cũng chuộng những nhà hàng tư nhân yên tĩnh trang nhã. Vì bà thường xuyên chạy đến các nơi công tác, nên cũng rất quen thuộc với các nhà hàng ở thành phố A. Lần này nhà hàng được chọn chính là một quán ăn chay.
Lúc ăn cơm Lâm Chỉ không nói lời nào, Lâm Ngữ Kinh cũng ngậm miệng lẳng lặng ăn. Lúc lấp gần đầy bụng rồi, cô mới ngẩng đầu lên, do dự nhìn bà: "Lúc trước tôi có tìm hiểu một chút, căn bệnh này của mẹ không coi là quá lớn, thật ra cũng không nhất định phải... cắt bỏ tất cả."
Lâm Chỉ ngừng một chút, ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút bất ngờ: "Bận rộn công việc, trước đây có lần lữa một khoảng thời gian."
Bà cúi thấp đầu, ăn miếng đậu được tạo hình như thịt cá cuối cùng, "Hơn nữa phương pháp trị liệu bảo thủ khả năng tái phát rất cao, phiền toái, không bằng cắt."
Lâm Ngữ Kinh nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Ngữ khí nhẹ như mây gió lúc bà nói ra lời này khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo. Ngay cả đối với bản thân Lâm Chỉ cũng lạnh lùng như vậy.
"À, vậy sao." Cô nhạt nhẽo nói.
"Vấn đề này không cần con quan tâm, hôm nay mẹ chủ yếu là muốn nói chuyện về vấn đề của con." Lâm Chỉ để đũa xuống, ngẩng đầu lên, "Hai ngày nay mẹ đã hỏi thăm tình hình một chút. Đứa nhóc kia, tên là Thẩm Quyện đúng không?"
Lâm Ngữ Kinh mím môi.
Bất luận Lâm Chỉ muốn nói cái gì, cô cũng đã nghĩ xong sẽ ứng phó thế nào.
Hai ngày nay cô suy nghĩ 1200 kiểu lời giải thích, chính là để chuẩn bị cho khoảnh khắc Lâm Chỉ có thể sẽ tìm cô nói chuyện này.
Lâm Chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nói: "Trước kia có rất nhiều người từng nói con giống hệt mẹ, tính cách, dáng vẻ cũng giống. Nhưng bản thân mẹ trước giờ đều không thấy vậy, mẹ cảm thấy con và Mạnh Vĩ Quốc giống nhau như đúc."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Chỉ nói tiếp: "Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ông ta là lúc báo danh sinh viên đại học năm nhất. Đến giờ mẹ vẫn còn nhớ ngày ấy, còn nhớ khi đó ông ta đã mặc quần áo gì, còn nhớ ông ta đã nói với mẹ câu gì đầu tiên."
Đây là lần đầu tiên, Lâm Chỉ nói với Lâm Ngữ Kinh về Mạnh Vĩ Quốc.
Mà trước đây, hai người ngay cả mấy câu đối thoại cũng rất hiếm hoi. Lâm Chỉ căn bản sẽ không nói với cô những thứ bà cho rằng "Hoàn toàn không cần thiết" kia.
Lâm Ngữ Kinh gần như là cảm thấy khó thể tin nổi.
"Mẹ khi đó đã cảm thấy ông ta chính là người số mệnh an bài cho mình. Mẹ cứ tưởng rằng bọn mẹ sẽ có thể đi cùng nhau cả đời. Nhưng kết quả thế nào, con cũng thấy rồi đấy."
Lâm Chỉ bình tĩnh nhìn cô, ngữ khí rất nhạt, "Tiểu Ngữ, có rất nhiều thời điểm, có rất nhiều chuyện, dù thế nào cũng sẽ không đi về hướng chúng ta mong muốn. Con chỉ mới mười sáu tuổi, bất luận hiện giờ người đó khiến con cảm thấy khắc cốt ghi tâm như thế nào, các con cũng sẽ không có sau đó."
Hết chương 59.