*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trái là Văn Tử Tuệ chuyên tâm xem phim, mà bên phải chính là cái tên đang giở trò lưu manh này.
Ở nơi công cộng mà dám ngang nhiên nói mấy lời cợt nhả.
Còn là kiểu cợt nhả tưởng bở như thế.
Lâm Ngữ Kinh tốn mấy giây mới hiểu được tại sao cậu lại nói như vậy, có phần may mắn là trong rạp chiếu phim ánh sáng tối tăm, lại bị kính 3D bự đùng che khuất hơn nửa khuôn mặt, hẳn là mặt cô trông không có chút cảm xúc nào đâu.
Cho nên cô bình tĩnh nói: "Cậu nghĩ hay quá nhỉ."
Thẩm Quyện lại là dáng vẻ hoàn toàn không bị biểu hiện bình tĩnh của cô làm lung chuyển, giọng nói nghe ra ý cười: "Có phải tai lại đỏ nữa không?"
"..."
Cứ y như một loại ám hiệu nào đó, cậu nói xong câu này, Lâm Ngữ Kinh cảm giác được vành tai mình hơi nóng nóng thật.
Thẩm Quyện lại sáp đến: "Lại đây, tớ sờ một xíu sẽ không nóng nữa."
"..."
Lâm Ngữ Kinh né qua bên cạnh, không nhịn được la vội lên: "Cậu câm miệng."
Câu này có hơi lớn tiếng, Văn Tử Tuệ quay đầu lại, nghiêng đầu về phía cô: "Cậu nói gì thế?"
Lâm Ngữ Kinh như bị điện giật mà xoay phắc người lại, đeo kính 3D bị Thẩm Quyện kéo xuống lên: "Không có gì, tớ nói Iron Man thật đẹp trai."
Cánh tay Thẩm Quyện còn đang chống lên lưng tựa của ghế cô, đối diện với bên này.
Cũng may lúc này màn hình chợt tối lại, cách một người, Văn Tử Tuệ có lẽ không nhìn thấy rõ, không chút phản ứng nào mà quay người lại lần nữa: "Cậu thích Iron Man à, tớ cảm thấy đội trưởng đẹp trai hơn một chút í, tớ khá thích kiểu này, kiểu đàn ông chững chạc đàng hoàng ấy."
Lâm Ngữ Kinh "À" một tiếng.
Trong bóng tối, cơ thể Thẩm Quyện từng chút từng chút một nghiêng qua phía trái, vai hai người lần thứ hai chạm vào nhau.
Cách hai lớp quần áo, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thiếu niên và cả một chút sức nặng. Lâm Ngữ Kinh mím mím môi, làm như không có chuyện gì nhìn vào màn hình điện ảnh, duỗi một ngón trỏ chọc lên bả vai của cậu, khẽ đẩy qua bên cạnh một cái.
Thẩm Quyện nhếch môi, không một tiếng động mà nở nụ cười.
Cậu đưa tay, móc ngón trỏ vào ngón tay nho nhỏ của cô mà kéo xuống, kéo được xuống rồi lại cầm trong tay ngắm ngía.
Tay của thiếu niên lành lạnh, cầm ngón trỏ của cô dịu dàng mân mê, từ ngón tay đến khớp xương lại đến lòng bàn tay, cuối cùng xoa xoa đầu ngón tay.
Trong bóng tối, xúc giác lại càng thêm nhạy cảm. Ngón tay Lâm Ngữ Kinh bị cậu nắm lại mân mê đến mức cả người bất thường, theo bản năng hơi rụt vai, có phần ngồi không yên.
Ở trước mặt mọi người làm việc bất chính như vậy, thậm chí còn có loại kích thích thầm kín không tên, khiến người ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Không chỉ xấu hổ, cô còn cảm thấy rất thích thú.
Lâm Ngữ Kinh, mày có thể dè dặt chút không hả?!
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình càng ngày càng sa đọa. Cô vừa định rút tay lại, Văn Tử Tuệ ngồi bên cạnh chợt vỗ vỗ cánh tay cô: "Iron Man nhà cậu! Mau nhìn kìa!"
Câu "Iron Man nhà cậu" vừa thoát ra, một giây sau, cô cảm giác được đầu ngón tay của mình bị bấm mạnh một cái.
Lâm Ngữ Kinh theo phản xạ có điều kiện: "A!"
Thẩm Quyện cũng đã khống chế sức lực, trái lại cũng chẳng đau đớn bao nhiêu, chẳng qua là giật mình một cái, do cảm giác nhoi nhói ân ẩn kia bỗng nhiên xuất hiện.
Văn Tử Tuệ lại xoay đầu qua: "Sao vậy?"
"Không sao cả." Lâm Ngữ Kinh cắn răng, cùng lúc rụt tay lại, "Thật đẹp trai."
Thẩm Quyện liều chết kéo ngón tay cô, không cho cô rút lại. Thời điểm nghe thấy một tiếng "Thật đẹp trai" đó, lại bấm đầu ngón tay cô một cái.
Đậu! Xanh!
Thẩm Quyện cậu cũng quá đáng lắm rồi đấy!
Lâm Ngữ Kinh quay đầu sang, hầm hầm nhìn cậu, sợ lại náo động đến bạn học Văn bên cạnh, âm thanh cực kỳ cực kỳ nhỏ: "Buông tay ra."
Thẩm Quyện vẫn không buông, nắm đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như đang xoa dịu, động tác rất dịu dàng.
Cô nghiêng người đến gần, cẩn thận từng li từng tí nhích tới bên tai cậu, âm thanh càng thấp hơn: "Cậu chú ý một chút được không hả, bị bọn họ phát hiện thì biết làm sao?"
Cô nói "Bọn họ", chính là chỉ ba người bọn Lý Lâm Văn Tử Tuệ.
Thẩm Quyện nghe vậy nhấc mắt lên, nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang phía bọn Lý Lâm bên kia.
Ba cái đầu mang kính 3D bự chảng xếp thành một hàng ngang, đồng loạt quay qua đây một góc bốn mươi lăm độ, nhìn về hướng của bọn họ.
Ngó thấy cậu ngẩng đầu nhìn lại đây, ba cái đầu này lại đồng đồng loạt loạt mà "Xoẹt" một phát quay đầu lại, toàn bộ xoay trở về, bình tĩnh tiếp tục nhìn màn hình điện ảnh phía trước.
Mọi người đều xem như không có chuyện gì xảy ra.
Mà người đang quay lưng với họ - Lâm Ngữ Kinh, không mảy may hay biết gì với tất cả những chuyện này.
Thẩm Quyện thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc nói: "Bọn họ không phát hiện."
Kết thúc bộ phim điện ảnh hơn hai tiếng, Lâm Ngữ Kinh cũng không biết bộ phim này nói về cái gì. Cô hoàn toàn chìm đắm trong sự nghiệp vụng trộm với Thẩm Quyện.
Nói là vụng trộm, thật ra cũng chỉ là vuốt vuốt đầu ngón tay. Mới bắt đầu Lâm Ngữ Kinh còn lười để ý đến cậu, kết quả là xu hướng càng chơi càng hăng của người này vô cùng lớn mạnh, mà cũng không quá đáng gì, chỉ lười biếng co ro trong chỗ ngồi, cầm ngón tay cô từ từ xoa xoa nắn nắn.
Cuối cùng, Lâm Ngữ Kinh bị chọc cho bực mình, thực sự không nhịn được, rút ngón tay ra, đảo tay nắm lấy tay cậu.
Tay nam sinh và tay nữ sinh chênh lệch nhau rất nhiều. Tay của cậu lớn hơn tay cô một vòng, có thể cảm nhận được đại khái hình dáng của khớp xương, cũng không mềm mại, sờ lên cưng cứng.
Lâm Ngữ Kinh cầm lấy tay cậu kéo qua, để lên bên môi, như cho hả giận mà cắn ngón giữa của cậu một cái.
Bờ môi của thiếu nữ mềm mềm, âm ấm. Răng cửa nho nhỏ cắn tới, như thú con mài răng. Đầu lưỡi lơ đãng sượt qua đầu ngón tay cậu, xúc cảm ẩm ướt, ngứa ngái đến tê tê dại dại.
Thẩm Quyện cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngừng một giây, tiếp đó hơi thở có phần hỗn loạn.
Lâm Ngữ Kinh ngậm đầu ngón tay của cậu, nhẹ nhàng cạ cạ răng lên, sau đó cứ như thù lớn đã báo, lạnh lùng tàn nhẫn quăng tay cậu đi.
Chiêu này đạt được hiệu quả kinh người.
Thẩm Quyện thế mà thật sự yên tĩnh lại, cứ thế mãi đến lúc bộ phim kết thúc. Người này đến vội vã đi cũng vội vàng, ngay cả cơm tối cũng không ăn chung với bọn họ.
*
Thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng trôi qua nhanh hơn thời gian học tập. Một hai ngày nghỉ chớp mắt đã trôi qua. Buổi tối chủ nhật, Lâm Ngữ Kinh nhận được điện thoại của Lâm Chỉ, sáng sớm ngày mai bà ấy sẽ đến, bảo cô buổi trưa đi ăn một bữa cơm.
Lâm Ngữ Kinh đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm như vậy, việc Lâm Chỉ đặt nặng vấn đề thành tích ít nhiều gì cũng làm cô nảy sinh một chút áp lực. Buổi tối hôm đó cô liền gặp ác mộng.
Trong mơ Lâm Chỉ và Thẩm Quyện thay phiên xuất hiện dưới ống kính. Bối cảnh câu chuyện trở lại lần đầu thi tháng mấy tháng trước, Thẩm Quyện cầm phiếu thành tích của cô, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc: "Điểm cậu mới thi chỉ có chút này thôi à?"
Lâm Chỉ biểu cảm nhạt nhẽo: "Mày nghĩ lại xem tại sao mày đến Bát Trung lại chỉ có thể thi được hạng hai khối, tao thấy người thứ ba cũng chỉ thấp hơn mày một hai điểm thôi đấy."
Thẩm Quyện nói tiếp: "Học hành đúng là chẳng ra sao."
Ngày hôm sau Lâm Ngữ Kinh vác theo hai vành mắt thâm đen đi đến trường. Lý Lâm còn liếc nhìn cô thêm vài lần: "Em gái Lâm, ngủ không ngon hả?"
Lâm Ngữ Kinh buổi tối mơ một giấc mơ, bây giờ trong đầu toàn là Thẩm Quyện hai lần kiểm tra đều cao hơn cô hai điểm, còn nói cô chỉ thi được có chút điểm, học hành thật chẳng ra sao.
Cô đờ đẫn ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Thẩm Quyện tên khốn này..."
Lý Lâm: "..."
Tên khốn Thẩm Quyện đến tiết 3 mới khoan thai đến trễ, ngáp một cái đi vào phòng học, trong tay cầm một hộp kẹo đường giòn* thủ công, đặt trên bàn Lâm Ngữ Kinh: "Chào buổi sáng, bạn gái."
(*) Tên tiếng trung là 糖酥 (HV: đường tô – tô là giòn). Nó giống giống loại kẹo đậu phộng của mình.
Lâm Ngữ Kinh ngủ không ngon, còn chưa có tinh thần lắm. Tuy nhiên trải qua lễ rửa tội dài ba tiết học, đã tỉnh người từ trong giấc mộng, "Ài" một tiếng, thấp giọng nói: "Tớ nhắc nhở cậu lần thứ ba nha, cậu chú ý một chút."
Thẩm Quyện nhướng mày: "Chú ý cái gì."
"Bạn học Thẩm, yêu sớm là một tình huống rất nghiêm trọng." Lâm Ngữ Kinh nói, "Vậy nên bình thường cậu không được lớn lối như vậy. Chuyện đó trời biết cậu biết tớ biết, chúng ta phải hơi chú ý một chút, không nên để bạn học cùng lớp nhìn ra."
Thẩm Quyện trầm mặc, cậu không biết nên nhắc nhở cô thế nào, lúc này mới bắt đầu chú ý như vậy hình như đã hơi muộn rồi.
Lâm Ngữ Kinh cho rằng cậu không lên tiếng là do không được vui vẻ: "Cậu muốn bị Lưu Phúc Giang gọi đi nói chuyện sao?"
Thẩm Quyện suy tư đôi chút về phương thức giải quyết của Lưu Phúc Giang.
—— Thầy cũng không phải là không hiểu được các em. Thường ngày áp lực học tập quá lớn, nói chuyện yêu đương cũng rất bình thường. Tiết tự học sớm này hai em đừng có vào, cũng đừng đi đâu cả, ngồi yên trong văn phòng của thầy nói chuyện yêu đương đi.
Tuyệt thay.
Cậu gật gù, phối hợp nói: "Được, vậy hộp kẹo đường giòn này đưa cho cậu cũng không thích hợp lắm —", cậu nói xong liền định cầm hộp kẹo đường trên bàn cô về.
Lâm Ngữ Kinh nhanh nhảu cầm lấy hộp kẹo đường trước khi cậu ra tay, ôm vào trong lòng: "Tình huống bạn cùng bàn mang đồ ăn vặt cho nhau vẫn còn chưa lớn." Cô trịnh trọng nói, "Hôm nay hai chúng ta phải giữ khoảng cách, cố gắng chỉ thể hiện dáng vẻ hữu nghị một hộp kẹo đường của bạn cùng bàn mà thôi."
Thẩm Quyện nhìn cô ôm hộp kẹo đường giòn mà như đang bảo vệ con trai mình, ánh mắt đề phòng nhìn nhìn cậu, dáng vẻ cứ như một giây sau cậu sẽ nhào tới cướp vậy, tựa lên tường cười đến mức không nói nên lời.
Sao có thể đáng yêu thế chứ.
*
Lâm Ngữ Kinh nói được là làm được, hai người họ hôm nay phải giữ khoảng cách. Khoảng cách sinh ra tình yêu, khoảng cách sinh cái đẹp. Bọn họ chỉ im lặng một cách bình thường, chỉ có quan hệ bạn cùng bàn với tình hữu nghị một hộp kẹo đường giòn rẻ mạt.
Quan hệ mỏng manh như thế, làm sao có thể cùng nhau ăn trưa, không thích hợp. Cho nên vào buổi trưa, kết thúc tiết học cuối cùng, chuông tan học vừa vang, Thẩm Quyện đã đi với bọn Hà Tùng Nam rồi.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, thu dọn đồ trên bàn một lát, vừa ra khỏi tòa nhà dạy học đã nhìn thấy Lâm Chỉ đứng ở cửa ra vào.
Sau khi Lâm Chỉ ly hôn với Mạnh Vĩ Quốc, Lâm Ngữ Kinh chưa từng gặp lại bà. Người phụ nữ mặc một chiếc quần dài màu đen làm từ lông dê, trang điểm tinh xảo, ngũ quan thật ra có vẻ ôn hòa êm dịu, nhưng khí chất lại hơi lạnh lùng.
So với Mạnh Vĩ Quốc, dung mạo Lâm Ngữ Kinh càng giống Lâm Chỉ hơn. Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được không biết bao nhiêu lời nhận xét "Giống mẹ con như đúc". Cô còn nhớ hồi mình còn rất nhỏ, mỗi lần có người nói như vậy, thật ra cô đều sẽ lén lút vui vẻ rất lâu.
Khi đó Lâm Chỉ vẫn còn là thần tượng của cô.
Khi đó cô có thể kiêu ngạo nói với đám trẻ con cùng lớp rằng: "Mẹ tớ là người xinh đẹp nhất trên đời, là người lợi hại nhất".
Khi đó là bao nhiêu năm trước đây?
Lâm Ngữ Kinh đã sớm không còn nhớ rõ.
Không gặp nhau quá lâu, cô có hơi lúng túng. So với cô, Lâm Chỉ quả thực bình thản như không. Lúc cô ăn cơm không thích nói chuyện lắm, hai người trầm mặc ăn xong bữa trưa, Lâm Chỉ đặt đũa xuống.
Trong đầu Lâm Ngữ Kinh có một giây thần kinh căng lên trong nháy mắt.
Thật ra cô vẫn không sao hiểu được, Lâm Chỉ đặc biệt đến tìm cô để ăn một bữa cơm rốt cuộc là muốn làm gì.
"Hôm nay mẹ tới, đã gặp chủ nhiệm lớp con một lát, biết đôi chút về tình hình học tập của con rồi." Lâm Chỉ cuối cùng cũng mở miệng, "Hạng nhất khối của trường các con cũng là ở lớp con, thật sao?"
Lâm Ngữ Kinh chọc đồ ăn trong đĩa, "Vâng" một tiếng.
Lâm Chỉ hỏi: "Cậu ta cao hơn con bao nhiêu?"
Lâm Ngữ Kinh thở dài: "...Hai điểm."
"Thi tháng, thi giữa kỳ, cái đầu tiên mẹ còn có thể lý giải là vì trạng thái của con không tốt lắm, nhưng đến hai lần." Lâm Chỉ bình thản nói, "Mẹ cảm thấy con không nên chỉ ở trình độ này."
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Cô bắt đầu cảm thấy hơi phiền phức.
"Vẫn là vấn đề lần trước mẹ nhắc đến trong điện thoại với con, chuyện của mẹ và ba con, mẹ không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến con, tự con phải điều chỉnh tâm lý cho tốt. Con đột nhiên thay đổi một hoàn cảnh sống mới —— "
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên ngước đầu lên, nhìn bà: "Mẹ đã tính thử chưa?"
"Gì cơ?"
Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh nói: "Đã bao lâu rồi mẹ không nói nhiều lời với con như vậy?"
Lâm Chỉ ngẩn người.
"Mẹ, buổi chiều con còn có tiết, thời gian nghỉ trưa không bao nhiêu." Lâm Ngữ Kinh rũ mắt, lạnh nhạt nói, "Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
*
Trong phòng học, thời gian nghỉ trưa.
Mấy người Lý Lâm, Tống Chí Minh và Văn Tử Tuệ chui vô góc xì xào bàn tán.
Bọn họ cảm thấy câu chuyện có phần không đúng lắm.
Cái đôi bạn cùng bàn học bá mà ngày nào cũng tương thân tương ái đến mức sắp dính lấy nhau của lớp họ, hôm nay có chỗ nào đó khang khác.
Cho tới bây giờ, ông chủ Thẩm đối với Lâm Ngữ Kinh đều là loại quan tâm từng li từng tí, nay bỗng nhiên lại biệt tăm biệt tích. Vừa tới buổi trưa là đã đi mất, thậm chí một câu cũng không nói với cô ấy.
Lâm Ngữ Kinh càng không cần phải nói, cô ấy ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn Thẩm Quyện một cái.
Buổi trưa hai người còn không ăn cơm với nhau.
"Chuyện gì thế này." Văn Tử Tuệ khó hiểu, "Hai người họ có phải đã cãi nhau rồi không."
"Chờ đã, tớ xác định cái đã." Tống Chí Minh giơ tay lên một cái, "Hai người bọn họ là đang yêu đương đúng chứ."
Văn Tử Tuệ tỏ vẻ thấu hiểu: "Tiểu tình nhân á mà, bình thường ầm ĩ cãi cọ đánh nhau gì đó, cũng rất bình thường."
"Cãi cọ đánh nhau ầm ĩ là rất bình thường, nhưng tớ cảm thấy chuyện này đặt trên người ông chủ Thẩm lại không bình thường chút nào." Tống Chí Minh nói, "Cậu ấy đối với em gái Lâm, tớ thật sự, hai người bọn họ có thể ầm ĩ sao? Ông chủ Thẩm thật sự có thể tức giận với em gái Lâm sao?"
Văn Tử Tuệ hồi tưởng lại cảnh tượng lúc Thẩm Quyện tức giận.
Trong khoảng trăm dặm, xác chết khắp nơi, cả một biển máu, không một ngọn cỏ, không một sinh vật sống.
Văn Tử Tuệ run lẩy bẩy rồi.
Hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, chỉ có Lý Lâm từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, không nói tiếng nào.
Cậu nhớ tới câu nói của Lâm Ngữ Kinh sáng sớm hôm nay, mang theo nỗi hận khắc cốt ghi xương "Thẩm Quyện tên khốn này."
Lúc đó cậu không nghĩ nhiều làm gì, nhưng bây giờ kết hợp với phản ứng của Lâm Ngữ Kinh hôm nay rồi ngẫm nghĩ lại, cậu cảm thấy câu nói này quá là thâm ý.
Não bộ của Lý Lâm điên cuồng bổ sung nội dung vở kịch tay ba của ba trăm bộ phim điện ảnh, tiểu thuyết ngôn tình, cuối cùng dựa vào kinh nghiệm mà đưa ra một kết luận có khả năng nhất.
"Tớ cảm thấy," Lý Lâm nghiêm nghị nói, "Ông chủ Thẩm có thể sẽ bị chặt chân rồi."
Hết chương 56.
Chị Tê:
Lý Lâm, yên ổn sống không tốt sao?