Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 39: Ông đây sắp bắt đầu ra vẻ rồi đấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khung cảnh trong công viên đêm ồn ào ầm ĩ. Cách đó không xa bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ có đặt một bộ loa màu đen to lớn rẻ tiền, mở nhạc thiếu nhi sôi động, chất lượng âm thanh rất tệ. Bốn phía có tiếng con gái cười đùa, tiếng trẻ con ồn ào.

Tuy Thẩm Quyện đã kéo cô xích sang bên cạnh, nhưng hai người đứng bất động ở chỗ này, vẫn có chút vướng víu. Bên cạnh bọn họ là một gian hàng bắn bong bóng nho nhỏ, lúc này ở đó có một đôi tình nhân đang đứng, tiếng bong bóng nổ "bùm bùm" không ngừng truyền đến.

Gió đêm cuối thu man mát lành lạnh, lúc này lại hệt như vô cùng nóng.

Lâm Ngữ Kinh thậm chí có thể cảm giác được, bản thân đang từng chút từng chút một, không ngừng nóng lên.

Vẻ mặt Thẩm Quyện tự nhiên, nom như không có gì không đúng. Cứ như thế khom người sáp lại nhìn cô, yên tĩnh chờ.

Lâm Ngữ Kinh lùi về sau một chút, kéo dãn khoảng cách. Hai ngón tay nắm hai đầu cài tóc tiểu ác ma, ậm ờ, thanh thanh giọng, tiếng có hơi khẽ: "Cậu... Thấp đầu xuống chút."

Thẩm Quyện thuận theo cúi đầu.

Cô nhấc cánh tay lên, mang cài tóc nhỏ trong tay lên đầu cậu. Sợi tóc đen kịt của thiếu niên đâm vào đầu ngón tay. Xúc cảm vậy mà ngoài dự đoán, có chút mềm mại.

Lâm Ngữ Kinh ngả người ra sau xem xét một hồi, phát hiện có hơi lệch, chỉnh cài tóc ngay lại giúp cậu.

Đầu ngón tay mò đến mép tai man mát của cậu. Thẩm Quyện cứng người một giây, Lâm Ngữ Kinh đã buông tay.

Cậu ngẩng đầu lên.

Thiếu niên mắt dài đen nhánh, mũi cao môi mỏng, đường nét mảnh khảnh vót gọt xuống cằm, kết hợp với hơi thở thiếu niên và cảm giác góc cạnh, cùng một nửa gò má bị ánh đèn neon xanh lam bên cạnh nhúng chìm, khiến người ta nhớ tới poster của Game of Thrones*.

(*) Game of Thrones (Trò chơi vương quyền) là một series phim truyền hình giả tưởng của Mỹ được sáng lập bởi David Benioff và D. B. Weiss. Bộ phim chuyển thể dựa trên loạt tiểu thuyết giả tưởng A Song of Ice and Fire của tác giả George R. R. Martin.

Game of Thrones đã thu hút người xem kỷ lục trên HBO và có một lượng fan hâm mộ quốc tế rộng rãi. Bộ phim nhận được sự ca ngợi bởi các nhà phê bình, đặc biệt đối với diễn xuất của các diễn viên, các nhân vật phức tạp, nội dung, và giá trị sản xuất. Bộ phim gồm 8 mùa và mùa 8 đang được phát sóng từ tháng 4 năm 2019.

"Tiểu ác ma." Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên nói.

"Hả?" Thẩm Quyện giương mắt.

"Cậu xem 《 A Song Of Ice And Fire 》 chưa? Tyrion Lannister* trong đó, " Lâm Ngữ Kinh giơ tay, bàn tay dựng thẳng trên chóp mũi của mình. "Ông ta có tấm poster, nửa bên mặt là màu xanh lam, giống như cậu vừa nãy í. Hơn nữa biệt hiệu của ông ta cũng là tiểu ác ma."

(*)



Thẩm Quyện nhướng mày: "Biệt hiệu của tôi không phải là tiểu ác ma."

Da cậu rất trắng, đầu mang sừng tiểu ác ma phát ánh sáng đỏ. Lâm Ngữ Kinh không biết tại sao, đồ vật rõ ràng là rất đáng yêu này, bị cậu miễn cưỡng mang vào liền nảy sinh ra chút tà khí.

Cô ăn ngay nói thật: "Bây giờ cậu trông, rất ác ma đó."

Thẩm Quyện nhìn cô, bỗng nhiên nhếch khóe môi: "Cậu biết ác ma thường thích cái gì không?"

Lâm Ngữ Kinh phối hợp nói: "Cái gì?"

"Thiếu nữ hiến tế, " Thẩm Quyện ý vị thâm trường nhìn cô, bất thình lình cúi người, cận kề bên tai cô, thấp giọng nói, "Đồng ý đem cả người cậu hiến hết cho tôi không?"

Hơi thở ấm áp xâm nhiễm lên tai. Lâm Ngữ Kinh cảm giác nửa người mình sắp tê tái cả rồi, cả người đều có chút hoảng hốt.

Gian hàng kế bên "Bùm" một tiếng, lại là tiếng một bong bóng nổ tung.

Cô phục hồi tinh thần, không hề biến sắc lùi về sau nửa bước, khích lệ nói: "Bạn học Thẩm, tốc độ nhập vai của cậu nhanh thật đấy."

Thẩm Quyện thẳng người.

Cô gái vừa làm nổ bong bóng kia hoan hô một tiếng, quay đầu lại, ôm lấy eo nam sinh bên cạnh, nũng nịu nói: "Em lợi hại không?"

Nam sinh vỗ vỗ tay, hết sức nể mặt: "Lợi hại! Mạnh đến mức làm anh lo sợ."

Cô gái rất cao hứng, hai người ôm lấy nhau, nhiệt tình gặm đối phương một hồi, sau đó cầm một cái móc khoá nho nhỏ rời đi.

Lâm Ngữ Kinh xoay đầu len lén đưa mắt nhìn. Cô cứ tưởng phần thưởng của loại gian hàng trò chơi nhỏ bé này đều phải rất xấu, kết quả không nghĩ tới móc chìa khoá kia vậy mà rất đẹp. Hình ván trượt nhỏ nhắn, mặt trên có khắc hoa văn tinh tế, còn có thể làm đồ mở nắp chai.

"Cái móc khoá kia, vậy mà rất đẹp." Lâm Ngữ Kinh sát vào Thẩm Quyện, nhỏ giọng nói.

Thẩm Quyện nói: "Nơi này có quá nhiều loại trò chơi thế này, phần thưởng không làm khá một chút thì chẳng ai thèm đến."

Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Ngành nghề cạnh tranh kịch liệt." Cô nói xong đi lên trước, đi hai bước rồi quay đầu phát hiện Thẩm Quyện vẫn không nhúc nhích, lại giơ tay kéo mép áo cậu, đến trước gian hàng, nhìn qua một lượt các phần thưởng bày bên trong.

Có các loại móc khoá nho nhỏ, bịt mắt, cốc, đồ chơi bằng bông to to nhỏ nhỏ.

Trên cái giá phía trong cùng đặt một chú gấu Teddy màu nâu rất lớn, cao cỡ nửa người, mặc một chiếc áo lông màu xanh lục, trên áo lông khâu một chữ cái "L" màu đỏ.

Trông y như bảo vật trấn giữ cửa tiệm.

Ông chủ đang đổi mới bong bóng, thấy bọn họ thì cực kỳ nhiệt tình: "Chơi bắn đi cô gái nhỏ, mười đồng hai mươi phát."

Mục tiêu của Lâm Ngữ Kinh rất rõ ràng, chỉ vào chú gấu kia: "Cái đó phải làm sao mới lấy được."

"Cái kia phải bắn trúng hết một hàng mới được, " ông chủ nói, "Cái đó rất khó nha, có điều nếu em trúng hết năm cái liền kề, là có thể đổi một móc chìa khoá, mười cái liền cho em một đôi cốc tình nhân."

Lâm Ngữ Kinh trước giờ chưa từng nghịch thứ này, lần duy nhất cô đi công viên trò chơi là hồi sơ trung trường học tổ chức chơi xuân. Tuy nhiên chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, cô cũng không phải không biết cách chơi.

Tiệm này so với tiệm trước đây cô gặp có hơi khác một chút. Trên tấm nền buộc một đống bong bóng màu sắc rực rỡ, hình vuông, ngang hai mươi dọc hai mươi. Lại từa tựa như anipop*, bắn trúng số lượng bong bóng nhất định theo hàng ngang hoặc hàng dọc là có thể đổi phần thưởng nhỏ.

(*) Là tên một trò chơi trên di động. Biết thêm ở: https://esb-cado.com/casino-slot-games-online/ani-pop.html

Ở trong game Lâm Ngữ Kinh chơi loại này không giỏi lắm, tuy nhiên hiện thực vẫn có chút khác biệt.

Cô thanh toán mười đồng, nhìn ông chủ tiệm nhỏ buộc chặt bong bóng, giơ tay cắn dây thun trên cổ tay, túm mái tóc lại buộc thành đuôi ngựa cao cao. Nom vừa gọn gàng vừa tràn đầy tự tin.

Thẩm Quyện nhíu mày, đứng tựa vào bên cạnh nhìn.

Lâm Ngữ Kinh giơ súng lên, rất nhẹ, bên trong là viên đạn màu vàng bằng nhựa cứng.

Trước tiên cô nhắm vào một quả bóng màu xanh lam ở giữa nã một phát súng.

"Bùm" một tiếng, bong bóng màu xanh lam nằm ở bên trái phía dưới bị một viên màu vàng đập vỡ.

Lâm Ngữ Kinh nở nụ cười, mày mi cong cong, cực kỳ ra vẻ như đã dự liệu trước mà hất hất tóc, trông vô cùng kiêu ngạo.

Thẩm Quyện cúi đầu, lặng lẽ cười.

Lâm Ngữ Kinh cho rằng mình đã tìm ra bí quyết. Cây súng này không phải là tiêu chuẩn, trong game cô không nắm rõ được, Lý Lâm cứ mãi nói với cô nói cái đường đạn gì đấy, bây giờ nhìn có vẻ khá rõ ràng.

Lâm Ngữ Kinh giơ súng lên, híp mắt, nhắm vào.

Viên đạn của cô hẳn là chếch xuống góc trái...

"Ầm" một tiếng, không nổ.

Hả?

Hả hả?

Tại sao chứ??

Tốt, không sao cả, đây nhất định là góc độ có vấn đề, nhích lên trên một xíu là ổn rồi.

Lâm Ngữ Kinh vừa tự mình an ủi, vừa cực kỳ chính xác mà tính toán góc độ. Mười phát sau đó, cô cảm thấy cái viên đạn ngốc này căn bản không hề hướng xuống dưới góc trái, chứ không sao bong bóng nó không nổ, cô cho rằng mình rõ ràng đã bắn tới đó rồi.

Lẽ nào món đồ chơi này thực ra có chân dài đến thế, bay loạn trên dưới phải trái?

Cô cảm thấy trí thông minh và sức phán đoán của chính mình đang không ngừng bị lăng mạ. Nhìn chằm chằm bảng bong bóng kia đôi lát, nghiêng đầu sang.

Thẩm Quyện dựa lên thân cây bên cạnh, cúi thấp đầu, vai run run.

Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Thẩm Quyện, ân đoạn nghĩa tuyệt."

Thẩm Quyện ngẩng đầu lên, cười liếm môi một cái. Đi tới, nhận lấy súng từ tay cô, huơ huơ, ném qua một bên, cầm lấy một cây súng cầm tay nho nhỏ bằng nhựa bên cạnh, cúi đầu hỏi cô: "Muốn con gấu kia?"

Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, giơ ngón tay lên không quẹt một cái: "Một hàng này, đều phải trúng."

Thẩm Quyện quay đầu, nhìn về phía ông chủ tiệm nhỏ đang ngồi bắt tréo hai chân bên cạnh: "Ông chủ, ông ném đi."

Ông chủ không phản ứng kịp: "Cái gì?"

"Tôi không bắn cái bảng chắc nịch kia của ông. Ông cầm bong bóng, tùy tiện ném vào không trung, tôi tới bắn. " Thẩm Quyện kiên nhẫn nói, chỉ chỉ chú gấu Teddy mặc áo lông xanh kia, "Vẫn là 20 phát liên tục, trúng hết bọn tôi muốn cái kia."

Bình thường loại bong bóng này, một hàng buộc ở đó, đều sẽ có mấy cái là đặc chế cho dày thêm.

Chính là bạn dùng loại súng nhựa đồ chơi này, bất kể thế nào cũng không bắn vỡ được.

Ông chủ tiệm nhỏ ngậm thuốc lá, dùng ánh mắt như xem tên thần kinh nhìn cậu, chắc là xưa nay chưa từng nghe qua yêu cầu như thế: "Tôi ném, cậu bắn? Không phải chứ, nhóc con, nói như vậy là bong bóng động, động đấy, cậu bắn?"

Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhác, "Ừm" một tiếng.

Lâm Ngữ Kinh phảng phất như nhìn thấy trên mặt cậu có mười cộng hai tổng cộng mười hai chữ cái in hoa.

—— Nhường một chút, ông đây sắp bắt đầu ra vẻ rồi đấy.

Lâm Ngữ Kinh lườm trắng mắt.

Ông chủ tiệm nhỏ không lập tức hành động, nghi ngờ nhìn cậu, một mặt cảm thấy cậu ta phải chăng đã phát hiện ra cái gì, một mặt lại cảm thấy ném đi cậu ta căn bản sẽ bắn không trúng: "Cậu là làm gì?"

"Một học sinh cấp ba bình thường." Thẩm Quyện bình tĩnh nói.

"..."

"Được, " ông chủ tiệm nhỏ mạnh mẽ hít một hơi thuốc, vứt lên mặt đất giẫm bẹp, đứng dậy, kéo một túi bong bóng bên cạnh, "Tôi tùy tiện ném nha. 20 phát, cậu mà trúng hết đến mười đồng tôi cũng không lấy của cậu, cái bảo vật trấn giữ tiệm kia tặng không cho cậu luôn."

Đúng thật là bảo vật trấn giữ tiệm nha.

Thẩm Quyện một tay nắm lấy cây súng cầm tay bằng nhựa, nòng súng chúc xuống mặt bàn, ngón tay cầm súng bung ra, lại nắm chặt.

Lâm Ngữ Kinh nhớ tới động tác nhỏ của cậu khi cầm bút và máy quấn dây.

Cô có chút sốt sắng không tên, nhìn chằm chặp vào bong bóng trong tay ông chủ tiệm nhỏ.

Ông chủ tiệm nhỏ làm nóng người, một tay cầm một bong bóng: "Tôi ném nha?"

"Giờ tôi ném nha?"

"Tôi cứ thế này mà ném?"

"Trực tiếp ném?"

"..."

Ông rốt cuộc là ném hay không ném hả!

Câu oán thầm của Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp gào ra ngoài, ông chủ tiệm nhỏ đã cầm một bong bóng nhảy lên ném đến giữa không trung. Quả bóng nhỏ màu xanh lục rơi xuống theo quỹ đạo rung rinh, trái tim Lâm Ngữ Kinh cũng nhấc lên theo đó.

Cô theo bản năng ngừng thở.

"Bùm" một tiếng, bong bóng ở giữa không trung vỡ tung theo tiếng động.

Lâm Ngữ Kinh giơ tay vỗ xuống mép bàn.

Ông chủ tiệm nhỏ còn chưa phản ứng kịp, tìm trên mặt đất một vòng, xác định quả bóng đúng là đã nổ. Ông quay đầu, chần chờ, chậm chạp đưa tay lấy một cái khác ném ra ngoài.

Lần này rất thấp, mắt thấy sắp rơi xuống đất, Thẩm Quyện hạ tay.

Lại là "Bùm" một tiếng.

Phía sau cậu không biết từ khi nào đã có không ít người đứng đó, đều tụm lại xem, một nam sinh vỗ tay bôm bốp: "Đệch mợ, người anh em này trâu bò nha."

Một nam sinh khác nói: "Người anh em này trên đầu còn đeo cái sừng."

"Đây là cái gì? Đáng yêu ngược?"

"Tăng thêm BUFF*." (*Viết tắt của Buffalo: trâu)

"A a cái anh trai nhỏ này bóng lưng rất soái, tớ vòng qua xem thử anh ấy trông ra sao đã."

"Anh xem kìa!" Có nữ sinh nhỏ giọng bất mãn, "Bạn trai nhà người ta đều mang đó! Tại sao anh không được!"

Nam sinh nói: "Mang cái này anh liền không đẹp trai nữa."

Nữ sinh khó tin thốt lên: "Là cái gì tạo cho anh ảo giác khiến anh cảm thấy mình không mang cái này là đẹp trai?"

Lâm Ngữ Kinh suýt chút nữa bật cười.

Cô xoay đầu nhìn về phía Thẩm Quyện. Thiếu niên đứng thẳng tắp, hơi nghiêng người, cúi đầu. Nòng súng của món súng đồ chơi lần thứ hai chúc xuống mặt bàn. Cậu trông như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động phía sau, khóe môi mím xuống, lạnh nhạt mà chăm chú.

Ông chủ tiệm nhỏ bị kích thích, ôm lấy mười tám trái bong bóng. Ông bộc phát tố chất thân thể không khác nào một vận động viên biểu diễn nhào lộn ưu tú cấp quốc gia, vặn vẹo thân thể mập mạp, rung rung bụng bia ném bong bóng từ các góc độ, sau đó dứt khoát ném hai cái đến cùng một nơi. Bong bóng từng cái một nối tiếp nhau, đủ loại màu sắc nát bấy rơi đầy đất.

Ông chủ tiệm nhỏ đến cuối cùng đã cam chịu số phận, chết lặng ném ra hai cái bong bóng cuối cùng. Bất đắc dĩ mà, chậm rì rì mà đi lấy bảo vật trấn giữ tiệm của ông trên giá, xoay đầu lại, một khuôn mặt mang biểu cảm bị lừa dối: "Cậu không phải là một học sinh cấp ba bình thường sao?"

"Vận khí tốt." Thẩm Quyện thả súng nhựa xuống khiêm tốn nói.

*

Lâm Ngữ Kinh đã trúng năm cái liền bên trong, có thể đổi một móc khoá nhỏ. Cô ở trong đống móc khoá chọn lựa rất lâu, cuối cùng chọn một móc khóa hình thỏ Peter* lông nhung.

(*) Nhân vật chính trong phim Thỏ Peter.

Cô vốn là muốn chú cá voi nhỏ* màu xanh lam kia, bởi vì khá là khớp với tên của cô. Xoắn xuýt giữa hai cái một lúc, cuối cùng vẫn chọn thỏ, hồng phấn phấn, tương đối phù hợp với khí chất cô gái nhỏ của cô, vả lại sờ lên chất lượng cũng hơi nhỉnh hơn một chút.

(*) Cá voi nhỏ tức Tiểu Kình Ngư: biệt danh của Lâm Ngữ Kinh.

Bởi vì hai từ Kình Ngư - 鲸鱼「Jīng yú」và Ngữ Kinh - 语惊「Yǔ jīng」có cách phát âm lái lái nhau(?)

Lâm Ngữ Kinh ôm chú gấu Teddy trên áo lông có may chữ "L" kia, trong tay cầm móc chìa khóa con thỏ nhỏ, cảm thấy tối nay mình thu hoạch thật tràn trề.

Có điều cô vẫn rất tò mò, nghiêng đầu hỏi Thẩm Quyện: "Cậu làm thế nào vậy, tôi cảm thấy cây súng kia không chuẩn chút nào. Đạn bay loạn xạ."

Cô ôm con gấu có chút vất vả. Thẩm Quyện lấy chai sữa chua trong tay cô, nhét vào balo nhỏ của cô: "Thực ra không phải súng của cậu có vấn đề, là bong bóng."

Lâm Ngữ Kinh một mặt mờ mịt: "Bong bóng?"

"Ừm, kiểu đó của ông ấy, phải trúng một hàng mới có thể đổi. Nhất định sẽ không để cho cậu bắn nổ một hàng, bên trong sẽ lẫn vào vài cái bong bóng cố định có tính chất đặc biệt, rất dày, bắn không thủng."

"..."

Lâm Ngữ Kinh không biết hóa ra còn có cách chơi cao cấp như thế.

Cô gật gù: "Vì vậy, cho dù là cậu, cũng bắn không hết một hàng."

"Ừm, bắn không hết, " Thẩm Quyện bỏ tay vào túi quần, ngáp một cái, "Thế nên chỉ có thể như vậy."

"..."

Lâm Ngữ Kinh thầm nghĩ tôi còn tưởng cậu muốn ra vẻ chứ, thì ra không phải.

Hai người đi dạo một vòng. Trên vòng quay ngựa gỗ toàn là mấy đứa nhóc ngồi, còn bên trong, phía dưới bánh xe quay thì lại toàn là tình nhân. Lâm Ngữ Kinh cảm thấy chả cái nào thuộc loại niềm vui của cô, liền mua một phần bạch tuột nướng, hai người nép vào lề phải đi ra ngoài.

Lúc này người đã ít đi rất nhiều so với vừa nãy. Giờ đã hơi trễ, những ai mang theo trẻ con phần lớn đều đã quay về, chỉ có thể nhìn thấy đôi đôi tình nhân nhỏ và cả các cô gái kết bè kết hội.

Hai người đi tới cửa, Thẩm Quyện kéo cài tóc trên đầu, giơ ngón tay xoa xoa vành tai.

Món đồ chơi này làm bằng nhựa, chất lượng cực kỳ kém, ép cậu phát đau.

Cái trên đầu Lâm Ngữ Kinh còn chưa tháo. Cô tựa hồ như không có cảm giác gì, trong ngực ôm chú gấu, mặt bị chắn hơn nửa. Thẩm Quyện giơ tay, lấy con gấu của cô.

Trong ngực cô trống trơn, ngẩng đầu lên, trừng mắt với cậu, ánh mắt y như nhìn tình địch.

Thẩm Quyện vốn chỉ muốn giúp cô cầm một lát, nhìn thấy vẻ mặt của cô, liền không nhịn được muốn trêu chọc cô.

"Đây là của tôi." Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh một mặt trống rỗng: "Hả...?" Cô sửng sốt hai giây, "Không phải cậu nói cho tôi..."

Thẩm Quyện nói: "Tôi đã nói khi nào."

Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, cậu bây giờ là muốn đổi ý sao?"

"Đồ tôi thắng được tại sao phải cho cậu, " Thẩm Quyện nghiêng đầu xuống, biếng nhác cười, thấp giọng hỏi, "Cậu là gì của tôi? Hửm?"

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu ba giây, không lên tiếng, cúi đầu xuống.

Thẩm Quyện cho rằng cô lại xù lông, vừa đưa tay định vò vò đầu cô, liền nhìn thấy cô thò tay vào túi áo lông, lục lục, mò ra móc khóa con thỏ nhỏ màu hồng phấn kia của cô.

Lâm Ngữ Kinh cúi thấp đầu, nghiêm túc gỡ chuỗi chìa khoá của mình ra. Sau đó, cô xòe bàn tay cầm móc khóa ra trước mặt cậu, con ngươi trông sáng bừng trong đêm tối: "Tôi có thể đưa cái này cho cậu."

Thẩm Quyện rũ mắt, không lên tiếng.

Con thỏ làm thủ công và con gấu Teddy bảo vật trấn giữ tiệm này thực sự không có cách nào so sánh được. Một món đồ chơi móc khóa nhung nhỏ xíu, thỏ Peter trắng sữa, trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn xiêu xiêu vẹo vẹo, ngũ quan cũng thô ráp cực kỳ, mắt to mắt nhỏ, trong đó còn có một con mắt khâu hơi lệch.

Đổi lại thì trắng trắng mềm mềm, vô cùng thiếu nữ.

Lâm Ngữ Kinh nhìn con thỏ của chính mình, lại ngó con gấu của người ta một chút, cũng cảm thấy chênh lệch hơi lớn, chậm rì rì nói: "Nếu như cậu không muốn —— "

"Muốn, " Thẩm Quyện giơ tay, đầu ngón tay móc vào vòng kim loại đính với móc khoá, câu đến đây, thấp giọng nói, "Muốn. Tôi thích cái này."

*

Như thường lệ, mười giờ sáng thứ bảy, Tưởng Hàn đúng giờ đến stuGdio. Cậu đi tới đầu hẻm, trước tiên đến cửa tiệm quen thuộc mua hai phần cơm gạo nếp cuộn cỡ lớn. Tiếp đó móc chìa khoá ra đi tới cửa studio, chuẩn bị mở cửa.

Cửa sắt màu đen mở ra, không khóa.

Tưởng Hàn cho là tối qua Thẩm Quyện quên khóa, bởi vì thời điểm này, Thẩm Quyện bình thường còn chưa có rời giường.

Cậu ta đẩy cửa đi vào, vừa vào nhà liền nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha.

Tưởng Hàn sợ hết hồn, nhảy bật ra sau một bước: "Ôi mẹ ơi."

Thẩm Quyện đang cầm sách xem, nghe tiếng thì ngậm túi sữa bữa sáng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu ta.

Tưởng Hàn hứng phải một cơn kinh hoảng: "Bữa nay cậu dậy sớm thế?"

"Ừm." Thẩm Quyện tiếp tục rũ mắt đọc sách.

Tưởng Hàn mẫn cảm nhận ra được, hôm nay tâm trạng người này không tệ.

"Tôi còn tưởng cậu chưa dậy chứ. " Cậu ta mang túi cơm cuộn đi tới, vừa thả một cái trong đó lên khay trà trước mặt cậu, vừa nói, "Mua chút đồ ăn sáng cho cậu nè. Gạo nếp đen với trứng da hổ*, hợp không. Tôi còn đặc biệt chọn cỡ lớn nữa đó, nhưng mà cậu dậy sớm như thế, cũng phải ăn xong rồi nhỉ."

(*) Trứng da hổ là một món ăn được làm từ trứng và thịt lợn nạc. Một món ăn nhẹ truyền thống của ẩm thực Chiết Giang. Màu sắc của nó giống như da hổ, hình dạng gọn gàng, mặn, ngon và bổ dưỡng.

Cậu ta thả xuống cơm np cuộn xuống nhìn thấy bên cạnh có đặt một con thỏ hồng nhạt Uây cô gái nào bỏ quên ở đây nè

Cậu ta thả xuống cơm nếp cuộn xuống, nhìn thấy bên cạnh có đặt một con thỏ hồng nhạt: "Uây, cô gái nào bỏ quên ở đây nè. Cậu bỏ chỗ này coi chừng người ta đến không tìm thấy đó, ". Cậu ta dừng một chút, nhìn mấy chiếc chìa khóa xâu vào phần trên, càng nhìn càng quen mắt, hỏi, "Lão Thẩm, sao tôi thấy mấy cái xâu phía trên này khá giống chìa khóa trong studio nhỉ?"

Thẩm Quyện "Ừ" một tiếng.

"Ôi, mẹ nó đây thực sự là ——?" Tưởng Hàn bốc con thỏ đó lên, cẩn thận phán đoán một hồi, "Sẽ không phải là Vương Nhất Dương chứ? Tên này bị gì vậy, não bị úng nước rồi? Giờ bắt đầu dùng thỏ hồng phấn? Hahahahahahaha cái thứ chít chít ngu ngốc của đàn bà này, hahaha cười chết tôi rồi."

Thẩm Quyện ngẩng đầu lên.

Tưởng Hàn nắm lỗ tai con thỏ kia, vò qua vò lại: "Lỗ tai còn rất mềm."

Thẩm Quyện gập sách lại, nhìn cậu ta: "Thả xuống, sờ bẩn nó hôm nay tôi cho cậu nằm ngang đi ra đấy."

"Làm gì thế Quyện gia, tôi chỉ xem chút thôi mà, vả lại Vương Nhất Dương cũng đâu có ở đây, " Tưởng Hàn ngửa mặt lên trời cười dài, "Hahahaha tên bống này, chọn cũng đẹp ghê nha."

Thẩm Quyện mặt không biểu cảm nhìn cậu ta, gằn ra từng chữ: "Đó, cmn, là, của, tôi."

"..."

Tưởng Hàn cảm thấy tiếng cười cười nói nói của mình vỡ tan thành hai chữ, GG*.

(*) GG (Good Game) là một thuật ngữ lịch sự trong game bắt nguồn từ Hàn Quốc. Khi thi đấu với nhau, bên thua cuộc gõ GG có nghĩa là chấp nhận kết quả thất bại, tâm phục khẩu phục, khen ngợi đối thủ chơi tốt.