Tôi Mới Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 8: 8: Nữ Sinh





Diễn đàn trường Nghệ Thuật, kỳ thực là một nhóm kín cùng tên đã được tạo ra cách đây 5 năm trên Facebook.

Thành viên trong nhóm đều là sinh viên hoặc cựu sinh viên, mọi người vẫn thường quen miệng gọi nhóm kín này là diễn đàn trường.

Trên nhóm, chuyện được nhiệt tình thảo luận có rất nhiều.

Đặc biệt là các bài bốc phốt, xé mặt ai đó, lượt tương tác phải gọi là cực kỳ khủng khiếp.

Lần này, chủ đề về một nữ sinh viên năm ba tên Tống Vịnh Nguyệt bị người ta bao nuôi, lấy tốc độ nhanh như sét đánh mà càn quét khắp mọi mặt trận.

Người vạch trần tin tức này vốn là một tài khoản ẩn danh, đáng lẽ sẽ chẳng gây lên mưa to gió lớn gì, nhưng chỉ sau hơn hai phút đăng bài, một nữ sinh có đến hơn ngàn người theo dõi trong nhóm đã ấn chia sẻ lại bài viết, độ thảo luận cũng theo đó một đường tăng cao.

Kỳ thực, vụ việc bao nuôi này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Trước đó đã từng có rất nhiều sinh viên bị bóc trần ra mặt xấu, thậm chí không riêng gì nữ sinh, đến cả nam sinh bị bao nuôi cũng chẳng có gì hiếm lạ.

Từ xưa đến nay, giới giải trí đã phức tạp cùng khắc nghiệt vạn phần, sinh viên trường Nghệ Thuật lại càng không có ngoại lệ, một đường học tập rồi quy củ tốt nghiệp chưa chắc đã giúp họ chạm tới được một cơ hội tỏa sáng.

Thế nhưng chỉ cần họ nguyện ý hạ thấp nhân phẩm của mình, đánh đổi thân thể để nhận về một vai diễn hẳn hoi, xác suất được đứng dưới ánh hào quang sẽ càng cao thêm một bậc.

Người cảm thấy bản thân làm như vậy hoàn toàn đáng giá thật sự không hề ít.

Cho nên việc trên diễn đàn thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm một con dê béo bị người mổ xẻ cũng không có gì đáng để nghi ngờ về tính chân thực.


Chẳng qua, đối tượng lần này lại có chút đặc biệt.

Tống Vịnh Nguyệt - con riêng của Tống gia, chị em cùng cha khác mẹ với Tống Thanh Liên, chỉ như vậy thôi đã quá đủ cho mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cô.

Ác ý như hồng thủy mãnh thú cũng theo đó mà kéo tới không ngừng.

Trên diễn đàn đâu đâu cũng có thể trông thấy những bình luận mắng chửi cô.

Ngẫu nhiên có vài người qua đường tỉnh táo bày tỏ nghi hoặc cũng sẽ bị số đông xoay sang áp đảo đến không ngóc đầu lên được.

"Ghê tởm, dù gì cũng mang họ Tống, thân phận là người một nhà với Tống Thanh Liên mà bây giờ lại dính vào việc bao nuôi, cô ta có tự thấy mình đê tiện không hả?"
"Tôi đã lầm rồi, trông mặt sáng sủa thanh tú như vậy, thì ra cũng sẽ dính vào loại chuyện buồn nôn kia, quá làm mất mặt sinh viên năm ba chúng tôi.

"
"Tống Thanh Liên có một người chị em như vậy, thật là đáng châm chọc.

Tôi nhớ trong một lần phỏng vấn, cô ấy còn nói tốt về Tống Vịnh Nguyệt, ý định giúp Tống Vịnh Nguyệt gia nhập làng giải trí sớm hơn một chút.

"
"Tống Thanh Liên người ta thuần khiết bao nhiêu, Tống Vịnh Nguyệt liền buồn nôn bấy nhiêu.

"
"Tởm lợm.

"
"Con hoang.

"
"! "
Văn Kỳ đang đi song song với Tống Vịnh Nguyệt, trên đường đến phòng học, cô tranh thủ mở diễn đàn ra xem thử, lại nghẹn khuất đọc qua một lượt các dòng bình luận khó nghe.

Tống Vịnh Nguyệt lại làm như không hay không biết, lúc rẽ vào khúc ngoặt, cô mỉm cười vẫy tay tạm biệt Văn Kỳ, hai người tách ra, cô liền một mình đi đến phòng học của mình.

Trong lớp lúc này đã gần như đông kín người, thấy cô bước vào, náo nhiệt ban đầu liền bị cắt ngang bởi một khoảng lặng kì quái.

Tống Vịnh Nguyệt không tự chủ được cứng nhắc cơ thể, lại rất nhanh đã thẳng sống lưng, bình tĩnh đi qua trước vô số cái nhìn chế nhạo, tùy tiện tìm một chỗ ở cuối lớp ngồi xuống.

Thời điểm vào học, mấy trận xì xào rốt cuộc cũng có dấu hiệu giảm bớt, Tống Vịnh Nguyệt hít sâu mấy hơi, mở nhóm kín của trường ra.

Đây là trong một lần được Văn Kỳ đề xuất, cô mới bắt đầu tham gia vào nhóm này, bình thường cũng không đăng bài, chỉ ngẫu nhiên trông thấy các dạng câu hỏi linh tinh trên nhóm mới để lại bình luận.

Không ngờ lần đầu tiên viết bài đăng lại trong tình trạng cần thanh minh cho mình.


Suy nghĩ một lúc, Tống Vịnh Nguyệt trước tiên đem việc này đơn giản mà rõ ràng nói qua với Tưởng Sơ Huyền.

Nếu hắn không có ý kiến gì, cô liền dễ dàng có cách giải thích phù hợp.

Tin nhắn gửi đi chưa mất bao lâu đã nhận được phản hồi.

Tưởng Sơ Huyền thẳng thắn đáp: "Về sau cô còn phải gia nhập giới giải trí, tốt nhất việc kết hôn không thể để lộ, chuyện này cứ giao lại cho tôi là được.

"
Tống Vịnh Nguyệt ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Quả thực, cô đã định trực tiếp nói rõ người đàn ông lái siêu xe đưa cô đến trường không phải kim chủ, mà là chồng chưa cưới của cô.

Chẳng qua Tưởng Sơ Huyền đã nói có cách vừa giúp cô thanh minh, lại không phải để lộ ra chuyện kết hôn, cô thật sự cầu còn không kịp.

Bất an trong lòng đều được tin nhắn của Tưởng Sơ Huyền xóa tan sạch sẽ.

Tống Vịnh Nguyệt liền tắt đi diễn đàn, không muốn để tâm thêm nữa.

Mà lúc này, Tưởng Sơ Huyền lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn khác.

Hắn bảo cô đồng ý lời mời kết bạn, cũng tiện thể gửi qua cho hắn vài tấm ảnh chụp chân dung của chính cô.

Tống Vịnh Nguyệt không hiểu lắm, nhưng vẫn nhu thuận làm theo.

Cô không có thói quen chụp ảnh chính mình, nhưng Văn Kỳ lại rất thích chụp cho cô, bên trong điện thoại có một vài tấm là Văn Kỳ chụp, sau đó đều gửi qua điện thoại cô.

Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy cũng không tệ, vẫn luôn giữ lại bên trong thư viện ảnh, lúc này lại vừa hay có dịp cần đến.


Tống Vịnh Nguyệt chọn ra ba tấm hình nhìn rõ ngũ quan, gửi đến cho tài khoản của Tưởng Sơ Huyền.

Cô liếc mắt nhìn qua khung trò chuyện, phát hiện ảnh đại diện của hắn thế mà lại không phải là bản thân.

Mang theo tâm lý tò mò, cô mở trang cá nhân của hắn ra, lại nhấn vào xem ảnh đại diện.

Đây hẳn là một tấm ảnh được chụp lén.

Cô đoán vậy.

Bởi chủ thể của khung hình là một cô gái đang xoay lưng lại với ống kính.

Hơn hết, đó còn là một nữ sinh.

Váy áo trên người của nữ sinh này bởi vì khuất sáng mà không hiện rõ được hình dạng, nhưng liếc mắt qua, Tống Vịnh Nguyệt vẫn có thể khẳng định kia chính là đồng phục của nữ sinh cấp ba tiêu biểu ở Ninh thành, với chân váy caro màu xanh than cùng với áo sơ mi ngắn tay màu trắng.

Mà cảnh vật xoay quanh nữ sinh cũng dễ dàng nhận ra là một gian phòng học.

Nữ sinh nọ đang đứng sát cửa sổ, bóng lưng thon thả tràn đầy nét đẹp của tuổi thanh xuân, ánh nắng chiều tà hắt lên trên người cô, tạo thành một dải đường viền tinh tế nhu hòa.

Tấm màn cửa sổ trắng ngà ngà quạnh quẽ phấp phơ, từng dãy bàn học im lìm lặng lẽ, nữ sinh nọ hiện ra chính giữa khung ảnh, không chút đường đột, lại như thể khắc họa càng sâu một nỗi u buồn không có tên gọi.

.