Tôi Mới Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 13: 13: Chuyện Xưa





Sau khi người cuối cùng hoàn thành thử vai, đạo diễn Tiêu Lân liền trầm giọng nói.
"Tôi công nhận sự cố gắng của các bạn vào ngày hôm nay, nhưng người xứng đáng nhận được vai diễn Kiều Thanh Thanh thì chỉ có một.

Hãy về nhà và chờ tin nhắn thông báo kết quả, muộn nhất là tối nay chúng tôi sẽ thông tin đến các bạn.

Cảm ơn."
Tống Vịnh Nguyệt cùng ba người còn lại nghe xong liền đứng lên khỏi ghế chờ, lễ phép cúi người chào hỏi, sau đó lần lượt rời khỏi gian phòng thử vai.
Lúc này bên ngoài đã là giữa trưa, may mắn rằng trời không quá nắng, ngược lại còn có rất nhiều mây, thật hiếm hoi mới được một hôm thời tiết mát mẻ như vậy.
Tống Vịnh Nguyệt mở điện thoại, gửi địa chỉ qua cho Tưởng Sơ Huyền rồi liền tìm một chỗ ngồi đợi.
Bởi vì địa điểm casting cũng thuộc khu vực trung tâm Ninh thành, Tống Vịnh Nguyệt không đợi quá lâu thì đã trông thấy một chiếc xe quen mắt từ tốn đỗ lại ở ngay con đường trước mặt.
Cửa xe mở ra, thân ảnh của Tưởng Sơ Huyền liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
Khác với những lần gặp trước, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao tối màu đơn giản, tóc cũng không cố tình tạo kiểu mà chỉ để xõa tự nhiên, phần tóc mái có hơi dài, đen óng, phủ ở trước trán lại càng tôn lên nước da trắng nõn.
Tưởng Sơ Huyền yên tĩnh dựa vào thân xe, thoạt trông vô cùng lười nhác, từ xa nhìn lại, hắn giống như là một thiếu niên tính tình cao ngạo, vừa chói mắt, cũng vừa tràn đầy mị lực.
Tống Vịnh Nguyệt đi đến, mỉm cười gật đầu.
Người đàn ông cũng đáp lại cô bằng một nụ cười nho nhã, sau đó chủ động giúp cô mở rộng cửa xe.
Chờ đến khi cô thắt xong dây an toàn, Tưởng Sơ Huyền hơi khom người xuống nhìn cô, cất lời đề nghị.
"Trước tiên cùng nhau ăn trưa, sau đó thì đến thăm bà tôi, cuối cùng là đi thử váy cưới, được chứ?"
Tống Vịnh Nguyệt đối diện với hắn ở khoảng cách gần, hơi ngượng ngùng mà nhỏ giọng đáp, "Nghe theo anh."
Tưởng Sơ Huyền bật cười, thanh âm cực kỳ trầm thấp gợi cảm, vô tình khiến cho lỗ tai của Tống Vịnh Nguyệt hứng chịu một cơn tê rần nóng cháy.
"Ngoan như vậy?"
Tống Vịnh Nguyệt lơ đãng nghiêng mặt, muốn giấu đi sự mất tự nhiên.
Cô qua loa trả lời: "Ừm."

Tưởng Sơ Huyền nhìn vẻ lúng túng của cô, trong lòng mơ hồ có chút mềm mại.
Hắn giúp cô đóng lại cửa xe rồi trở về ghế lái của mình.
"Tôi biết một tiệm hoành thánh không tệ, cô muốn dùng thử không?" Vừa hỏi, Tưởng Sơ Huyền vừa khởi động xe chạy đi.
Tống Vịnh Nguyệt nói: "Cũng được."
Tưởng Sơ Huyền nhẹ gật đầu, lại tò mò: "Thử vai thế nào rồi?"
"Cảm thấy khá ổn, nhưng còn phải đợi thông báo, muộn nhất tối nay sẽ biết kết quả."
"Có lòng tin không?" Hắn nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Vịnh Nguyệt nhớ lại biểu tình có thể xem như hài lòng của Tiêu Lân đối với mình, mỉm cười nói:
"Tám mươi phần trăm."
Tưởng Sơ Huyền nhàn nhạt nâng khóe môi, "Không tồi."
Xe chạy trên đường lớn khoảng tầm mười phút thì rẽ vào trong một con phố nhỏ thoạt nhìn đã có từ rất lâu đời.
Một loạt hàng quán nối nhau san sát, kiến trúc mang đậm hương vị hoài cổ.

Tống Vịnh Nguyệt để ý, dường như tất cả quán ăn ở đây đều có chung một đặc điểm, chính là phục vụ các loại món ăn tiêu biểu của người gốc Hoa.
Xe tiếp tục đi đến cuối đường, sau đó dừng lại trước một cửa tiệm không mấy khang trang, cái tên được viết bên trên bảng hiệu cũng đã sớm phai đi mất màu sắc ban đầu.
Hai người bước xuống xe, Tưởng Sơ Huyền dẫn trước một bước, ở tại cánh cửa gỗ đơn sơ nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó ra hiệu cho cô bước vào.
Bên trong bày trí vô cùng đơn giản mà ngăn nắp, cả tiệm chỉ có bốn chiếc bàn ăn nhỏ, trên nền tường trắng đã hơi ngả vàng có treo một vài bức tranh thủy mặc.
Một người phụ nữ trung niên nghe tiếng mở cửa liền từ phía sau quầy bếp đi ra, nhìn thấy người đến là Tưởng Sơ Huyền thì ngay lập tức hiện ra nét cười ấm áp.
"Là con à?"
"Dì Trần." Tưởng Sơ Huyền ôn nhu đáp.
"Đây,..." Dì Trần thoáng nhìn qua Tống Vịnh Nguyệt đang đứng cạnh hắn, khó nén nổi ngạc nhiên, "Bạn gái con đấy à?"
Tưởng Sơ Huyền khẽ cười, đính chính lại: "Là vợ sắp cưới của con."
"Vậy sao!"

Tống Vịnh Nguyệt ngước nhìn phản ứng của người đàn ông, nhận ra hắn vẫn thản nhiên như thường thì liền xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói: "Chào dì ạ."
"Chào con." Dì Trần niềm nở cười rộ.
Tưởng Sơ Huyền thong dong kéo ra một chiếc ghế gỗ ở cạnh bàn ăn, nói với Tống Vịnh Nguyệt:
"Ngồi đây đi."
Tống Vịnh Nguyệt ngoan ngoan ngồi xuống, Tưởng Sơ Huyền cũng nhanh chóng yên vị ở phía đối diện với cô.
"Dì Trần, cho con hai hoành thánh, à, một tô không hành cho cô ấy."
Tống Vịnh Nguyệt bối rối nhìn Tưởng Sơ Huyền.
Hẳn là lần trước cùng nhau dùng bữa, hắn đã chú ý đến việc cô theo thói quen đem hành trong các món ăn bỏ sang một bên.
Dù đã sớm biết người đàn ông này cực kỳ tinh tế, nhưng khi được hắn một lần rồi lại một lần săn sóc đối đãi, trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy rung động.
"Được, đợi dì một lát."
Dì Trần cười nói, sau đó liền xoay người đi vào quầy bếp chuẩn bị món ăn.
Tưởng Sơ Huyền nhìn theo bóng lưng dì Trần, đột nhiên lên tiếng:
"Lúc còn học cấp 3, tôi đã từng phụ việc ở đây một đoạn thời gian."
Tống Vịnh Nguyệt giật mình, nâng mắt lên nhìn hắn.
Một tay của Tưởng Sơ Huyền thoải mái gác trên mặt bàn sạch sẽ, tay kia dựng lên, chống dưới phần cằm sắc sảo xinh đẹp.
Vẻ mặt hắn tràn đầy hoài niệm, ánh mắt cũng đặc biệt nhu hòa, tựa như một mặt hồ trong xanh, tĩnh lặng.
Một giây ngơ ngẩn qua đi, Tống Vịnh Nguyệt chợt thấy rầu rĩ.
Lẽ nào đây chính là cái thường được mọi người gọi là "Tổng tài giả nghèo"?
"Khụ..."
Tưởng Sơ Huyền liếc mắt nhìn dáng vẻ hoang mang của cô, như đã bị chọc cười, hắn vui vẻ cong lên khóe môi, thấp giọng nói:
"Thật đấy.


Khi ấy tôi rất nghèo.

Để có đủ tiền trang trải sinh hoạt phí, đành phải một buổi học ở trên trường, một buổi đến đây chạy việc."
Tống Vịnh Nguyệt nghe vậy thì rất ngạc nhiên.
Cô chưa từng biết rằng, thái tử gia của Ninh thành lại cũng có một thời điểm phải lo tranh thủ thời gian chạy đi phụ việc.
"Khó tin lắm à?"
Tống Vịnh Nguyệt thật thà gật đầu.
"Muốn nghe một chút chuyện xưa không?"
Tưởng Sơ Huyền cười cười, hai mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn qua rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến hình ảnh một gã thợ săn xảo quyệt, chỉ chờ con mồi xấu số nào đó sa chân rơi vào trong bẫy.
"Nói nghe thử một chút?"
Nhìn biểu cảm không nén nổi hiếu kỳ của cô, Tưởng Sơ Huyền buồn cười, không nhanh không chậm nói.
"Thực ra tôi vốn không mang họ Tưởng, đó là họ của mẹ tôi.

Lúc đấy tình cảm của cha mẹ tôi không được nhà ngoại tán thành, giữa gia đình và tình yêu, mẹ tôi đã lựa chọn vế sau.

Bà ấy chủ động rời xa Tưởng gia, mà ông bà ngoại cũng quyết tuyệt xem như không có đứa con gái này."
Ngừng một chút, hắn mới tiếp tục nói:
"Lúc còn nhỏ, gia đình tôi sống ở một thị trấn cách xa Ninh thành.

Năm tôi học lớp 8 thì mẹ lâm vào bệnh nặng, cha tôi trước giờ lại không phải là một người chồng tốt, ông ấy bài bạc, rượu chè, đánh đập vợ con, cuối cùng còn chọc ra họa nên phải ngồi tù ở ngay trong lúc mẹ tôi đang dần yếu đi."
Tưởng Sơ Huyền thở dài, thường trực bên môi vẫn là một nụ cười hờ hững.
Tống Vịnh Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi.
Tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của người thân thương nhất trong cuộc đời mình, theo từng giây từng phút mà trôi tụt đi.

Khi ấy, Tưởng Sơ Huyền đã phải thống khổ đến mức độ nào.

Tống Vịnh Nguyệt run run giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Chất giọng trầm thấp mà quyến rũ tựa như thanh âm của đàn cello lại một lần nữa vang lên:
"Sau đó bà nội đón tôi về chăm sóc, nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Về sau tôi giành được học bổng của một trường phổ thông tại Ninh thành, từ đấy liền bắt đầu chuỗi ngày vừa đi làm, vừa đi học."
Ngữ điệu của Tưởng Sơ Huyền vẫn luôn bình thản, không có lấy dù chỉ một chút bi thương, thế nhưng cõi lòng của Tống Vịnh Nguyệt vẫn cảm nhận được từng hồi đau xót.
Cô rũ mắt hỏi:
"Vậy lúc nào thì anh mới được quay về Tưởng gia."
Tưởng Sơ Huyền hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong một thoáng, đôi mắt kia như có như không lộ ra một loại quyến luyến đến mức tận cùng.
"Là trong một lần ẩu đả với người khác, tôi bị thương khá nặng nên phải nhập viện.

Trùng hợp là, chị họ bên ngoại của tôi chính là bác sĩ trực tiếp chữa trị, vừa nhìn thấy tôi thì chị đã biết tôi là con cháu Tưởng gia, dù sao thì ngoại hình này cũng là thừa hưởng từ gen của mẹ.

Sau đó thuận theo tự nhiên, ông bà ngoại đã đón tôi về, cũng đặt cho tôi một cái tên mới."
Tưởng Sơ Huyền nhẹ giọng bật cười, bâng quơ cảm thán:
"Thật giống như là tình tiết của phim truyền hình."
Tống Vịnh Nguyệt mím môi, cô thật sự không thích thú gì với câu nói đùa này, thậm chí còn cảm thấy có chút ê ẩm, tâm trạng cũng theo đó mà chùng xuống.
Cô ngập ngừng hồi lâu lại chẳng thốt nổi nên lời, chỉ đành rũ mắt không nói.
Giữa khoảng lặng kéo dài, trên trán đột nhiên bị búng một cái thật nhẹ.
Tống Vịnh Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, lại bắt gặp ý cười loang loang trong mắt của người đàn ông.
"Đau lòng?"
Có thể không sao?
Cô buồn bã gật đầu với hắn.
Tưởng Sơ Huyền trái lại rất vui vẻ, khàn khàn giọng cười:
"Ngốc quá.".