Thu Thanh Duy thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, không khách khí liền tạt nước lạnh vào đầu hắn: “Xem ra khả năng điều tra của thiếu gia Hạ đây chỉ ở mức trung bình, chỉ điều tra ra thân phận của tôi, mà không điều tra được tôi là người sắp chết hả? Hay là anh có sở thích đặc biệt, thích cùng người mắc bệnh nan y nói chuyện yêu đương trên giường bệnh hả?”
“Cái gì?” Hạ Minh sửng sốt, rõ ràng bị tin tức đánh tới ứng phó không kịp.
“Anh còn muốn tôi nói rõ hơn không? Tôi sắp chết rồi, dài nhất cũng sống không quá tháng 8, tối nay tôi phải rời khỏi thành phố Lạc tìm một nơi an tĩnh để an nghỉ, anh nghe hiểu không?”
Hạ Minh có chút sửng sốt: “Cô… nói đùa sao?”
“Anh nghĩ là tôi đang nói đùa à?”
Hạ Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, luôn hy vọng tìm ra dấu vết của việc nói dối. Nhưng đáng tiếc, vẻ mặt của cô quá nghiêm trọng, cô trông như sắp chết.
Cậu ta trầm mặc một hồi lâu, muôn vàn cảm xúc đan xen trong cuống họng, cuối cùng chỉ biết thở dài: "Thật là... đáng tiếc.”
Khó lắm mới gặp được một người phụ nữ mà cậu ta rung động, cậu ta nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu sống cùng cô trong suốt quãng đời còn lại của mình nhưng không ngờ rằng cô sẽ không có những năm tháng cuối đời.
Cô không muốn tỏ ra buồn bã trước mặt người ngoài, Thu Thanh Duy mở cửa xe chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò câu: “Tôi nghĩ anh Hạ nhất định không phải là một người nhiều chuyện. Vì vậy liên quan tới thân phận và căn bệnh nan y của tôi, xin anh giữ bí mật, không được nói cho bọn Bạc Nguyên Triệt bọn.”
Cô ấy hi vọng rằng trong tim mọi người, cô chỉ là Thu Thanh Duy không phải ai khác.
Sau khi lang thang dưới ánh đèn lấp lánh tại thành phố Lạc một hồi lâu, quay trở lại phòng làm việc đã đến tối muộn rồi.
Đèn pha của xe chiếu sáng khắp con đường tĩnh lặng, cuối cùng chiếu vào cổng biệt thự, chiếu sáng về phía dáng người đang chạy.
“Tiểu Duy! Cô đã đi đâu vậy?” Bạc Nguyên Triệt vội vàng chạy đến bên cạnh xe, trên khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng: “Cô không trả lời tin nhắn, điện thoại lại tắt, tôi còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Thu Thanh Duy giơ tay quẳng hạt dẻ cho anh: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Điện thoại hết pin thôi.”
Quý Ninh và một vài người theo sau, và khi họ nghe thấy điều này, họ lập tức bắt đầu trêu chọc —
“Tôi nói rồi chị Duy có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? A Triệt cậu có phải là chưa lắp não không? Suốt ngày toàn suy nghĩ tới những việc không đâu thôi.”
“Đúng đấy, lo lắng đến nỗi còn không có ăn cơm tối, hóa ra là sợ chuyện không đâu, cậu tự dày vò mình hả?”
Bị đám đông vạch trần, Bạc Nguyên Triệt xấu hổ, quay đầu tức giận đuổi họ đi: “Đi đi đi! Mọi người không phải đều bận rộn sao? Đã tập hát chưa? Đã diễn tập xong chưa? Đã kêu đi đi còn không chịu đi nữa hả?”
“Này! Vẫn còn ngại ngùng à!”
Nhóm người cười vang, để không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
Trước cửa lại trở lại vẻ yên tĩnh.
Tiếng côn trùng kêu râm ran giữa những tán cây, tiếc rằng mùa hè sắp trôi qua.
Bạc Nguyên Triệt đưa tay ra sau gáy có chút ngượng ngùng giải thích: “Cô đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi ăn cơm tối rồi. Chính là vì muộn như này rồi mà chưa thấy cô trở về nên có chút lo lắng mà thôi.”
Vừa dứt lời, bụng anh liền phát ra một tiếng dài "ục ục -", đúng là cái bụng đang cố tình đi chống lại anh.
Đối mặt với ánh mắt lộ rõ vẻ tự tin của Thu Thanh Duy, Bạc Nguyên Triệt lại trở nên như người tự kỷ.
Chết tiệt, đây là lần thứ mấy rồi, anh không biết xấu hổ sao?