Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 60




Ở bên kia thành phố Lạc, Thu Thanh Duy đã lấy chìa khóa xe và chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay là trận cuối cùng giữa cô và Minh Toa Toa. Cô hy vọng đối phương có thể đưa ra một tuyệt chiêu mới khiến cô không cảm thấy nhàm chán.

Chỉ là không biết vì sao mà lúc này, tim cô bỗng nhiên quặn thắt, nước mắt không tự chủ được chảy ra từ khóe mắt!

Cô giảm tốc độ rồi dừng lại.

Sắp có trăng, có vẻ như sự sống của cơ thể này sắp kết thúc. Ở thành phố Lạc vui vẻ quên trời đất mấy ngày, không nghĩ đến vừa mới kịp thích ứng, đã sắp phải nói lời tạm biệt.

Nhưng cô không phải là người bi quan, những ý nghĩ tiếc nuối chỉ thoáng qua, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại. Bởi vì cô sắp rời khỏi thế giới này, đoạn đường cuối cùng chắc chắn sẽ không để bản thân phải chịu hối hận.

Lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, cô lái xe ra khỏi cửa khách sạn, chạy tới điểm hẹn.

Địa điểm đã thỏa thuận lần này là trên núi, Thư Thanh Duy có chút tò mò về nội dung trò chơi, cô bẻ lái rồi rẽ tay lái lên đồi một cách điệu nghệ.

Đường núi ở đây quanh co khúc khuỷu, ít xe cộ qua lại, lẽ nào tên ngốc Minh Toa Toa lại chọn đua xe để phân định thắng thua?

Thế thì thật xin lỗi, nhưng mà đua xe chính là sở trường của cô.

Khi Thu Thanh Duy đến nơi, khu vực nghỉ ngơi đã chật kín người, đêm nay Minh Toa Toa mang theo số người gấp mấy lần so với hai lần trước, có thể nói rất khí thế.

Một đoạn đường cách đó không xa được tạo thành đường đua, vài chiếc xe mô tô cool ngầu đứng dàn hàng ở một bên..

Có vẻ như cô đã đoán đúng, ván thứ ba chính là đua xe. Mặc dù chiếc xe kia cô chưa từng thử nhưng bản chất cũng tương tự nhau. Vì vậy, Minh Toa Toa sẽ lại thua thôi.

Nhìn vào nam nữ ăn mặc lòe loẹt ở chỗ kia, Thư Thanh Duy không thể nhịn được cười.

Minh Toa Toa đã mời rất nhiều người đến xem cảnh bản thân mình bại trận, không biết một chút nữa cô ta có ngất xỉu vì tức giận hay không.

Cô đẩy cửa bước xuống xe, Tô Ngạn cùng những người khác đang đợi bên ngoài khu nghỉ dưỡng lập tức qua chào hỏi.

“Chị Duy.” Tô Ngạn dẫn đầu lên tiếng.

Quý Ninh nghiêng đầu nhìn cậu ấy, cũng mở miệng: “Chị Duy.”

Thấy vậy, mấy người khác đi theo tự nhiên cũng kính cẩn gọi một tiếng “chị”.

Thu Thanh Duy gật đầu, nhưng không nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt, cô hỏi Tô Ngạn: “Anh ấy vẫn đang khó ở à?”

“Khó ở? Ai?” Quý Ninh lộ ra vẻ khó hiểu.

Tô Ngạn nín cười và giả bộ nghiêm túc nói bậy nói bạ: “Ừm, hôm nay tính tình cũng thất thường.”

Nghe lời mô tả này, Quý Ninh lập tức hiểu ra: “Hai người đang nói về anh Nguyên Triệt?”

Tô Ngạn không kìm được, anh cười lớn, giơ tay vỗ đầu Quý Ninh, khen ngợi: “Quý Ninh của chúng ta thật thông minh!”

Quý Ninh: “...”

Không phải cậu thông minh, mà là dạo gần đây Nguyên Triệt thực sự không bình thường. Để miêu tả anh của mấy ngày nay, nếu nói là tính tình thất thường thì chính là đang cho anh mặt mũi, còn nói toẹt ra thì chính là lên cơn thần kinh mới chính xác - hoặc là nói chuyện với một mình với không khí, khi thì đột nhiên đập đầu vào tường lớn, giống như bị ma nhập!

Còn có hôm nay chị Duy đã vì anh mà thách đấu với Minh Toa Toa, mà anh thì tốt rồi, trốn ở nhà như rùa đen rúc trong mai, thật là... không biết mắng anh là cái gì mới đúng.

Thu Thanh Duy mới cùng những người cô quen biết nói chuyện thì Minh Toa Toa cùng với đám người của cô ta đến, trên người mặc một bộ đồ đua xe rất trẻ trung gợi cảm, phấn mắt của cô ta lấp lánh, giống như một con đom đóm rực rỡ trong đêm hè.

“Yo, đây rồi.” Cô ta khoanh tay, cười ác ý với Thu Thanh Duy: “Cô có biết đêm nay sẽ thi đấu cái gì không?”

Thư Thanh Duy nhìn về chiếc mô tô trông còn đẹp hơn Minh Toa Toa: “Tôi biết rồi.”

Không đợi Minh Toa Toa mở miệng chế nhạo, đắc ý, cô lại hỏi: “Nói đi, tối nay ai đấu với tôi?”

“Tôi.” Trong đám ồn ào một bóng người bước ra nói, khí thế lấn át mọi người, đó là tay đua xe Hạ Minh, một tay cầm mũ bảo hiểm đi vào, thản nhiên mỉm cười với cô.

Là cậu ta, Thu Thanh Duy cũng không ngạc nhiên.

Lần đầu gặp mặt đã biết người đàn ông này tính tình không phải đơn giản, có thể chơi trò đua xe cũng không có gì ngạc nhiên nhưng cô hơi ngạc nhiên là cuối cùng cậu ta lại dành tình cảm cho Minh Toa Toa, có lẽ là muốn lấy được nụ cười người đẹp.

“Thư tiểu thư lần này không cần người thay thế sao?” Hạ Minh áp đầu lưỡi vào vách má, vẻ mặt rất vui tươi.

Minh Toa Toa liếc nhìn những người bên phía Thu Thanh Duy, tất cả đều là những minh tinh tuyến mười tám, khinh thường nói: “Cô cũng phải tìm được người có đủ năng lực mới được. Theo tôi thấy cô nên thừa nhận thua cuộc, lãng phí thời gian cùng cô ta tranh đấu không bằng chúng ta chơi đùa một đêm. Em đặc biệt bao trọn ngọn núi này, đủ cho một đêm ăn chơi vui vẻ.”

Hạ Minh liếc cô ta một cái, trong lời nói có một tia cảnh cáo nhàn nhạt: “Tôi đang hỏi Thư tiểu thư."