Bắt đầu từ hôm mời Thu Thanh Duy đến ăn thịt nướng, hai người đã bắt đầu chiến tranh lạnh do Bạc Nguyên Triệt khởi xướng. Việc này đem Tô Ngạn tức đến chịu không nổi, liền dứt khoát phớt lờ anh.
Thẳng đến tối hôm qua, Thu Thanh Duy đem người này đang say rượu trở về, cậu ấy mới biết Bạc Nguyên Triệt đã xảy ra chuyện lớn. ừ.”
Xoa xoa thái dương đau đớn, Bạc Nguyên Triệt khàn giọng đáp: “Ah, Tô Ngạn nhìn anh chằm chằm một lúc, nghiêm khắc hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không nói với tối?”
“Nói với cậu có tác dụng gì?” Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn anh: “Chuyện này, tôi và Tiểu Duy có thể giải quyết được.”
Tô Ngạn chế nhạo: "Không gọi chị Duy nữa à?"
Người này lại chạm vào chỗ không nên chạm, Bạc Nguyên Triệt tối sầm mặt lại, tức giận nói: “Còn không phải tại cậu nhất định làm cô ấy khó xử sao?
Tô Ngạn hừ lạnh: "Tôi cũng chỉ sợ cậu bị lừa thôi.”
Dù sao thì họ cũng là anh em tốt của nhau từ khi mới debut, Bạc Nguyên Triệt dù vẫn còn tức giận nhưng gương mặt anh đã dịu đi một chút, im lặng một lúc anh nói: "Tôi đã không cẩn thận bị paparazzi chụp được nhưng Tiểu Duy đã vì tôi chấp nhận yêu cầu vô lý của Minh Toa Toa, tối qua vì tôi đã uống ba chai rượu mạnh, hỏi thử ai lừa gạt người mà lại làm chuyện như vậy?” Thực ra, sau khi nghe Thu Thanh Duy nói đơn giản chuyện tối qua, Tô Ngạn đã thay đổi quan điểm của bản thân, chỉ là những việc đằng sau nó làm người khác rất kinh ngạc.
Rượu chính là thứ như vậy, nếu không chú ý uống quá nhiều sẽ gặp phải Diêm Vương, chưa nói đến đây còn là rượu mạnh.
Tô Ngạn không cho phép mình lộ ra vẻ xúc động, nghĩ đến việc trước đây mình đã làm Thu Thanh Duy xấu mặt, chợt cảm thấy hối hận. Nhưng cậu ấy không thể tự hạ mình thừa nhận mình sai được, vì thế liền ngồi im lặng.
Bạc Nguyên Triệt khóe miệng khô khốc, cũng không để ý tới cậu ấy, uống cạn một hơi sạch ly nước lạnh, toàn thân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, liền vén chăn bông lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa xuống dưới, Quý Ninh cũng đi vào, ngẩng đầu trợn tròn mắt hỏi: “Anh Nguyên Triệt, mặt anh bị làm sao vậy?”
Mặt? Bạc Nguyên Triệt sửng sốt một hồi, đưa tay lên chạm vào, tay không chủ ý đến nặng nhẹ, đột nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Má! Vừa rồi tôi cảm thấy hai má đau âm ỉ, hóa ra là sưng tấy lên rồi! Chuyện gì đã xảy ra?
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cơn đau, vì nôn nao bộ não đang hỗn loạn bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chuyện xảy ra đêm qua đột ngột hiện lên, nhanh chóng hiện lại trước mặt, hình ảnh cuối cùng Thu Thanh Duy nắm chặt tay xoa xoa cổ tay, nhìn anh với ánh mắt như dao, lạnh giọng hỏi: "Còn hôn nữa không?”
Bạc Nguyên Triệt như ngừng thở, thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.
Chết tiệt! Anh đã làm cái gì vậy?
Bởi vì tối qua say rượu, Bạc Nguyên Triệt gần như trở nên tự kỷ.
Trong vài ngày, Thu Thanh Duy đã gọi điện và gửi tin nhắn cho anh nhưng anh đều giả vờ như đã chết và không trả lời, quyết định làm con rùa rụt cổ đến cùng.
Có vẻ như kể từ ngày quen biết nhau, anh liền không ngừng làm cô mất mặt, thật tệ hại!
“Còn chưa hôn, muốn hôn trước khi rời đi.”
Một màn xấu hổ chợt hiện lên trong đầu anh, anh tức giận đến mức đưa tay tát vào miệng mấy cái, tức giận mắng: “Hôn đi! Mày hôn cái rắm!"
Trợ lý không có gì ngạc nhiên khi gần đây tinh thần anh ấy liên tục như vậy, “Cái đó... A Triệt, điện thoại của anh đang đổ chuông, có tin nhắn.”
Nhìn thấy là của Thu Thanh Duy, anh liền sợ đến mức ném ra khỏi tay như củ khoai nóng.
Trợ lý: "..."
Anh không phải là tối đó uống quá nhiều rượu, đem não đốt luôn rồi chứ?
Mặc dù Bạc Nguyên Triệt không mở hộp thoại, nhưng vẫn nhìn thấy trên thanh tin nhắn câu: “Hôm nay là trận đấu thứ hai, bây giờ tôi tới đón anh.”
Bây giờ anh không còn mặt mũi nào để đối mặt với cô, làm sao anh có thể cùng cô tham gia trò chơi thứ hai? Nhưng không thể để cô một mình đến hang sói, anh rất không yên tâm.
Minh Toa Toa chết tiệt! Nếu không có cô ta, làm sao có nhiều phiền phức như vậy?
Người trợ lý nhìn Bạc Nguyên Triệt đi đi lại lại trong phòng như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cúi gằm mặt xuống và gọi cho Tô Ngạn.
"Alo! Là tôi. Cái đó... có việc cần cậu giúp.”
Khi Thu Thanh Duy đến dưới chung cư của Bạc Nguyên Triệt, không nhìn thấy người, mà nhìn thấy Tô Ngạn đang đứng đợi bên vệ đường, tay cầm một cây gậy bóng chày.
Cô ấy huýt sáo và nói đùa: "Như thế nào, muốn đi ham vui sao?