Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 218




Bây giờ Internet phát triển, ngay cả bà Cố vốn ở thành phố Phái cũng biết được thông tin, bà không lo lắng về sự sống hay cái chết của Thu Niệm, nhưng sau khi bà biết rằng con trai bà đã bỏ dở công việc của mình và bay đến thành phố Lạc để giúp đỡ cô, bà gần như lên cơn đau tim..

“Thu Niệm này! Thật là một tai họa!” Bà Cố vừa kết thúc cuộc điện thoại với thư ký Chu, khi đặt điện thoại xuống thì bắt đầu mắng mỏ: “Trước đây thì từ chối cuộc hôn nhân với Tiểu Cố rồi kết hôn với Lục Cảnh Thâm, sau khi ly hôn không chỉ cướp vị hôn phu của người khác lại còn công khai cùng Tiểu Cố xuất hiện tại nhà họ Cố nữa! Bây giờ lại cùng với tiểu minh tinh trong giới giải trí kia quang minh chính đại ở cùng nhau, lại còn muốn Tiểu Cố chăm sóc nó! Còn có mặt mũi nào không vậy?!”

Lâm Mộ Vũ cũng đọc được tin tức trên mạng và đến gặp bà Cố để nghe ngóng thực hư ra sao, khi nghe tin Cố Trì chạy đến thành phố Lạc để chăm sóc Thu Niệm, từ cổ họng cô ấy nổi lên đầy niềm chua xót.

“Bác gái, bác đừng giận quá mà ảnh hưởng tới thân thể.” Cô ấy giả vờ an ủi: “Cố Trì anh ấy vốn dĩ luôn dịu dàng và ân cần, khi người khác nhờ anh ấy giúp đỡ, anh sẽ luôn đáp ứng yêu cầu của họ. Nếu Thu Niệm mở lời, làm sao anh ấy có thể từ chối?"

Bà Cố cau mày: “Đó là lý do tại sao bác nói rằng nha đầu đó trong nhà họ Thu chính là một tai họa! Làm trễ mất Cố Tiểu Trì của chúng ta, kết hôn và ly hôn rồi mà vẫn còn bám nó không tha!”

Lâm Mộ Vũ: “Bác gái … rốt cuộc thì anh Cố Trì bây giờ vẫn độc thân, đây là cái cớ đường đường chính chính để Thu Niệm lợi dụng anh ấy một cách vô hại, con biết con không nên nhiều chuyện với tư cách là một người ngoài cuộc, có điều … hôn sự giữa hai nhà Cố Thu đã bị hủy bỏ bao lâu nay. Anh Cố Trì có phải cũng nên cân nhắc đối tượng kết hôn mới không ạ?”

“Người ngoài gì chứ! Cháu không phải người ngoài!” Bà Cố nói, nắm lấy tay cô ấy và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu là con dâu của mẹ, là người của nhà họ Cố! Cháu nói đúng, chính là do Tiểu Cố chưa quyết định chuyện hôn sự mới nên có người lợi dụng sơ hở, bác sẽ gọi nó quay về, qua nhà họ Lâm cùng với bố mẹ con bàn chuyện hôn sự của hai nhà.”

Nghe vậy, Lâm Mộ Vũ vui mừng khôn xiết và ngồi một bên chờ bà Cố gọi điện cho Cố Trì.

Ở đầu bên kia, Cố Trì đang ngồi ở bàn ăn, tự tay mình đút cho Thu Niệm món canh.

Nhìn thấy người gọi đến là bà Cố, anh đoán được phần nào ý đồ của người bên kia, cau mày, bật chế độ im lặng và không có ý định trả lời.

Thu Niệm liếc nhìn màn hình điện thoại di động, không nhịn được hỏi: “Điện thoại của bác gái sao anh không trả lời?”

“Không có gì gấp, anh sẽ gọi cho bà ấy sau.”

“Anh không nghe máy, làm sao anh biết là không khẩn cấp? Biết đâu lại là việc quan trọng, chậm trễ thì làm sao?”

Cố Trì nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi.

Mẹ anh gọi điện thoại thì có thể xảy ra việc gì cơ chứ? Chẳng qua là muốn anh rời bỏ Niệm Niệm, ngay lập tức quay lại thành phố Phái. Nhưng làm sao anh có thể làm được điều đó? Anh sẽ không bao giờ làm điều này …

Không muốn cô dính vào những chuyện khó chịu, Cố Trì trực tiếp tắt máy, múc thêm một thìa canh đưa lên môi cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Chúng ta ăn canh trước đi, ăn xong anh sẽ gọi lại, được không?”

Thu Niệm gật đầu và uống canh một cách ngoan ngoãn.

Từ phản ứng của Cố Trì và chuyện xảy ra khi Thu Thanh Duy đến Cố gia, cô đã đoán ra điều gì đó. Bà Cố không thích cô, bây giờ Cố Trì đã bỏ lại những việc lớn nhỏ ở thành phố Phái đặc biệt đến để giúp đỡ cô, nhất định bà sẽ có ý kiến.

Nhất là trước đây Thu Thanh Duy vẫn nói với bà Cố rằng cô với Cố Trì chỉ là bạn và sẽ không có chuyện ở bên nhau, kết quả là bây giờ cô quay về rồi, còn “thất hứa” cùng với Cố Trì ở bên nhau nữa, bà Cố mà biết hẳn là sẽ rất tức giận.

Nhưng mà …

Cô ngước mắt lên và lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh bàn, trên khuôn mặt dịu dàng mang đầy sự quan tâm, trong cái nhìn chăm chú của đôi mắt sáng như vầng trăng của cô, là một sự thâm tình độc nhất vô nhị trên thế giới.

Cô đã bỏ lỡ quá lâu.

Cô không muốn bỏ lỡ nó nữa …