Cô y tá nhìn vào phòng và quyết định làm người hòa giải: "Vậy thì tôi sẽ vào giúp cô thuyết phục cô ấy."
Bạc Nguyên Triệt: "Sao có thể làm phiền cô được..."
"Ôi chao, anh đối với cô Thu không thể chê đâu được. Mọi người đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa, hôm nay lại là đêm giao thừa, hai người hòa thuận với nhau không phải tốt hơn sao?"
Cô ấy nghĩ rằng đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa những người yêu nhau thôi, mỉm cười bước vào, định thuyết phục Thu Thanh Duy đừng giận Bạc Nguyên Triệt nữa, một người bạn trai đối xử hết lòng với cô như vậy thật sự là soi đèn cũng rất khó tìm được nha.
Kết quả, cô ấy nhìn thấy bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy không lâu, đôi môi sưng đỏ, vừa nhìn là đã biết bị chịu đủ sự tàn phá rồi.
Cô y tá trầm mặt xuống, cũng không khuyên cô nữa, bước chân đi ra ngoài.
Bạc Nguyên Triệt vẫn chờ ở cửa, thấy cô vừa bước vào đã đi ra, không khỏi kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"
Cô y tá trợn tròn mắt, trở lại vẻ chán ghét trước đây, ném cho anh ta một câu: "Hừ! Cầm thú!"
Bạc Nguyên Triệt:???
Vào giờ ăn trưa, Bạc Nguyên Triệt mới đường đường chính chính tìm được lý do đi vào phòng bệnh.
Dọn dẹp xong chiếc bàn nhỏ trên giường, anh đặt đồ ăn thanh đạm cho bệnh nhân lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bàn tay đang đưa thìa cho cô lại đột ngột dừng lại giữa chừng.
Thu Thanh Duy nhìn anh, hơi nheo mắt.
Trực giác cho cô biết rằng người này muốn làm điều gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, cô liền thấy anh cầm thìa, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi hỏi cô: "Em vừa mới tỉnh dậy cơ thể vẫn còn yếu, hay là... anh đút cho em ăn nhé?"
Thu Thanh Duy tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của anh, tay nắm lấy thìa từ chối: "Em còn chưa yếu đến mức như vậy."
“Ồ.” Bạc Nguyên Triệt có chút thất vọng ngồi xuống, chống tay lên thành ghế, nhìn cô ăn.
Ánh mắt của anh quá mãnh liệt không thể bỏ qua, Thu Thanh Duy cắn hai cái rồi bỏ thìa xuống, bất lực nhìn anh: "Sao anh lại nhìn chằm chằm em suốt vậy?"
Bạc Nguyên Triệt chưa kịp suy nghĩ thì đã buột miệng thốt ra câu nói trong lòng: "Em thật đẹp."
Thu Thanh Duy: "..."
Miệng lưỡi anh càng ngày càng trơn tru rồi, tán gái quá giỏi, cô thật sự nghi ngờ Bạc Nguyên Triệt ngốc nghếch trước đây đều là anh đang giả vờ chứ thực chất bên trong anh lại là một con sói!
Anh cũng nhận ra hôm nay mình nói quá sến súa, trông giống như một người đàn ông õng ẹo vậy, vì vậy Bạc Nguyên Triệt mím môi giải thích với cô: "Chỉ là có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến anh cảm thấy có một số chuyện nên nói ra. Nếu không anh sợ mình sẽ hối hận mất.”
Lần đầu tiên cô biến mất, anh hối hận vì đã không hiểu lòng mình sớm hơn.
Lần thứ hai cô biến mất, anh hối hận vì đã không tự mình nói "Anh yêu em".
Khi mất liên lạc với cô lần thứ ba, anh đã thề rằng sau này anh sẽ không còn che giấu cảm xúc của mình nữa, tất cả sự yêu thích, tình yêu của anh, anh sẽ nói cho cô biết từng cái một.
Sau khi bình tĩnh lại, anh nhìn cô một lần nữa, với tình yêu không che giấu trong mắt:
"Tiểu Duy, anh yêu em..."
"Anh thực sự rất yêu em …"
Anh bất ngờ thể hiện tình yêu như vậy.
Thu Thanh Duy nhanh chóng bị chìm trong ánh mắt nóng bỏng của anh.
"Sao đột nhiên anh lại nói ra những lời này..." Cô hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, lại nhìn anh, cố ý nói: "Như thế nào, chẳng lẽ anh thật sự là cao thủ tình trường à?"
Bạc Nguyên Triệt nóng nảy: "Đây là lần đầu anh yêu đương!"
Thu Thanh Duy cố ý kéo dài giọng ra: "Ồ?"
Thấy cô không tin, Bạc Nguyên Triệt không nói gì, mở miệng thề độc: "Nếu anh nói dối em, anh sẽ chết không có chỗ chôn!"
Lời nói này hơi quá rồi!
Thu Thanh Duy trách mắng: "Anh nói linh tinh gì vậy!
"Ai bảo em không tin anh..." Bạc Nguyên Triệt ủy khuất nói: "Đây là lần đầu anh yêu đương thật mà. Nếu anh làm không tốt, anh có thể thay đổi, em đừng ghét bỏ anh, đừng không cần anh... "
Bây giờ anh chỉ có cô thôi...
Thấy anh gấp đến mức sắp khóc, Thu Thanh Duy không trêu chọc anh nữa, nắm cổ áo kéo anh cúi xuống, sau đó chủ động hôn anh trong ánh mắt ngạc nhiên của anh.
"Đồ ngốc này!"
"Anh đừng suy nghĩ linh tinh."
Cô cũng không phải là lần đầu tiên yêu đương chắc?