Làm sao mà Lục Cảnh Thâm có thể bằng lòng cơ cứ?
Anh ta cười một cách hờ hững, khóe miệng nhếch lên thành đường vòng cung tàn nhẫn: "Tôi không còn Niệm Niệm, làm sao tôi có thể để cho các người sống tốt chứ? Nếu Niệm Niệm không thể trở lại, thì để cô ta chôn cùng với cô ấy vậy!"
Anh ta nói với giọng điệu nhấn mạnh hơn.
Việc hô hấp vốn đã khó khăn vì bị vắt kiệt lượng oxy cuối cùng, Thu Thanh Duy mở miệng, gần như bị nghẹt thở.
Mặc dù cướp người lúc này sẽ rất nguy hiểm nhưng Bạc Nguyên Triệt không quản nhiều chuyện nữa và Tiểu Duy của anh đang sắp bị bóp cổ đến chết.
"Anh buông tha cho cô ấy đi!" Anh xông lên và vật lộn với Bạc Nguyên Triệt
Trong lúc giành giật, Bạc Nguyên Triệt đã buông tay.
Thật đáng tiếc là tốc độ nắm lấy Thu Thanh Duy của Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa thể sánh được với trọng lực, lúc anh đưa tay về phía cô, thậm chí anh còn không thể nắm được vạt áo của cô. Thế nên, anh chỉ có thể nhìn cô rơi khỏi lan can của con tàu du lịch!
Vào khoảnh khắc ấy, trái tim anh dường như đã ngừng đập.
Chùm pháo hoa cuối cùng phía chân trời đã tắt dưới mắt anh, anh chỉ có thể nhìn thấy biển đen vô biên, giống như cánh cửa địa ngục đang rộng mở để nhấn chìm người mà anh yêu quý nhất.
"Tiểu Duy …"
Trong tiếng hét hoảng loạn, anh theo bản năng trèo qua lan can và vươn người lên nhảy về phía biển ở trước mắt.
"Trời ơi! Nhanh cứu người!"
"Đó là Bạc Nguyên Triệt phải không? Anh ấy nhảy xuống biển rồi!"
"Gọi cảnh sát chưa?! Nhanh cứu người đi!"
Trên boong thuyền được một phen hoảng loạn, những người trong khoang nghe thấy tiếng động liền chạy ra phía xung quanh biển để tìm.
Trong mơ hồ anh dường như nhìn thấy một tia sáng phát ra từ đáy biển sâu, chiếu vào hình ảnh hai đầu ngón tay hoà vào nhau nhưng nó chỉ thoáng qua.
Nhân viên cứu hộ đã xuống biển.
Các nhân viên ý tế cũng đến ngay lập tức.
Rất nhanh, họ đã cứu được Thu Thanh Duy đang bị chết đuối, cô chỉ bị sặc nước chứ chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng …
Họ đã tìm kiếm cả đêm mà không thể tìm thấy Bạc Nguyên Triệt …
Sau nửa năm hôn mê, cuối cùng Thu Niệm cũng tỉnh trở lại.
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc bao trùm lấy cô ấy, không còn âm thanh của máy điện tâm đồ khó chịu bên tai, không có tiếng thở dài hàng ngày của y tá, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng cuộc sống tươi mới và khỏe mạnh!
Cô ấy trở về rồi …
Sau khi ở thế giới khác hôn mê như người thực vật nửa năm, cuối cùng cô ấy cũng … trở lại!
“Em tỉnh rồi.” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cô ấy quay đầu lại nhìn, chính là Cố Trì với vẻ mặt mệt mỏi, nhìn cô ấy không nói gì.
Lần trước cùng anh ấy mặt đối mặt như thế này, cũng không còn nhớ rõ là bao lâu rồi.
Người anh luôn nở nụ cười ấm áp với cô đã trở thành kí ức xa xăm khiến cô ấy mất đi sự ấm áp, những tưởng cả đời sẽ không bao giờ có người khác nhưng anh ấy vẫn luôn đứng cách cô không xa, luôn âm thầm quan tâm đến cô … yêu cô …
Trong nửa năm qua, cô ấy hôn mê trong thân xác của người phụ nữ khác, nhìn cô sống cuộc đời vô vọng và kinh khủng của mình một cách rạng rỡ, mới nhận ra ngày xưa mình ngu ngốc đến mức nào, ngu ngốc đến mức cuộc đời đi vào ngõ cụt, dùng sự chân thành để đổi lấy bị người khác tính kế.
Trên thực tế, cô ấy chỉ cần buông bỏ được chấp niệm với Lục Cảnh Thâm là cô ấy có thể sống tốt …
Nhưng, yêu một người nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói buông là buông được?
Vì vậy, cô ấy nhìn Thu Thanh Duy rạng rỡ ký vào đơn ly hôn, Lục Cảnh Thâm liền trở thành người xa lạ, khiến cho trái tim cô ấy đau như bị dao cắt.
Lục Cảnh Thâm sau khi biết sự thật liền quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, Thu Thanh Duy ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn cùng Cố Trì kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta khiến cô ấy cảm thấy đau khổ và khó chịu.
Cho đến khi Lục Cảnh Thâm nhốt Thu Thanh Duy lại, cố gắng chiếm thân thể cô để đổi trở lại, ở thời điểm đó cô ấy chưa thể hoàn toàn buông bỏ tình yêu của mình dành cho Lục Cảnh Thâm.
Cô ấy biết là không nên, cũng hiểu rằng người đàn ông này không xứng. Cũng không biết bao nhiêu lần đắn đo giữa việc yêu anh ta hay không yêu anh ta.
Là điều gì khiến cô ấy cuối cùng cũng đưa ra quyết định?