Thu Thanh Duy rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh và nhắc nhở: "Tay trái của em bị phế rồi, sau khi hồi phục cũng sẽ để lại di chứng, kiếp này không thể nào đua xe được nữa."
Bạc Nguyên Triệt: "Chúng ta có thể điều trị từ từ."
Thu Thanh Duy nhìn vào mắt anh, nở một nụ cười yếu ớt: "Từ từ chữa trị cũng không thể khỏi hẳn, anh cũng biết mà."
"Tiểu Duy …" Bạc Nguyên Triệt im lặng rồi lại nắm lấy tay cô: "Điều này không hề ảnh hưởng tới quan hệ giữa anh và em. Điều anh thích chính là em, em chính là người anh thích, không phải điều gì khác."
Cô không muốn làm cho tâm trạng của mình trở nên tồi tệ vào lúc này, nhưng …
"Mất đi đường đua của Thu Thanh Duy, không phải mất đi Thu Thanh Duy."
Bóng dáng của người phụ nữ biến mất dần ở lối vào của phòng ăn.
Bạc Nguyên Triệt nhìn bàn tay trống trải của mình, anh đờ đẫn nhìn theo cô.
Những người trong bàn nhìn nhau, không ai nghĩ rằng bầu không khí sẽ đột ngột trở nên xấu đi, Quý Ninh và Tô Ngạn nhìn nhau, đưa tay đẩy vai Bạc Nguyên Triệt: "Cậu vẫn còn nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo?"
"A …" Bạc Nguyên Triệt định thần lại, nghĩ đến gió lạnh trên boong tàu, anh vội cầm theo áo khoác của Thu Thanh Duy đứng dậy, nói xin lỗi với mọi người, quay đầu sải bước ra ngoài.
Là anh không tốt, lẽ ra anh không nên đề cập đến chuyện kết hôn cho đến khi cô thoát khỏi sự đau khổ vì mất đường đua của mình.
Cô cần thêm thời gian.
Vậy thì, anh sẽ cho cô thêm chút thời gian.
Dù sao thì anh cũng có thời gian cả một đời để chờ đợi cô gật đầu.
Nghĩ đến đây, cảm giác mất mát trong lòng anh mới vơi đi một chút, anh bình tĩnh lại, bước ra khỏi phòng ăn.
Trong lúc vội vã rời đi, anh quên không mang theo chiếc điện thoại đút trong chiếc áo khoác, nên không hề biết rằng sau khi anh đi khỏi, chiếc điện thoại im lặng sáng lên liên tục, trên màn hình hiển thị các cuộc gọi nhỡ từ cùng một người ——”Cố Trì”
Cuối cùng, đầu bên kia cũng dừng lại, thay vào đó gửi cho anh một tin nhắn văn bản:
“Sáng nay Lục Cảnh Thâm đã trốn qua cửa sổ bệnh viện, tôi lo anh ta sẽ gây bất lợi cho Thu Thanh Duy, hai người nên cẩn thận một chút.”
Thật không may, ngay cả khi bây giờ Bạc Nguyên Triệt nhìn thấy dòng tin nhắn này thì cũng đã quá muộn.
Vào lúc này, Lục Cảnh Thâm đã bước lên trên thuyền đóng giả làm nhân viên canh cổng và đi lại lảo đảo trên boong tàu, từ mặt biển xa xôi bắn lên những đợt pháo hoa, tạo nên khung cảnh đẹp rực rỡ.
Đây là một trong những tiết mục tối nay —
Nhiều cặp đôi dựa vào nhau, ngẩng đầu thưởng thức cảnh đẹp.
Thu Thanh Duy đứng một mình bên lan can và nhìn về phía bầu trời đêm. Pháo hoa nở rộ đến cực điểm trong mắt cô, rồi nhẹ nhàng tan biến, cứ thế vụt tắt, nhẹ nhàng khuấy động sự trống trải và tăm tối trong mắt cô.
Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật rằng cô không thể tiếp tục đua xe được nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể hoàn toàn chấp nhận một cách nhanh chóng như vậy. Khi nãy cô thừa nhận mình là người đã phá hỏng bầu không khí trên bàn ăn, chỉ là khi nhắc đến những chuyện như vậy, cô lại không thể bình tĩnh được.
Nếu không thể đua xe được nữa thì cô có thể làm được gì cơ chứ?
Chả nhẽ cô sẽ trở thành người vô dụng sống bằng số tiền của nhà họ Thu có được?
Xin lỗi, cô không làm được.
Trong lúc không chú ý, những đợt pháo hoa cứ lần lượt mở ra trước mắt cô, mãi đến khi có một tiếng hét hỗn loạn bên tai, cô mới nhận ra mình đã mất cảnh giác, cô đã bị túm cổ đè lên lan can.
Trong ánh sáng lập loè, cô bắt gặp một đôi mắt giận giữ —
Lục Cảnh Thâm dùng lực bóp lấy cổ cô, anh ta nghiến răng hỏi:
"Cô không phải Niệm Niệm, vậy rốt cuộc cô là ai?"
"Cô đã chiếm lấy thân xác của cô ấy, vậy còn cô ấy thì sao?!"
"Nói đi! Nếu cô chết thì cô ấy có thể quay lại không?"
Thu Thanh Duy bị bóp đến nghẹt thở, cô cố gắng kéo tay hắn ra nhưng bởi tay trái không thể dùng lực nên không thể gỡ ra được!
Cô chỉ có thể đá anh ta bằng tất cả sức lực của mình.