Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 175




Khi những ngón tay đan vào nhau, giọng nói tươi cười của Bạc Nguyên Triệt cũng vang lên bên tai: "Phải chúng tôi đã trở lại rồi."

Một nhóm người la hét, đến nỗi cơ thể đều nổi da gà.

"Này!" Bạc Nguyên Triệt bất mãn hét lên: "Mọi người đều chỉ là chó độc thân chỉ biết ghen tị thôi!"

Sau một hồi huyên náo rộn ràng liền đi vào phòng.

Thu Thanh Duy lặng lẽ quan sát, mọi thứ như trở về những ngày trước khi cô rời thành phố Lạc - một studio nhỏ, náo nhiệt như một ngôi nhà.

Không.

Không giống.

Nơi đây chính là nhà

Là bến cảng cuối cùng mà cô đã tìm thấy.

Cô nắm chặt tay người bên cạnh, khi người kia nhìn qua, cô nhìn anh cười.

Không còn đường đua, mặc dù có tiếc nuối, nhưng không cần lại tiếp tục buồn.

Bởi vì, cô vẫn còn những người bạn tốt như vậy, và anh...

Đủ rồi.

Dù sao thì cũng là để chào mừng chị Duy an toàn trở về, nên không thể quá bủn xỉn được. Sau bữa trưa, Quý Ninh và Tô Ngạn đưa mọi người ra ngoài để chuẩn bị cho bữa tiệc chiêu đãi tối nay, giữ cho cô một sự ngạc nhiên lớn.

Bạc Nguyên Triệt đã thảo luận về kế hoạch với họ trước khi trở về, vì vậy anh không đi cùng họ mà ở lại studio cùng Thu Thanh Duy.

Sau cuộc kiểm tra định kỳ, bác sĩ tư đã truyền nước cho Thu Thanh Duy, nói vài lời với Bạc Nguyên Triệt rồi rời khỏi phòng.

Bạc Nguyên Triệt đóng cửa, tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, sau đó di chuyển một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh giường: "Anh sẽ trông chừng em, em ngủ yên đi."

Thu Thanh Duy lắc đầu: "Em không buồn ngủ, trên máy bay em đã ngủ một giấc dài rồi."

"Em vẫn cần phải ngủ thêm, bây giờ em là bệnh nhân."

"Vết thương trên cơ thể của em gần như đều tốt lên rồi, ngoại trừ... " Thu Thanh Duy nói và nhìn vào bàn tay trái đang được bọc bằng thạch cao. Bàn tay này đã chịu tổn thương lớn nhất trong vụ tai nạn xe hơi, cũng không biết sẽ phải kéo dài bao lâu nữa.

Thực ra, tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại rất nhiều, những lời này bất quá cũng chỉ là nói sự thật, nhưng khi Bạc Nguyên Triệt nghe lại cảm thấy rất nghiêm trọng

Sợ rằng cô sẽ lại vì điều này mà buồn, anh đã nhanh chóng lấy con thú nhồi bông trước mắt và lắc nó trước mặt cô, cố gắng đánh lạc hướng cô.

"Nếu em không ngủ được, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện? Em sẽ ngủ thϊếp đi khi nghe nó."

Thu Thanh Duy: "..."

Cô lại không phải là một đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng bây giờ không thể làm gì khác. Anh đã nói như vậy cô càng không muốn làm anh ấy thất vọng. Cô chỉ thực sự muốn nghe câu chuyện mà anh sẽ kể.

Vì vậy, cô tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống, nhắm mắt và lắng nghe.

Kể chuyện là Bạc Nguyên Triệt tạm thời lôi ra để cứu cánh, anh không nghĩ cô ấy thực sự muốn nghe nên chết lặng.

"Sao anh không kể đi?" Thu Thanh Duy đợi một lúc không thấy anh lên tiếng, lại ngước mắt lên nhìn anh đầy nghi ngờ.

Bạc Nguyên Triệt xấu hổ ho hai tiếng, hoảng sợ nói: "Kể chứ, bây giờ anh kể ngay."

Chính anh là người đề nghị chuyện, vì vậy anh chỉ có thể kiên trì đến cùng, suy ngẫm một lúc, giọng nói lắp bắp của người đàn ông vang lên trong phòng, "Rất lâu rồi mới có một bầy cừu nhỏ dễ thương, mềm mại và lông tơ..."

Khởi đầu này...

Thu Thanh Duy cảnh giác nhìn anh.

Quả nhiên, cô đã sớm nghe thấy câu nói sau đó của tên ngốc: "Nó đang chạy trên bãi cỏ thơm, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu..."

Thu Thanh Duy: "... "

Sau khi đếm được một trăm con cừu, Thu Thanh Duy không thể chịu đựng được nữa, vớ lấy thú nhồi bông đập nó vào đầu anh: "Im đi!"

Đây là kể chuyện trước khi ngủ sao? Lừa kẻ ngu chắc!

Bạc Nguyên Triệt đưa tay lên xoa đầu, xin lỗi ngây ngô nhìn cô: "Em không thích à? Vậy thì anh sẽ đổi."

Thu Thanh Duy nhìn xem anh định thay đổi gì …

Kết quả...

"Cách đây rất lâu, trong khu rừng có một bầy thỏ trắng nhỏ dễ thương, chúng chạy nhảy tung tăng, hoạt bát và dễ thương, một chú thỏ trắng, hai chú thỏ trắng, ba chú thỏ trắng... "

Thu Thanh Duy: "... "

Thấy cô bất lực tới nỗi không nói lên lời, Bạc Nguyên Triệt đột nhiên thấy buồn cười, anh không khỏi khịt mũi giải thích với cô: "Đây là lần đầu tiên anh dỗ người khác ngủ, anh không biết phải nói gì..."

Tất cả đều là tuổi thơ không được sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ, ai mà không từng nghe những câu chuyện trước khi đi ngủ chứ? Nhưng mà có liên quan gì? Quan trọng không phải kể câu chuyện gì, mà là … người kể câu chuyện đó.

"Vậy thì em sẽ không nghe kể chuyện nữa." Thu Thanh Duy nói: " Anh có thể hát."

Bạc Nguyên Triệt sửng sốt: "Hát ru?"

Thu Thanh Duy: "..."

Anh thực sự đối xử với cô như một đứa bé hay sao?

Nhìn biểu cảm trên mặt cô liền biết cô rất không nguyện ý, vì vậy Bạc Nguyên Triệt mỉm cười, nắm tay cô, tạm dừng một chút, bắt đầu nhẹ nhàng hát.

Đó là một bài hát với giai điệu mới mẻ, âm thanh kéo dài triền miên.

Cô vô thức cong lên khóe môi, an tâm nhắm mắt lại, ngã vào chiếc giường êm ái, chìm vào giấc mộng êm ái.