Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 111




Cố Trì đón lấy, cảm ơn một tiếng, đợi sau khi thư ký Chu rời đi, mới đỡ Thu Thanh Duy đến ghế sofa ngồi xuống.

“Em sao vậy?” Anh ấy nói xong liền đưa khăn tay sạch sẽ cho cô, ánh mặt lộ ra sự nghi ngờ.

Thu Thanh Duy cảm ơn ý tốt của anh ấy nhưng không nhận, tự mình lau đi nước mắt, dùng âm thanh cuối cùng cũng tìm lại được nói với anh ấy: “Em cũng không rõ, vừa rồi giống như bị cái gì khống chế, không nói ra thành lời.”

Im lặng một hồi, cô nói tiếp: “Trước đây tình huống tương tự cũng từng xảy ra.”

Cố Trì: “Em nói ra xem thử.”

Thu Thanh Duy đem thời gian và tình huống hai lần trước xảy ra kể với anh ta, Cố Trì nhớ lại một phen, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ấy nhìn chằm vào Thu Thanh Duy một hồi lâu, mới mở miệng, nói với em ấy: “Lần đầu xảy ra là khi anh nói với Lục Cảnh Thâm chuyện em bị bệnh nan y, lần thứ hai là Lục Cảnh Thâm tự sát.”

Đáp án nhanh chóng được sáng tỏ, Thu Thanh Duy với anh ta đồng thanh kêu lên: “Vì vậy … tình cảm còn sót lại trong thân thể này vẫn chưa biến mất?”

Sau khi phát hiện ra chuyện này Thu Thanh Duy cũng không có mấy ngạc nhiên, dù sao Thu Niệm mới là chủ nhân thực sự của thân thể này, lại yêu cố chấp Lục Cảnh Thâm như vậy, mặc dù linh hồn biến mất, việc còn sót lại chút tình cảm cũng là điều hiển nhiên.

Cố Trì đem trà nóng đưa cho cô, Thu Thanh Duy uống hai ngụm, dạ dày dần ấm lên, cơ thể cũng theo đó cũng trấn tĩnh lại.

“Vừa rồi cảm ơn anh, nếu không phải anh phản ứng nhanh, thì lúc đó khiến Lục Cảnh Thâm đắc ý rồi, em cũng không nghĩ Thu Niệm lại cố chấp đến mức này.”

Cô nói xong nhất thời có chút hối hận, bởi vì người đàn ông trước mặt, tuy rằng đã cố dùng lực đè nén che dấu, sự khổ sở dưới đáy mắt đã bán đứng anh ấy.

Cho dù Lục Cảnh Thâm đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, Thu Niệm vẫn là một mực yêu anh ta như trước. Điều này khiến người vẫn luôn đè nén tình cảm với cô ấy như Cố Trì sẽ cảm thấy như thế nào?

“Xin lỗi.” Cô đặt ly trà xuống: “Sau này em sẽ chú ý, sẽ không có chuyện như hôm nay xảy ra nữa.”

Đó không phải là điều cô có thể kiểm soát được,

Cố Trì chua xót nhắm mắt lại: “Chuyện này không liên quan đến em, không cần xin lỗi.”

Bầu không khí có chút nặng nề.

Cố Trì chậm rãi mở mắt, đổi đề tài nói chuyện: “Không nói chuyện này nữa, có thể nói cho anh biết chuyện hiện tại là như thế nào?”

Thu Thanh Duy kể cho anh ta nghe chuyện chẩn đoán sai: “Em vốn dĩ định tự xử lý xong mớ hỗn độn của Thu thị bên này rồi đi tìm anh, nhưng không ngờ tin tức đến bọn anh nhanh như vậy.”

“Dù sao cũng là chuyện của Niệm Niệm …” Cố Trì nói xong rũ mắt xuống, khuôn mặt phảng phất tia lạnh lẽo, tất cả đều thể hiện lên nỗi cô đơn.

Nhất thời Thu Thanh Duy không biết an ủi như thế nào, đành chỉ im lặng.

Sau đó hai người nói về chuyện trên thương trường một hồi, nghe nói cô dự định tiếp nhận Thu thị, ngày đêm đang tìm hiểu tình hình công ty, Cố Trì suy tư một lát nói: “Chuyện quản lý không phải một sớm một chiều là có thể học được, nếu em tin tưởng anh, anh cũng có thể giúp em.”

Lúc trước không nghĩ chuyện chẩn đoán bệnh sẽ bị sai, Thu Thanh Duy chỉ nghĩ đến việc giao công ty lại cho Cố Trì, sau đó lại sợ rằng liệu có xúc phạm hay là truyền ra ngoài những điều không hay.

Những lời thị phi đối với anh ấy không tốt, bèn từ bỏ ý định. Lúc này nghe anh ấy chủ động nhắc đến, thật sự vui mừng mà đáp lại: “Thật ra, trong khoảng thời gian này em đã bù đắp được phân nửa nhưng vẫn có nhiều khoản vẫn mơ hồ, anh có thể ra tay giúp đỡ thật sự giải quyết vấn đề cấp bách.”

“Anh rất sẵn sàng giúp đỡ.” Cố Trì dịu dàng nói cười, chợt ánh mắt trở nên xa xăm, thì thào nói một câu: “Suy cho cùng cũng là tâm huyết của Thu Niệm, là công ty của nhà Niệm Niệm.”

Bỏ lỡ một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như vậy, Thu Danh Duy thật lòng cảm thấy tiếc nuối cho Thu Niệm.

Lúc này, dưới tòa cao ốc Thu thị.

Lục Cảnh Thâm bị bảo vệ đưa ra ngoài một cách thô bạo, anh ta ngã ngồi xuống đất, không vội đứng dậy rời đi, mà ngửa đầu nhìn tầng trên cùng của Thu thị hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Trước khi bị bảo vệ đưa đi, anh hỏi Niệm Niệm có phải một chút cũng không yêu anh nữa hay không, anh hỏi hai lần cô cũng không trả lời, điều này có nghĩa là cô thực sự vẫn yêu anh sâu đậm?

Kiểu nhận thức thế này khiến anh ta dễ chịu hơn nhiều, anh ta đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt, biểu cảm tựa như vừa khóc vừa cười.

Anh ta biết, anh ta cùng Niệm Niệm vướng mắc yêu hận nhiều năm như vậy, sớm đã không thể tách rời được, cả đời này, bọn họ nhất định phải ở cùng một chỗ với nhau.

Chỉ là đáng hận Cố Trì ở trong đó làm loạn, nếu không vừa rồi anh ta và Niệm Niệm có lẽ sớm giải quyết xong những khúc mắc trước đây, quay trở lại bình thường với nhau rồi.

Nghĩ đến đây, mặt anh ta nhuốm đậm một màn sương mù.

Anh ta quyết định sẽ không bỏ qua cho Cố Trì, không bỏ qua cho nhà họ Cố! Niệm Niệm là của anh ta, chỉ có thể là của anh ta.