Trở về trung học, cô chỉ muốn yên ổn học hành.
Dù cho Thẩm Kỳ khó đối phó như nào, cô cũng chẳng sợ.
"Cậu không biết danh tiếng của Thẩm Kỳ sao? Cậu ta là..."
Còn chưa nói hết câu đại ca trường học, Thời Niệm gật đầu: "Tôi biết."
"Một người ngu ngốc." (Bản dịch thô dịch: ngu vk nờ)
Những người xung quanh: "..."
Sau mấy bài kiểm tra hàng tuần, Thời Niệm dần đuổi kịp và vượt qua người vị trí thứ nhất.
Cô ấy cũng không xem nhẹ điều đó, mỗi ngày đều là người đến lớp sớm nhất và rời lớp muộn nhất.
Lễ Giáng sinh, Thời Niệm vẫn như thường lệ, thu dọn sách vở để về nhà sau tiết tự học buổi tối, cô đi bộ đễn bãi đậu xe không bóng người, không ngờ nhìn thấy một hộp quà trong giỏ xe đạp.
Cô tháo găng tay, mở hộp qua, lộ ra bên trong là một quả cầu pha lê.
Một ngôi nhà gỗ có lò sưởi, một cậu bé ăn vặt và một con thỏ nhỏ.
"Thích không? Hôm nay tôi làm ông già Noel, tặng quà cho cậu."
Thẩm Kỳ từ trong bóng tối bước ra, trong mắt mang theo niềm vui vụn vặt, lấp lánh như trăng sao.
Không biết hắn đã đứng trong gió lạnh bao lâu, cái mũi đỏ bừng vì lạnh.
"Cậu nhìn kỹ kìa, trên ghế salon còn có một con thỏ, không phải rất đặc biệt sao ---"
"Thời Niệm, sao cậu khóc?"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hắn nhìn thấy cô gái trước mặt quấn khăn choàng cổ kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt đang lặng lẽ rơi lệ.
Những giọt nước mắt nhanh chóng làm ướt khăn choàng, để lại những vệt nước sẫm màu.
"Tôi chỉ tặng một món quà thôi mà, không tới nỗi cảm động rơi nước mắt vậy chứ, tôi không có khăn giấy, cho cậu mượn tay áo lau mắt được không?"
Thẩm Kỳ luống cuống lục túi tìm khăn giấy, tìm không thấy liền muốn dùng tay áo của mình lau nước mắt cho Thời Niệm.
Nhưng dù sao hắn cũng không có lá gan chạm vào cô, chỉ có thể vụng về đưa cánh tay tới.
Ánh trăng ảm đạm, những ngôi sao rải rác.
Thời Niệm chớp đôi mi ướt đẫm, thả quả cầu pha lê xuống đất.
Cô thở một hơi, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, giọng mũi nặng nề mở miệng.
"Thẩm Kỳ, cậu hãy nghe thật kỹ."
"Cậu giống hệt bùn nhão, vô dụng vô vọng, tự cao tự đại."
"Mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, tôi đều cảm thấy buồn nôn."
"Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
"Tôi rất ghét cậu."
Bóng đêm yên tĩnh, từng lời Thời Niệm thốt ra hệt như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Thẩm Kỳ.
Hô hấp đình trệ, đau đớn từ trái tim không báo trước mà lan toàn cơ thể.
Cổ họng Thẩm Kỳ nghẹn lại, cả người lạnh toát.
Hóa ra trong mắt cô, hắn là người kinh khủng như vậy.
Thời Niệm lách qua hắn, dắt xe đạp đi.
Đêm đông lạnh giá ẩm ướt, Thẩm Kỳ đờ đẫn hồi lâu, cúi người nhặt quả cầu nằm trơ trọi trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe.
Tôi còn tưởng rằng, câu sẽ thích.
Từ ngày đó, hắn không làm phiền Thời Niệm nữa.
Giống như bị lời nói đêm đó k1ch thích, hắn bắt đầu điên cuồng học tập, không trốn học không ngủ trong lớp, từng chút một học lại những điều căn bản.
Trong kỳ nghỉ đông, Thẩm Kỳ dành phần lớn thời gian ở nhà học tập, nên hắn phát hiện được ông nội bị té xỉu, kịp thời đưa đi bệnh viện, cứu được mạng sống của ông.
Khai giảng học kỳ mới, Thẩm Kỳ càng chăm chỉ hơn, một đường xông lên từ hạng thấp đến hạng tầm trung.
Vì ông nội bị bệnh phải bỏ ra rất nhiều tiền khiến hắn bị trì hoãn tiền ăn một tuần, cuối cùng là thầy chủ nhiệm ứng trước cho hắn.
Kiếp này, sẽ không có cô gái ngốc nghếch vụng về nói dối nào giúp hắn trả tiền nữa.
Ở hành lang ngoài lớp thường xuyên có mấy nữ sinh đến đưa thư tình, Thời Niệm đang ngồi học thuộc thơ trên sân thượng cũng tình cơ bắt gặp Lộc Dạng đang tỏ tình với Thẩm Kỳ.
Cô gái xinh đẹp tự tin bày tỏ tình yêu của mình.
Trong mắt Thẩm Kỳ không nhìn ra được cảm xúc gì, giữa hàng lông mày có chút lơ đễnh.
Tuấn nam mỹ nữ, như trong mấy bộ phim thần tượng.
Cô thức thời cất sách đi ra ngoài, vừa tới cầu thang đã bị Thẩm Kỳ đuổi theo sau.
"Tôi không thích cậu ta."
Hắn lướt qua vai cô, chỉ để lại một câu nói.
Không phải việc của tôi.
Thời Niệm nhún vai, sau đó mở sách giáo khoa.
Vừa nãy mình đọc tới đoạn nào nhỉ.
Giờ học thể dục.
Giáo viên để cả lớp hoạt động tự do, các bạn nam hoan hô chạy về sân bóng rỗ, Thời Niệm cùng mấy người bạn chơi đánh cầu lông.
Tóc đuôi ngựa của cô buộc không được chặt, sau mấy lần chạy tới lui thì bị lỏng ra, sợi dây buộc tóc cũng không biết rớt chỗ nào.
Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy, cô lười đi tìm, còn may trên cổ tay mang theo một cái dự phòng.
Cô tùy ý buộc lại mái tóc dài, thu vợt đi chơi chỗ khác với bạn bè.
Thấy Thời Niệm và bạn cười nói đi xa, từ sân bóng rổ bên cạnh, Thẩm Kỳ thả bóng xuống không thèm để ý tiếng la hét phía sau, chạy tới cúi người cẩn thận tìm kiếm sợi dây buộc tóc Thẩm Niệm làm rơi.
Hắn nhanh chóng tìm thấy.
Dây buộc tóc một màu đen, không có bất kỳ trang trí nào.
Nhẹ nhàng đơn giản, giống hệt con người cô ấy.
Thẩm Kỳ cúi người nhẹ nhàng ngửi, phảng phất có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người thiếu nữ.
Hắn cẩn thận bỏ sợi dây vào trong túi áo.
Khi Thời Niệm nói chuyện lại với Thẩm Kỳ, là vào kỳ nghỉ đông của năm ba trung học.
Thời Niệm bọc mình lại như con gấu, đêm hôm khuya khoắt lẻn ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Tuyết rơi trắng xóa trên mặt đất, chồng thành một lớp dày, giẫm lên nghe tiếng xoẹt ~ xoẹt ~
Thời Niệm lén trốn sau lưng ba mẹ đi kiếm đồ ăn, không dám mang về nhà, đứng bên đường nhanh chóng giải quyết hết.
Ăn xong bỏ giấy vào thùng rác, Thời Niệm dẫm dép lê hạnh phúc đi về nhà.
Sau đó không kịp chuẩn bị vội vàng dừng lại.
Thẩm Kỳ đang đứng ở góc đường.
Ánh sáng dịu nhẹ từ của tiệm bánh ngọt chiếu vào khuôn mặt sắc nét của chàng trai.
Thẩm Kỳ mặc một chiếc áo lông đen, sống mũi thẳng cao, khuôn mặt mềm mại.
"Có việc gì sao?" Giọng điệu Thời Niệm hờ hững.
Thẩm Kỳ nghẹn họng không nói nên lời.
Hắn cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Như một kẻ mất trí.
Chỉ vì muốn xứng đôi với cô, muốn có tư cách nói chuyện với cô một lần nữa, nên hắn cố gắng học tập.
Bây giờ, hắn đã là một học sinh tốt rồi.
Nhưng người ở ngay trước mặt, hắn cũng không dám mở miệng nói.
Chưa kịp nói gì.
Thời Niệm không cảm xúc, vượt qua vai hắn đi về nhà.
"Đợi chút."
Thẩm Kỳ vẫn không nhịn được, gọi Thời Niệm dừng lại.
"Chuyện gì?"
Thời Niệm quay đầu lại hỏi hắn.
"Thời Niệm, bây giờ điểm số của tôi rất tốt, cũng không còn đánh nhau hút thuốc nữa."
Thẩm Kỳ mím môi, hốc mắt đau nhức.
“Ồ.” Thời Niệm thản nhiên đáp, đợi hắn nói tiếp.
"Cho nên, cậu có thể hay không... đừng ghét tôi nữa."
"Đối tốt với tôi một chút."
"Một chút thôi cũng đủ rồi."
Hắn cố hết sức kiềm chế âm thanh run rẩy của mình, khiến giọng nói càng thêm khàn khàn.
Giống như một kẻ lang thang vô gia cư, hèn mọn cầu xin lòng thương xót và tình yêu nhỏ nhoi của cô.
(Còn tiếp)