Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”




Lúc này chuyện khiến Diệp Trăn để bụng đại khái chỉ có việc ký hợp đồng với Mạnh Tiệp, đưa tiễn Mạnh Tiệp về xong, một đống văn kiện đều được giao tới bàn làm việc của Tần Tri Âm.

Đây là Lục Bắc Xuyên cố ý giao phó.

Có thể đi làm, nhưng không thể làm quá kiệt sức.

Diệp Trăn cũng rất bất đắc dĩ, nhưng thế này dù sao cũng tốt hơn so với việc ở nhà cả ngày.

Đồng hồ điểm 11:30, lúc này là giờ nghỉ trưa, Diệp Trăn bấm gọi cho Lục Bắc Xuyên, nhưng người bắt máy lại là trợ lý của hắn.

“Chào bà Lục, tôi là trợ lý của Lục tổng.”

“Lục tổng đâu?”

“Xin lỗi bà Lục, hôm nay là cuộc họp giữa năm của ban giám đốc, Lục tổng đang ở phòng họp với các thành viên hội đồng quản trị, không biết đến khi nào mới kết thúc. Xin hỏi cô có chuyện gì khẩn cấp sao? Đợi tí nữa Lục tổng ra, tôi sẽ ngay lập tức báo lại cho anh ấy.”

Cũng không có chuyện gì quan trọng, Diệp Trăn chỉ là muốn tìm người cùng ăn cơm trưa mà thôi.

“Không có gì, tôi chờ anh ấy được.”

“Vâng.”

Cúp máy, Diệp Trăn suýt nữa quên mất, hôm nay là thứ năm, là cuộc họp cổ đông giữa năm.

Nói như thế nào đây… số cổ đông phần lớn đều là người đầu tư hoặc là những người từng cùng tranh đấu giành thiên hạ với Lục lão gia, nhưng trong số đó cũng không thể thiếu một số người dựa vào quan hệ thân thích để đi cửa sau.

Diệp Trăn từng tham gia mấy lần cuộc họp này, bị những người đó làm cho đau đầu, hiện tại cô có thai càng không nên tham gia, nếu không cô lo mình sẽ không nhịn được mà nổi giận mất.

Đi vào văn phòng Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn ngồi lên ghế sô pha, nhàn nhã đọc một quyển tạp chí. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt đã lật hết quyển tạp chí, đồng hồ cũng đã chỉ tới 12:30. Cô không nhịn được gọi trợ lý tới, hỏi hắn: “Người điều hành ban giám đốc không ăn cơm à? Cuộc họp gì quan trọng như vậy?”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Bà Lục, đáng lẽ cuộc họp đã tạm thời kết thúc, nhưng mà… mười phút trước Thẩm lão tiên sinh đã tới công ty, vào phòng họp.”

“Thẩm lão tiên sinh?”

“Thẩm lão tiên sinh bên Thẩm thị.”

“Ông ấy tới làm gì?”

Trợ lý kiên nhẫn giải thích: “Thẩm lão tiên sinh cũng nắm giữ một phần cổ phần Lục thị.”

“Ông ấy cũng có?”

“Đúng vậy, là hồi mới thành lập Lục thị Lục lão gia đã cho Thẩm lão gia tử 5% cổ phần.”

Diệp Trăn lẩm bẩm, “Nhưng mấy năm qua không thấy ông ấy tham gia, năm nay tới làm gì?”

Trợ lý cười cười, “Tôi cũng không biết nữa.”

Trợ lý vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, tiếng cười trêu tức truyền vào từ bên ngoài, Diệp Trăn nhìn về phía âm thanh phát ra, mi tâm không nhịn được nhíu chặt. Lục Thiếu Ngôn?

“Sao anh lại tới đây?”

Lục Thiếu Ngôn vẫn nhìn văn phòng của Lục Bắc Xuyên, cười nói: “Đã lâu không tới đây, lần cuối đến đã là hơn mười năm trước, tôi và Bắc Xuyên còn nhỏ. Chớp mắt một cái, căn phòng làm việc này liền thành của Lục Bắc Xuyên rồi.”

Diệp Trăn ném cho trợ lý một ánh mắt ra hiệu cho anh ta ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc đóng lại Diệp Trăn nhìn hắn ta, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Lục Thiếu Ngôn ngồi xuống trước bàn làm việc của Lục Bắc Xuyên, cũng không ngồi trên ghế làm việc của Lục Bắc Xuyên, mà là ngồi lên cái ghế đối diện bàn làm việc. Nhìn cảnh đẹp từ cửa sổ sát đất phía sau, quan sát nơi thành thị phồn vinh này.

“Hình như cô còn có thành kiến với tôi.”

“Không phải thành kiến, mà là từ trước tới nay tôi vẫn cho là như vậy.”

Lục Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, “Vẫn? Nói như vậy, Bắc Xuyên đột nhiên trở mặt với tôi là bởi vì cô khích bác ly gián sao?”

Diệp Trăn nhún vai, “Sao có thể nói tôi châm ngòi ly gián? Rõ ràng là anh lòng mang ý xấu, tôi chỉ nhắc nhở chồng tôi mà thôi.”

Lục Thiếu Ngôn gật đầu, cũng không phản bác, thừa nhận Diệp Trăn nói hắn ‘lòng mang ý xấu’.

“Thông minh!” Lục Thiếu Ngôn khen cô, “Lúc trước không tin, bây giờ cuối cùng tôi cũng tin tưởng giác quan thứ sáu của phụ nữ rồi, quá chuẩn.”

“Cho nên, mục đích hôm nay anh đến là vì cái gì?”

Lục Thiếu Ngôn thần bí nhìn cửa phòng làm việc, “Nghe nói cô cũng nắm giữ 10% cổ phần, vì sao không tham gia cuộc họp ban giam đốc hằng năm của Lục thị?”

Diệp Trăn nhíu lông mày, “Chuyện này không liên quan tới anh.”

“Nếu như cô tham gia, đáng lẽ đã có thể nhìn thấy được một màn hay rồi.” Lục Thiếu Ngôn cảm thấy đáng tiếc.

Diệp Trăn nghe không hiểu ý hắn, “Một màn hay?”

Ánh mắt cô hơi trầm xuống, nghĩ đến tin tức Thẩm lão tiên sinh vừa đến mà trợ lý báo cáo, “Anh và Thẩm lão tiên sinh liên thủ rồi?”

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay của Lục Thiếu Ngôn liền vang lên. Hắn ta đứng dậy nhìn Diệp Trăn, đáy mắt hiện rõ sự sợ hãi thán phục, “Quả nhiên không hổ danh là bà Lục, trong chớp mắt đã nhìn rõ được chân tơ kẽ tóc rồi, bội phục thật!”

“Mục đích của anh là gì?”

“Tôi có thể có mục đích gì, chỉ là mời Thẩm lão tiên sinh tới tham gia cuộc họp thôi mà. Cô biết đó, tôi ngoại trừ lấy được vài cái bất động sản ra, còn lại một chút cổ phần của công ty cũng không có. Cuộc họp quản trị tôi không có tư cách tham gia, nhưng có nhiều thứ tôi muốn cho người ban hội đồng quản trị thấy, cho nên mới nhờ Thẩm lão tiên sinh đưa những thứ đó lên ban giám đốc cho mọi người nhìn thôi,” Nói đến đây, Lục Thiếu Ngôn dừng một chút, cười nói: “Bà Lục muốn đi xem không?”

“Muốn biết thứ tôi cho ban hội đồng quản trị thấy?” Dã tâm của Lục Thiếu Ngôn người qua đường đều biết, mục đích muốn thay thế Lục Bắc Xuyên cũng rất rõ ràng, đơn giản là muốn mượn tay Thẩm lão tiên sinh giao những chứng cứ có thể đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết mở ra cho người ta nhìn mà thôi.

Đương nhiên, chỉ là nếu như thứ có thể đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết thật sự tồn tại.

Mấy năm gần đây Diệp Trăn vẫn luôn nhắc nhở lấy Lục Bắc Xuyên, có một số việc có thể làm cũng có một số việc không thể làm, mặc dù cô không hiểu mấy chuyện trên thương trường lắm, nhưng cô thấy, những hạng mục trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên làm đều vô cùng thuận lợi, không có gì trắc trở.

Nhưng nếu quả thật giống như Lục Thiếu Ngôn nói, thật sự có chứng cứ đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết, nếu vậy chắc chắn không có khả năng là chuyện mấy năm gần đây, chỉ có thể là trước khi cô gả cho Lục Bắc Xuyên thôi.

Nhưng trước khi cô gả cho Lục Bắc Xuyên, thật sự có chứng cứ hắn phạm tội sao?

Ý cười của Lục Thiếu Ngôn càng lớn, “Bà Lục đoán xem, là cái gì?”

Diệp Trăn thoáng lui lại một bước, thành thật nói: “Tôi không biết.”

“Nói cho cô cũng không sao, đó là chứng cứ Lục Bắc Xuyên buôn lậu, có sợ hay không? Sau hôm nay, chồng của cô sẽ muốn trở thành tù nhân đó. Sao? Có sợ không?”

“Buôn lậu?” Sao cô không nhớ Lục Bắc Xuyên có chuyện buôn lậu?

“Không chỉ buôn lậu, còn có đút lót, trốn thuế lậu thuế, cô nói xem, nhiều chứng cứ phạm tội như vậy, ban hội đồng quản trị sẽ làm thế nào?”

Nếu như chứng cứ này được xác thực, bất kể là tội gì, cũng đủ để cảnh sát tới cửa điều tra.

“Nếu anh có chứng cứ, vì sao không trực tiếp báo cảnh sát mà lại để Thẩm lão tiên sinh giao những chứng cớ này đến hội đồng quản trị? Gì vậy? Bây giờ ban hội đồng quản trị thành cục cảnh sát rồi à?”

Lục Thiếu Ngôn ngồi dựa vào ghế uể oải cười, “Trực tiếp đưa vào cục cảnh sát hơi chán. Vả lại, cho dù Lục Bắc Xuyên đi tù, số cổ phần của anh ta không phải cũng còn không ít sao? Đúng lúc có cơ hội, tất cả mọi người đều ở đây, vạch trần trước mặt bọn họ không tốt hơn sao?”

“Anh…” Diệp Trăn quay người đi ra ngoài cửa phòng làm việc.

Lục Thiếu Ngôn nở một nụ cười vui vẻ, đưa mắt nhìn Diệp Trăn rời đi, nhưng mà trong nháy mắt cửa văn phòng đóng lại, nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất tăm hơi.

Mà giờ khắc này trong phòng họp, tình hình đúng như Lục Thiếu Ngôn nói, không hề vui vẻ.

Lúc sắp nghỉ, Thẩm lão tiên sinh đột nhiên vào phòng họp, mọi người lúc này mới nhớ, Thẩm lão gia nắm giữ 5% cổ phần của Lục thị, có tư cách tham gia cuộc họp này.

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên thủ đoạn của lão hồ ly cũng rất hung ác, ông ta cười tủm tỉm, như vị trưởng bối hiền lành, quan tâm hỏi Lục thị vận hành như nào trong hai năm qua, còn thuận tiện ném một xấp tài liệu tới trước mặt Lục Bắc Xuyên.

Lão hồ ly bỏ xuống vẻ ngoài hiền lành của mình, đau lòng chỉ vào mặt Lục Bắc Xuyên, hỏi hắn mấy năm qua tại sao lại biến thành người như vậy!

Lục Bắc Xuyên bất động như núi, biểu cảm đạm mạc, dường như không để Thẩm lão tiên sinh vào trong mắt.

“Bắc Xuyên, tôi tận mắt nhìn cậu lớn lên, từ nhỏ cậu đã thông minh hơn người, ông nội cậu tin tưởng cậu cỡ nào, giao sản nghiệp lớn như vậy vào trong tay cậu, tôi cũng luôn tin cậu có thể làm nên việc lớn, từ nhỏ đã luôn kỳ vọng ở cậu. Thậm chí, còn muốn gả Vi Nhân cho cậu. Thế mà cậu đây! Buôn lậu! Đút lót! Trốn thuế lậu thuế! Những việc không nên làm cậu đều đã làm! Lời chỉ bảo của ông cậu cậu đều bỏ ngoài tai sao? Cậu sao có thể xứng đáng với sự dạy bảo của ông ấy! Bây giờ cậu biến thành như vậy, sau này làm sao tôi có thể vác mặt đi gặp ông nội cậu nữa đây!”

“Cái gì? Buôn lậu đút lót? Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thẩm lão tiên sinh, ngài có ý gì, chuyện không có chứng cứ không thể nói lung tung!”

Thẩm lão tiên sinh nói như vậy, thành viên trong hội đồng quản trị dồn dập sôi trào.

Những năm qua dưới sự quản lý của Lục Bắc Xuyên công ty phát triển không ngừng, Lục thị ngày càng lớn mạnh là chuyện rõ như ban ngày. Bây giờ lại nói với bọn họ, Lục Bắc Xuyên vậy mà lại làm ra những chuyện này sao?

Tiếng nghị luận dồn dập, Lục Bắc Xuyên vẫn bình tĩnh như nước, không nói một từ.

“Bắc Xuyên, cậu nhìn xem những chứng cớ này, nói cho tôi biết, có phải cậu đã làm những chuyện này hay không?”

Vừa dứt lời, cửa phòng họp mở ra, Diệp Trăn bước vào.

Tiếng bàn luận xôn xao bị tiếng mở cửa tạm thời chen ngang.

Lục Bắc Xuyên vốn vẫn không đổi sắc mặt lúc thấy Diệp Trăn vào cửa lại trở mình, đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại vào đây rồi?”

Thẩm lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, “Cô vào đây làm gì?”

Diệp Trăn nghiêng mắt nhìn ông ta, nhíu mày, “Lão tiên sinh, tôi thấy ông hẳn là già nên hồ đồ rồi đó, trên tay của tôi còn nắm giữ 10% cổ phần, ông nói xem tôi vào để làm gì?”

Thẩm lão tiên sinh bị lời này của cô chặn họng không nói gì.

Diệp Trăn thừa cơ nhỏ giọng hỏi Lục Bắc Xuyên, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lục Bắc Xuyên an ủi cô, “Không có gì, em đi ra ngoài trước đi, yên tâm, chỗ này có anh.”

Dưới tình huống hùng hổ dọa người này, sao Diệp Trăn có thể nghe lời đi ra ngoài được. Cô nhìn Thẩm lão tiên sinh, chậm rãi ngồi vào vị trí của mình.

“Trăn Trăn?”

Diệp Trăn lặng lẽ nắm chặt tay của hắn, “Em muốn đợi ở đây.”

Trong lòng cô không yên tâm lắm, bất kể Lục Thiếu Ngôn nói thật hay là giả, cũng đã thật sự hù dọa được cô. Giờ cô chỉ muốn đợi ở trong phòng họp này, nghe chân tướng cuối cùng chứ không phải ngồi ở trong phòng làm việc hồi hộp chờ đợi kết quả.

Lục Bắc Xuyên còn chưa kịp phản ứng, cảm giác ấm áp mềm mại truyền tới từ trong lòng bàn tay làm hắn nắm chặt tay cô, cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó lập tức trở lại chỗ ngồi của mình.

Lục Bắc Xuyên vừa ngồi xuống, Thẩm lão tiên sinh liền chìm khẩu khí, “Được rồi, nếu Diệp Trăn cũng đã tới, vậy tôi liền nói thẳng, những chứng cớ này, bất kể là vụ nào cũng đủ để khiến cậu vào tù! Lúc cậu làm ra những chuyện này có nghĩ sẽ mang lại hậu quả gì tới Lục thị không.”

Nếu đúng là thật, đường đường là tổng giám đốc của Lục thị vậy mà lại ngồi tù vì tội buôn lậu đút lót, không tới mấy ngày tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi. Cổ phiếu Lục thị giảm mạnh, nội bộ bất ổn, những vị khách đã từng hoặc muốn hợp tác cũng đều sẽ cân nhắc lại, trong khoảng thời gian ngắn Lục thị nhất định sẽ suy giảm.

Nhưng mà Lục thị suy giảm, đứng mũi chịu sào lại chính là lợi ích của những người ngồi đây.

“Làm trưởng bối của cậu, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu phạm tội được. Làm anh em của ông cậu, tôi cũng không thể nhìn tâm huyết cả đời của ông ấy bị hủy hoại trong tay cậu! Bắc Xuyên, cậu nhìn ông Thẩm đi, nói cho tôi, những việc này có phải là cậu làm hay không!”

Lục Bắc Xuyên ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm lão gia.

“Buôn lậu? Đút lót? Trốn thuế lậu thuế?” Lục Bắc Xuyên lật xem tài liệu trước mặt, đúng như Thẩm lão gia nói, chứng cứ trên tư liệu vô cùng xác thực, giấy trắng mực đen dường như thật sự không có sai sót.

Lục Bắc Xuyên đọc từng trang một, thẳng đến cuối trang, hắn mới khép tư liệu lại.

“Là tôi làm thì sao? Không phải tôi làm thì như nào?”

“Nếu như không phải cậu làm, vậy đúng là không thể nào tốt hơn được. Nhưng nếu là cậu làm thì ông Thẩm đây liền không thể trơ mắt nhìn Lục thị bị cậu phá huỷ!” Thẩm lão gia chống quải trượng, uy nghiêm mười phần, “Lục thị vẫn là của Lục gia, nhưng vị trí của cậu, nhất định phải giao cho Thiếu Ngôn tiếp quản!”

Lục Bắc Xuyên ngước mắt nhìn ông ta một cái, “Lão tiên sinh lấy được những chứng cớ này từ đâu?”

“Cậu không cần biết tôi lấy đâu ra những chứng cớ này, tôi chỉ hỏi cậu một câu, những việc này có phải là do cậu làm hay không!”

Lục Bắc Xuyên đẩy tài liệu tới trước mặt Thẩm lão tiên sinh, tỉnh táo nhìn ông ta, ánh mắt sáng như dao, sắc bén như chim ưng.

“Không phải.”

“Chứng cứ vô cùng xác thực cậu còn…”

“Nếu tôi đoán không lầm, những thứ này hẳn là Lục Thiếu Ngôn đưa cho ông đúng không?”

Thẩm lão gia hơi ngừng lại.

Lục Bắc Xuyên cười thở dài, “Lão tiên sinh, ông bị anh ta lừa rồi, đây đều là giả.”

“Làm sao có thể là giả!” Thẩm lão gia tức giận, “Những chứng cớ này đều đã được tôi kiểm chứng!”

Lục Bắc Xuyên không nhiều lời với ông ta, bấm một cuộc gọi, cửa phòng họp được mở ra, trợ lý dẫn theo hai vị cảnh sát bước vào phòng họp.

Lục Bắc Xuyên đưa những tài liệu kia vào trong tay cảnh sát, “Hai vị, bây giờ có người nói tôi đút lót buôn lậu, những thứ này là chứng cứ, hi vọng cảnh sát có thể tích cực điều tra chuyện này, trả lại cho tôi sự trong sạch.”

Việc này không đúng lắm, cảnh sát không có khả năng vừa gọi liền đến.

“Nếu như chứng cứ là thật, cảnh sát tất nhiên sẽ đến bắt giữ tôi, còn Lục thị, không cần Thẩm lão gia nhọc lòng.” Nói xong, Lục Bắc Xuyên quay người cười với những người trong phòng họp: “Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, mời các vị lên lầu nghỉ ngơi. Hai giờ chiều chúng ta lại tiếp tục.”

Nói xong, hắn cầm tay Diệp Trăn, rời khỏi phòng họp.

Người trong phòng họp xì xào bàn tán, dồn dập ném ánh mắt nghi hoặc chuyển tới Thẩm lão tiên sinh, nhưng cuối cùng cũng không hỏi nhiều, tốp năm tốp ba rời khỏi phòng họp.

Thẩm lão tiên sinh hơi khó thở, nghi vấn và khiếp sợ bị ông ta dằn xuống đáy lòng. Cho dù ông ta đa mưu túc trí nhiều năm, cũng không hiểu rốt cuộc vì sao chuyện sẽ phát triển thành cục diện này!

Nếu như Lục Bắc Xuyên không có chút phòng bị, cảnh sát cũng không có khả năng xuất hiện ở đây. Chứng cứ phạm tội nếu như là thật, Lục Bắc Xuyên sẽ không có gan giao cho cảnh sát trước mặt mọi người. Còn nếu như là giả… tại sao Lục Thiếu Ngôn lại muốn lừa gạt mình!

Huống chi, rõ ràng ông ta đã phái người đi kiểm chứng, là thật mà!

Thẩm lão gia được quản gia nhà mình đỡ chầm chậm đi ra khỏi phòng họp, trong hành lang lại đụng mặt Lục Thiếu Ngôn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Lục Bắc Xuyên không sợ hãi với mấy bằng chứng kia? Không phải cậu đã nói…”

“A?” Lục Thiếu Ngôn gãi đầu, bộ dạng rất ngượng ngùng, “Xin lỗi, tôi lừa ông đó, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”