Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”




Rời khỏi phòng bác Lư, Lục Bắc Xuyên vẫn mặt ủ mày chau.

Hắn đoán được sức khoẻ Lục lão gia không tốt, nhưng không nghĩ tới, vậy mà đã đến tình trạng nguy kịch như vậy.

Ung thư gan giai đoạn cuối, lão gia còn đang chuẩn bị xử lý hậu sự của mình.

“Sao rồi anh?” Vừa về đến phòng, Diệp Trăn liền đến đón, nhìn Lục Bắc Xuyên trầm mặt, trong lòng lộp bộp một tiếng, “Là thật ư?”

Lục Bắc Xuyên thở dài, gật đầu.

“Vậy phải mau chóng đến bệnh viện khám chứ!”

Lục Bắc Xuyên cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, “Là ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng ông không đồng ý đi bệnh viện.”

“Giai đoạn cuối!” Diệp Trăn kinh ngạc vô cùng, “Tại sao lại như vậy? Mỗi năm ông đều được kiểm tra sức khoẻ đúng hạn mà, sao lại không phát hiện ra bị ung thư gan được”

“Hai năm qua ông không kiểm tra sức khoẻ,” Lục Bắc Xuyên nhìn Chúc Chúc ngủ trên giường, nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay em nhớ để ý sức khoẻ của ông một chút nhé, có chuyện gì thì lập tức báo cho anh.”

“Được.”

Lục Bắc Xuyên đi đến bên giường, cúi người nhìn Chúc Chúc chỉ mặc một bộ áo ngủ, chùm chăn che kín đầu, ngủ mà còn ướt đẫm mồ hôi. Hắn vuốt trán bé, “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”

“Vừa ầm ĩ một trận, uống nguyên một bình sữa rồi ngủ mất tiêu. Trẻ con ấy mà, tràn trề sức sống, hoạt động nhiều nên ra mồ hôi cũng nhiều, bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, không phải chuyện gì lớn.”

“Ừ. Muộn rồi, em đi tắm trước, nghỉ ngơi sớm đi.”

Cả ngày dường như không được nghỉ ngơi, giờ này Diệp Trăn cũng đã mệt mỏi, quay người đi vào phòng tắm.

Lục Bắc Xuyên lau sạch sẽ mồ hôi trên đầu Chúc Chúc, nhẹ nhàng bế bé lên, chuẩn bị đặt vào trong cái nôi.

Nhưng vừa ôm lấy, Chúc Chúc liền tỉnh.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, ngáp một cái, híp mắt duỗi lưng trong ngực cha bé.

Lục Bắc Xuyên ôm nhóc đứng bất động. Chúc Chúc hé nửa đôi mắt, mông lung nhìn thấy Lục Bắc Xuyên, hàm hồ gọi một tiếng cha.

Sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Trước đó đầu còn lệch qua trước ngực Lục Bắc Xuyên, thì thào nói: “Ngủ với cha.”

Tiếng nước tí tách rơi trong phòng tắm, Lục Bắc Xuyên cúi đầu nhìn Chúc Chúc tựa ở trước ngực mình đang ngủ say, lại đặt con trở lại giường.

Vừa chạm vào giường, Chúc Chúc vô ý thức lật người.

Lục Bắc Xuyên cầm chăn đắp lên cho bé, cúi người hôn lên trán nó một cái.

“Bắc Xuyên, em quên mang…” Soạt một tiếng, Diệp Trăn nhô đầu ra từ trong phòng tắm, đúng lúc thấy cảnh này.

Thân hình Lục Bắc Xuyên cứng đờ, chầm chậm đứng dậy, quay người điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía Diệp Trăn, “… Cái gì?”

Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên tay chân hơi luống cuống, cũng không trêu hắn, chỉ cười nói: “Lấy hộ em lọ tinh dầu với, cảm ơn.”

Lục Bắc Xuyên đưa tinh dầu cho cô, nhìn ánh mắt chứa ý cười của Diệp Trăn liền xoay người đi chỗ khác, ngồi trước bàn xử lý đống văn kiện vốn không tồn tại.

Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm, Diệp Trăn nhìn Chúc Chúc nằm uể oải trên ghế sô pha, không chịu động đậy để đến phòng giải trí tập thể dục.

Bác sĩ đã nói, trong thời kỳ này nên để trẻ con hoạt động nhiều một chút, rất có lợi cho sức khoẻ và quá trình trưởng thành của bé.

Nhưng thằng nhóc này được nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, không thích động đậy, trừ khi cha nó nghiêm túc gọi hai câu thì mới không tình nguyện động một chút. Cái tính lười không giới hạn này cũng không biết là giống ai.

Diệp Trăn vừa nói xong, Lục Thiếu Ngôn đã đến đây, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, thoải mái dựa về sau, nhìn Diệp Trăn, “Trời lạnh như vậy, ngay cả những động vật nhỏ cũng đều ở trong nhà không ra khỏi cửa, còn ai muốn đi vận động đâu, đúng không Chúc Chúc?”

Vừa nói vừa cầm chân nhỏ của Chúc Chúc, nháy mắt với bé.

“Đúng ạ đúng ạ,” Lục phu nhân không ở đây, Chúc Chúc thật vất vả mới gặp được người chiều bé, vội vàng tới gần, như chung một chiến tuyến mà mãnh liệt gật đầu, giọng nói ngây thơ non nớt, “Không phải mẹ đã nói mùa đông tới thì các bé thỏ và ông lão đều chui vào trong động sao, Chúc Chúc cũng không nên ra ngoài đâu.”

Nói như vậy mình lại thành người xấu.

Diệp Trăn hơi buồn cười, bình thường nói chuyện khác thì nhóc không nhớ được, nhưng mấy chuyện cổ tích lại nhớ như in.

Hai ba câu nói đã dụ được nhóc về cùng một chiến tuyến, nếu sau này cho quà thì chắc bị bắt cóc luôn quá?

“Lục Tri Phi, đi hay không?”

Diệp Trăn gọi cả tên thật, Chúc Chúc hơi do dự, lề mà lề mề muốn đi xuống.

“Trăn Trăn, có một vài đứa trẻ trời sinh đã hoạt bát, ngược lại cũng có vài đứa không thích hoạt động. Chuyện này không nên áp đặt trẻ, Chúc Chúc của chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất.”

“Đúng rồi, Chúc Chúc vui vẻ là quan trọng nhất!”

Diệp Trăn trầm mặt nhìn hắn ta, không nói lời nào.

Nếu như là bình thường thì Diệp Trăn đã sớm thôi, chiều Chúc Chúc luôn, nhưng có Lục Thiếu Ngôn ở đây, Diệp Trăn lại có chút kiêng kị.

Cô sẽ không thường xuyên nổi giận với Chúc Chúc, nhưng nếu nó thực sự bướng bỉnh sẽ bày ra bộ mặt nghiêm khắc. Nhìn bộ dáng này của Diệp Trăn, Chúc Chúc bĩu môi, nhảy xuống khỏi ghế salon.

“Mẹ, con sai rồi.”

Lục Thiếu Ngôn còn đang cười, “Trăn Trăn, gần sang năm mới rồi đừng tức giận với con chứ.”

Diệp Trăn cười nói: “Chú cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi, cháu đi trước đây.”

Lục Thiếu Ngôn khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên bật cười, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bác Lư đã mở cửa phòng khách đẩy Lục lão gia đang ngồi trên xe lăn vào.

So với hôm qua, hôm nay hình như Lục lão gia già hơn rất nhiều chỉ sau một đêm, sắc mặt tái nhợt, cả người ngồi trên xe lăn tựa như bị rút cạn sức sống.

Mi tâm Diệp Trăn gấp vặn, dẫn theo Chúc Chúc đi đến trước mặt Lục lão gia.

“Cụ ơi, cụ sao vậy ạ?”

Lục lão gia cười, dùng bàn tay bị nếp nhăn che kín vô cùng già nua vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc, “Hôm qua cụ hơi mệt, không sao đâu, nhưng mà hôm nay không thể bế Chúc Chúc, Chúc Chúc phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”

Chúc Chúc rất hiểu chuyện gật đầu, “Chúc Chúc nghe lời.”

Nói xong, Lục lão gia nhìn bác Lư, đưa cho ông một ánh mắt.

Bác Lư hiểu ý, rời đi một lát, sau khi quay lại còn dẫn theo rất nhiều người.

Trong đó có đám họ hàng của Lục gia mà tối hôm qua đã cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, đều là anh chị em của Lục lão gia, không chắc cho lắm. Còn có mấy người đàn ông xa lạ mặc âu phục, cầm theo cặp công văn, ai cũng treo lên khuôn mặt trầm ổn không nói một lời.

Mọi người ngồi xuống.

Những người họ hàng bên Lục gia nhao nhao hỏi đến tột cùng là có chuyện gì. Lục lão gia dường như không ứng phó được, bác Lư đứng bên cạnh Lục lão gia truyền đạt lại, “Các vị cứ an tâm chớ vội.”

Lục lão gia đảo mắt một vòng, “Bắc Xuyên đâu rồi?”

Diệp Trăn cười nói: “Để cháu đi tìm anh ấy ạ.”

Nói xong, Diệp Trăn đưa Chúc Chúc cho Lục phu nhân, vội vàng đi ra bên ngoài.

Biểu hiện của Lục lão gia chắc chắn là muốn tiến hành phân chia tài sản Lục gia, chuyện lớn như vậy, cũng không biết có thể xảy ra sơ hở nào không.

Diệp Trăn tìm được Lục Bắc Xuyên trong thư phòng, nói lại tình huống trong phòng khách xong, hai người cùng đi đến phòng khách.

“Ông, cháu đến rồi.”

Nhìn thấy Lục Bắc Xuyên, Lục lão gia khẽ gật đầu, tay giơ lên giữa không trung, lại bất lực rủ xuống.

Bác Lư hiểu ý, giới thiệu cho mọi người những người đàn ông mặc âu phục xa lạ kia, “Mấy vị này là luật sư đến từ công ty luật Quốc Hán, hôm nay lão tiên sinh mời mời bọn họ đến là vì muốn công bố chuyện phân chia tài sản Lục thị.”

Bác Lư vừa nói xong, tất cả những người ở đây trừ Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên và Lục Thiếu Ngôn ra, đều giật nảy cả mình.

“Phân chia tài sản? Chuyện này… Lão gia, ông có ý gì vậy? Bây giờ sức khoẻ của ông vẫn còn rất tốt, sao đã bắt đầu nghĩ tới loại chuyện này rồi?”

“Đúng vậy! Ông vẫn còn khoẻ mạnh mà. Sắp hết tết rồi, ông xem ông đi…”

“Anh Hai, sao lại đột nhiên như vậy, sao anh không thông báo trước một tiếng để cho chúng em chuẩn bị một chút.”

“Gần sang năm mới rồi, đừng nói đến loại chuyện xúi quẩy này. Lão gia, tôi với ngài cùng chơi một ván cờ đi.”

Bác Lư lẳng lặng chờ, thẳng đến khi tất cả mọi người lục tục ngo ngoe ai oán xong, lúc này mới nói: “Các vị, đây là ý của tiên sinh từ lâu rồi, lão tiên sinh cảm thấy…”

Không đợi bác Lư nói xong, Lục lão tiên sinh đã giơ tay ngăn ông lại, yếu ớt nói: “Chuyện này tôi đã cân nhắc rất lâu, tôi già rồi, sức khoẻ cũng không được như xưa. Mọi người đều là người nhà Lục gia, cũng có một phần tài sản Lục gia, thay vì tranh giành thì không bằng dứt khoát cho mọi người luôn đi. Tôi biết, mọi người cũng muốn.”

Mặc dù giọng nói suy yếu bất lực, nhưng Lục lão gia vốn rất uy nghiêm, cũng cường hãn, mà còn nói rất là trần trụi, dường như là đâm xuyên vào lòng tham đã ngấp nghé từ lâu của những người ở đây, bọn họ dồn dập ho khan một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lục lão gia bình đạm quét mắt một vòng, thấy không có người nói tiếp, lúc này Lục lão gia mới gật đầu ra hiệu với bác Lư.

Bác Lư nói tiếp: “Nếu mọi người đều đã tụ tập đông đủ, vậy bây giờ liền tuyên bố.”

Mấy vị luật sư có tiếng hơi gật đầu, mở túi văn kiện, lôi ra tờ tư liệu đã chuẩn bị xong từ trước, bắt đầu đọc bản phân chia tài sản của Lục thị.

Tài sản trong nước của Lục gia chủ yếu là tập đoàn Lục thị, nhà cũ, cổ phần đầu tư và các bất động sản của Lục gia, v.v… Kỳ thật phân chia cũng rất đơn giản. Những người họ hàng miệng ăn núi lở chỉ dựa vào tiền hoa hồng của Lục thị được chia cho mấy cổ phần đầu tư, toàn bộ tập đoàn Lục thị đều giao cho Lục Bắc Xuyên, còn tất cả bất động sản thì cho Lục Thiếu Ngôn. Còn lại số tài sản ở nước ngoài của Lục gia, toàn bộ đều cho vợ ba của Lục lão gia ở nước ngoài đã nhiều năm không thấy mặt.

Những người được chia một chút xíu cổ phần trong lòng tất nhiên bất mãn, nhưng lão gia vẫn còn khoẻ mạnh, bọn họ có bất mãn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu không nhỡ chọc giận Lục lão gia thì chẳng ai có quả ngon để ăn.

Lục Bắc Xuyên không có ý kiến gì, dù sao Lục thị đã sớm là của hắn rồi. Lục lão gia phân chia như vậy, hắn cũng không hi vọng xa vời muốn được thứ gì nữa.

Nhưng Lục Thiếu Ngôn thì ngược lại, vào giây phút đầu tiên nghe những vị luật sư kia nói thì nụ cười trên mặt liền rơi xuống, thẳng đến khi bọn họ tuyên bố xong, sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi.

Hắn ta chỉ được chia một chút bất động sản, nói cách khác, hắn ta chỉ được chia một ít tiền mà thôi.

Mấy ngôi nhà và mảnh đất thì làm được cái gì? Số tiền này thì làm được cái gì?

Những bất động sản và cổ phần đầu tư này còn không bằng nổi 1/100 của Lục thị!

Luật sư đọc xong, Lục lão gia khẽ gật đầu, “Tất cả nghe rõ chưa?”

Mọi người nhìn nhau, nhưng cũng không có ích gì, nhìn sắc mặt và thái độ của Lục lão gia, bọn họ biết không thể cứu vãn nổi cái gì, đều không tình nguyện gật đầu.

“Nếu đã hiểu rồi thì tất cả giải tán đi. Ông Lư, đẩy tôi về phòng nghỉ ngơi.”

Bác Lư lên tiếng đáp lại, đang chuẩn bị đẩy Lục lão gia rời đi. Ánh mắt Lục lão gia liếc qua lại thấy được sắc mặt khó coi của Lục Thiếu Ngôn, thở dài, “Thiếu Ngôn, con đi với cha.”

Lục Thiếu Ngôn đứng dậy, trầm mặc đi sau lưng Lục lão gia.

Vào phòng, bác Lư đóng cửa lại, Lục lão gia ra hiệu bảo ông ra ngoài.

Bác Lư nhìn Lục Thiếu Ngôn vẫn trầm mặc suốt quãng đường, lo lắng ra khỏi phòng.

Lục lão gia nhìn dáng người thẳng tắp của con trai, bất đắc dĩ cười cười, “Con cảm thấy cha quyết định không công bằng sao?”

“Mấy bất động sản đó thì làm được cái gì?” Lục Thiếu Ngôn cười lạnh nhìn ông, “Tôi là con của ông. Hay là cho đến bây giờ ông vẫn cho rằng tôi không phải con của ông, tôi chỉ là một đứa con hoang mà thôi?”
Myy: Ông này có lí do mới trở thành nhân vật phản diện chứ không phải vô lí như Diệp gia đâu nhó mọi người