Bữa tiệc rất linh đình, muôn hình muôn vẻ người trong giới chính trị và thương giới ăn mặc lịch sự xinh đẹp. Phụ nữ thì đoan trang, đàn ông thì thân sĩ nho nhã, biểu hiện ra một mặt phong độ nhất của mình.
Diệp Trăn khoác tay Lục Bắc Xuyên, trong tay bưng một ly rượu đỏ, bước đi trong đám người, thỉnh thoảng lại mỉm cười chào hỏi những người khác.
Trong tình huống này, mặc dù có nhiều người cảm thấy hiếu kì với Diệp Trăn, cố ý tiếp cận, nhưng ở trước mắt bao người, cũng đều chỉ dừng lại ở mức trò chuyện ngoài mặt mà thôi.
Dù sao người ở đây đều là vậy, Diệp Trăn giống như bé thỏ trắng lạc vào đàn sói, rất dễ dụ để làm quen và lừa gạt.
Nhưng tiếp cận được với Diệp Trăn, cũng chính là làm thân được với Lục thị.
Bất tri bất giác, bên cạnh Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đã xuất hiện một loạt người đến bắt chuyện. Diệp Trăn dáng vẻ đoan trang, biết cách nói chuyện, không kiêu ngạo không tự ti, đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên phát huy dáng vẻ thân phận bà Lục mười phần tinh tế.
Bên trong xó xỉnh của bữa tiệc rượu có bốn năm người mặc lễ phục dạ hội đắt đỏ. Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đứng đây thấp giọng thì thầm, dáng người uyển chuyển thướt tha, nét mặt tươi cười như hoa, đứng ở đây tựa như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, phá lệ câu người.
Thẩm Vi Nhân là cháu gái ruột Thẩm gia, bây giờ lại là minh tinh chạm tay là bỏng trong giới giải trí, bữa tiệc này đương nhiên phải có mặt cô ta.
Cô ta lắc nhẹ ly rượu đỏ trên tay, nhìn cặp vợ chồng Lục thị đang hàn huyên với đám người.
“Vi Nhân, nghe nói gần đây cô tham gia diễn bộ phim mới của đạo diễn Minh Khách? Sao vậy, đây không phải là chuẩn bị muốn lấy giải Ảnh hậu năm sau đấy chứ?”
Xung quanh Thẩm Vi Nhân đều là đám con gái nhà giàu, môn đăng hộ đối, cũng đều ghét chung một người.
Thẩm Vi Nhân không quan tâm ừ một tiếng.
“Cái này còn phải hỏi sao? Đạo diễn Minh Khách dốc lòng quay phim, lại có Vi Nhân nhà chúng ta đảm nhiệm vai nữ chinh. Nhìn trong cả giới giải trí này, còn có nữ minh tinh nào có thể so sánh với Vi Nhân không? Tôi thấy, danh hiệu Ảnh hậu này Vi Nhân nắm chắc trong tay rồi!”
“Đừng so sánh mấy loại đàn bà trong giới giải trí với tôi.” Thẩm Vi Nhân thản nhiên nói, nồng đậm khinh thường đối với chuyện này.
Nội tình trong giới giải trí, chỉ có người ở trong cuộc mới hiểu rõ. Chính là bởi vì Thẩm Vi Nhân đã ở trong giới giải trí, từng thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn cho nên mới khịt mũi coi thường với mấy minh tinh trong giới.
Cô ta là con gái Thẩm gia, được Thẩm gia cưng chiều, vừa bước vào giới thì tài nguyên liên tục được đưa tới tay cô ta. Đám người đó lấy lòng cô ta còn không kịp, ai dám dùng quy tắc ngầm với cô ta?
Nhưng để bắt Thẩm Vi Nhân rời xa cái vòng xoáy dơ bẩn kia thì hết lần này tới lần khác cô ta lại không nỡ.
Giới giải trí rất hào nhoáng, đi đến đâu đều có tiếng vỗ tay, fan hâm mộ khắp nơi, được đại chúng tung hô. Ngoại trừ giới giải trí ra, không còn nơi nào có thể mang đến cho cô ta cảm giác được tung hô như thế.
“Đúng đúng đúng, đám minh tinh trong giới giải trí kia làm sao có thể so sánh với Vi Nhân của chúng ta. Gần đây tôi có nghe nói một chút lời đồn không tốt liên quan tới Thẩm gia, cô có biết hay không?”
Đang nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ, Thẩm Vi Nhân hơi ngừng lại, cổ tay động một cái, khiến rượu đỏ tràn ra khỏi ly.
“Lời đồn đại gì?” Thẩm Vi Nhân nói với giọng điệu hững hờ, dồn toàn bộ lực chú ý lên người vừa nói.
Cô gái ấy hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Đó là… Phía đầu tư của Thẩm thị bị thua lỗ trầm trọng, tài chính không đủ để lấp lại, còn có… ảnh hưởng đến hướng đầu tư và khủng hoảng tài chính…”
“Nam Nam, đừng nói nữa, chính cô cũng đã nói chỉ là lời đồn đại, nói đùa cái gì vậy, Thẩm thị ở trong ngành này đã bao nhiêu năm? Nội tình như nào làm sao cô biết được. Bây giờ kể cả bị khủng hoảng tài chính trong phạm vi toàn cầu tác động đến thì Thẩm thị chỉ chịu một chút ảnh hưởng mà thôi. Tổn thất thì cùng lắm chỉ như trâu mất sợi lông, căn bản cũng không quan trọng, đúng không Vi Nhân?”
Diệp Tình ở bên cạnh trầm mặc uống một ngụm rượu, lông mày rủ xuống cười khẽ, không nói gì.
Thẩm Vi Nhân cong khoé môi, “Đương nhiên.”
“Nói đến mới nhớ, Thẩm thị và Lục thị là hai cái xí nghiệp lớn nhất, hai nhà cũng là thế giao, lúc trước tôi đã xem trọng Lục Bắc Xuyên và Vi Nhân của chúng ta, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Thật không nghĩ đến…” Thở dài một tiếng, cô ta nhìn về phía Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên ở giữa đại sảnh, căm giận bất bình, “Kết quả vậy mà lại lấy Diệp Trăn. Diệp Trăn đó có chỗ nào bằng một ngón tay của Vi Nhân? Tôi thật muốn mời Lục Bắc Xuyên đi khám mắt lại!”
“Đúng đó, lúc trước khi tôi nghe tin Lục Bắc Xuyên kết hôn thì ngay lập tức liền muốn chúc mừng Vi Nhân, nhưng sau này cẩn thận nghe ngóng mới biết được cô dâu lại là con gái của nhà giàu mới nổi.”
“Có mắt không tròng, không cưới Vi Nhân là do anh ta không có phúc khí.”
“Đúng đấy, Vi Nhân của chúng ta xứng đáng có người tốt hơn…” Đang nói chuyện, dường như chú ý tới Diệp Tình im lặng bên cạnh, cô ta cười cười, không chút áy náy, “Diệp tiểu thư, thật xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật, không có ý gì khác. Cô nhìn xem, Lục Bắc Xuyên và em gái Diệp Trăn của cô vốn là không môn đăng hộ đối bằng Lục Bắc Xuyên và Vi Nhân, cô nói xem tôi có nói đúng hay không?”
Diệp Tình nở nụ cười miễn cưỡng, trầm mặc ngầm thừa nhận.
Mặc dù cô ta không thích Diệp Trăn, nhưng những người này lén nói chuyện gièm pha sau lưng Diệp Trăn, giọng điệu trào phúng trêu tức, xem thường con gái nhà giàu mới nổi, không phải cũng là xem thường cô ta sao?
Đợi sau khi Thẩm thị phá sản, không biết những người này có còn nói được những những lời này hay không.
Cô ta rửa mắt mà đợi.
“À đúng rồi Diệp Tình, lúc đầu tôi nghe nói trong đám cưới của Lục Bắc Xuyên còn nháo một vụ lớn. Hình như cô dâu đổi thành cô, Lục Bắc Xuyên còn bỏ cô lại, chuyện gì vậy?”
Mặc dù Diệp Tình đứng chung một chỗ cùng bọn họ, nhưng những người này tự xưng là không phải một loại người với Diệp Tình, nghĩ rằng bọn họ tốt hơn cô ta, nói thẳng ra thì cô ta chỉ là con của nhà giàu mới nổi mà thôi. Bọn họ lôi cô ta ra vui đùa giễu cợt, làm gì thật sự coi cô ta là bạn bè.
“Tôi nghe nói lúc trước người Lục Bắc Xuyên thích chính là cô, về sau là do em cô – Diệp Trăn – hoành đao đoạt ái (*) mới thành bà Lục, trong hôn lễ còn uy hiếp Lục Bắc Xuyên muốn rời khỏi nơi này, chuyện này có thật không?”
(*) Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài: Cầm ngang đao đoạt ái tình, đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
“Thật hay giả vậy?”
“Nếu như không phải sự thật, lúc trước trong hôn lễ, tại sao Lục Bắc Xuyên lại vứt bỏ Diệp Tình? Chẳng lẽ Diệp Tình lại còn mạo danh thay thế Diệp Trăn làm cô dâu hay sao?”
“Diệp Tình, đến cùng là xảy ra chuyện gì cô nói cho chúng ta đi, hai năm qua chúng tôi du học ở nước ngoài, chỉ biết được chút chuyện trong nước qua lời đồn đại mà thôi, cô thân là người trong cuộc, kể cho chúng tôi nghe với?”
Sắc mặt Diệp Tình xấu hổ, biểu hiện muốn nói lại thôi, từ ngữ mập mờ, “Chuyện này, thật ra… cũng không giống như lời đồn đại nói. Mọi chuyện đều qua rồi, không có gì đáng nói đâu.”
Bộ dạng che che lấp giấu giấu ấp a ấp úng càng khiến những lời đồn đại đó trở nên chân thực hơn.
Thẩm Vi Nhân cười khẽ, giải vây cho Diệp Tình, “Được rồi, Diệp Tình cũng nói chuyện này là quá khứ rồi, mấy người cũng đừng nhắc lại nữa.”
“Được, không nói nữa, Lục Bắc Xuyên ngu xuẩn như vậy quả thực rất xứng đôi với Diệp Trăn.”
Mọi người đó đồng loạt cúi đầu cười khẽ không nói.
“Chu phu nhân ở kia, chúng ta qua chào hỏi đi.”
Xa xa nhìn thấy nhân vật nữ chính của buổi tiệc hôm nay đang ở một nơi hẻo lánh thấp giọng nói cái gì đó với một nhân viên phục vụ, nói dăm ba câu sau tên nhân viên phục vụ kia liền gật đầu rời đi, Chu phu nhân đứng đằng xa nhìn phía cửa chính, mặt mày ủ chau.
Mấy người bưng ly rượu tới cười chúc mừng, “Chu phu nhân, chúc bà sinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.”
Chu phu nhân quét xuống ưu sầu giữa hàng lông mày, đoan trang thong dong cười nói: “Cám ơn mọi người đã nhận lời mời đến đây, có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi, không cần khách khí.”
“Làm gì có, Chu thị trưởng tổ chức bữa tiệc long trọng như vậy vì bà, Chu phu nhân, tôi thật sự quá ghen tị với bà mà.”
Chu phu nhân nở nụ cười hòa ái, nghiêng mắt nhìn Diệp Tình, “Bà Lục, cô…”
Đây là bà nhận lầm Diệp Tình thành Diệp Trăn, nhưng vừa thấy quần áo trên người Diệp Tình lại kịp phản ứng, “Cô là chị gái song sinh của bà Lục sao?”
Diệp Tình mỉm cười gật đầu, “Vâng thưa Chu phu nhân, tôi tên là Diệp Tình, đặc biệt cảm ơn bà tối hôm nay đã chiêu đãi, đây là bữa tiệc tuyệt nhất tôi từng tham dự.”
“Mọi người chơi vui vẻ là được rồi.”
Chu phu nhân quét mắt thấy Diệp Trăn vừa tách khỏi Lục Bắc Xuyên, vẫy tay gọi cô, ra hiệu cho cô đi tới.
Diệp Trăn ở trong đám người đã nhìn thấy Thẩm Vi Nhân và Diệp Tình, nhóm người kia ở giữa đại sảnh cực kì gây được chú ý. Nụ cười trên mặt những người khác trở nên ngượng ngùng, ánh mắt xem thường miệt thị, cũng không có ý tốt.
Cô từ trước đến nay đều là người khác tốt với mình thì mình sẽ tốt lại với họ, nếu như không cần thiết thì sẽ không cố ý kết thù kết oán với người khác, bớt đi kẻ thù chính là nhiều thêm bạn bè. Nhưng sự thật chứng minh, có một số người không phải không đụng đến thì sẽ không gây sự.
Diệp Trăn bưng chén rượu, thản nhiên đi tới.
“Chu phu nhân, bà tìm tôi có việc gì sao?”
Chu phu nhân nói chuyện rất ít với những tiểu bối này, không hiểu ân ân oán oán giữa bọn họ. Gọi Diệp Trăn đến, hoàn toàn là vì thấy Diệp Trăn đang đứng lặng người cô độc ở bên cạnh bàn rượu dài, muốn để cô tới trò chuyện với bọn họ. Huống chi, chị cô – Diệp Tình – cũng ở đây.
“Không có việc gì, chỉ là tôi thấy cô đứng một mình cũng nhàm chán quá, tôi muốn giới thiệu mấy tiểu cô nương này cho cô làm quen. Đây là Vi Nhân, chắc hẳn cô cũng quen biết rồi.”
Diệp Trăn cười nói: “Biết chứ, lần trước tiệc đầy tháng của con trai tôi Thẩm tiểu thư cũng đến dự.” Cô đánh giá Thẩm Vi Nhân, “Chiếc váy này của Thẩm tiểu thư thật xinh đẹp nha.”
Nhắc đến váy, Thẩm Vi Nhân không tự giác liền nhớ đến lần trước ở Lục gia bị Diệp Trăn cắt chiếc váy kia, sắc mặt xanh trắng đan xen.
“Chào bà Lục, tôi tên là Trần Linh, năm nay vừa du học về từ nước ngoài ở Melbourne, học ngành kinh tế, sở thích nghiệp dư là chơi Golf, chơi đàn violon cấp tám, thích du lịch và đồ ngọt,” Nói xong, Trần Linh chỉ cô gái bên cạnh mình, cười nói: “Đây là bạn thân của tôi – Khuê Nhã, du học ở Stanford, học ngành tài chính chuyên nghiệp, thích nhảy dân tộc, không biết bà Lục tốt nghiệp trường gì, thích gì nhỉ?”
Một phen tự giới thiệu như thế, trong lòng Diệp Trăn ngầm khẳng định, đây là cố tình khiến cho mình khó xử.
Trong tiểu thuyết thành tích học tập của Diệp Trăn rất bình thường, là người trầm mặc ít nói, chỉ tốt nghiệp đại học bình thường trong nước, không am hiểu hay hứng thú cái gì, càng không biết cái gì mà nghiệp dư chuyên nghiệp. Đứng trước những người từ nhỏ đã ưu tú, ra nước ngoài học tập, quả thực không đáng để nhắc tới.
Diệp Tình đứng ở bên cạnh im lặng, không có ý định chen mồm.
Là chị của Diệp Trăn, Diệp Tình đương nhiên biết trình độ của Diệp Trăn ở trước mặt những người này là hoàn toàn kém cỏi. Nhưng cô ta lại tốt nghiệp đại học tốt nhất trong nước, vũ đạo, dương cầm, mọi thứ đều tinh thông. Dù nói thế nào thì cô ta cũng sẽ không là người mất mặt ngày hôm nay, mà chính là em cô ta, cho nên, Diệp Trăn xấu hổ thì liên quan gì đến cô?