Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"




Editor: Myy

___

Cuộc thảo luận trên mạng càng ngày càng nóng.

Dàn diễn viên phim «Kinh thiên nhất chiến» không có ai là không có tiếng tăm lừng lẫy, toàn là diễn viên trị giá hàng trăm hàng ngàn vạn tiền cát xê, bộ phim này gần như là tập hợp đủ tất cả các minh tinh lớn trong giới giải trí. Bộ phim này ngay từ lúc mới bắt đầu danh tiếng đã truyền xa, trang chính thức của bộ phim cũng đã lên tới hai triệu fan hâm mộ.

«Bên bờ sông Tần Hoài» thì ngược lại, từ nhà sản xuất phim đến diễn viên đóng vai phụ, ai cũng là người vô danh, căn bản không thể so sánh được.

Trên internet, đám fan hâm mộ của dàn diễn viên «Kinh thiên nhất chiến» ai cũng cảm thấy «Bên bờ sông Tần Hoài» rất chướng mắt, bọn họ tung hô «Kinh thiên nhất chiến» lên tận trời, dìm «Bên bờ sông Tần Hoài» xuống vũng bùn. Trào phúng «Bên bờ sông Tần Hoài» dám đối đầu với «Kinh thiên nhất chiến», chỉ dựa vào đội hình diễn viên và kịch bản đó quả đúng là tự rước lấy nhục, nếu như không muốn bị doanh thu phòng bán vé của «Kinh thiên nhất chiến» đè bẹp thì nên mau dời sang ngày khác đi.

Vốn định tung phim vào cuối tháng tư và đầu tháng năm, các đoàn phim khác cũng thi nhau quan sát lại tình hình để dời lịch công chiếu, chính là vì muốn tránh trùng lịch với «Kinh Thiên nhất chiến».

Đối với chuyện này, đoàn làm phim của Diệp Trăn vẫn không dao động.

Bọn họ đều biết, những điều đám fan hâm mộ đó nói chính là tình hình thực tế, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đánh

lại «Kinh thiên nhất chiến». Nhưng bọn họ cũng hiểu, muốn thoát khỏi khốn cảnh dưới tình huống này thì căn bản vẫn phải dựa vào chính bản thân bộ phim đó.

Diệp Trăn có lòng tin rất lớn với bộ phim này, khi thấy những bình luận tiêu cực tràn lan trên mạng, cô thậm chí còn hào hứng hẹn Mạnh Tiệp cùng nhau đi dạo phố.

Năm ngoái trên mạng có scandal về đoàn làm phim, có người tung tin đồn nhảm về nhân viên đoàn làm phim, rồi lại đến chuyện sở dĩ phim được xét duyệt là nhờ Lục thị dùng tiền đút lót để đi cửa sau, Diệp Trăn đoán được người bóc phốt đó sở dĩ nhận sai là nhờ có Mạnh Tiệp.

Diệp Trăn không biết Mạnh Tiệp đã nói cái gì với Vưu Tĩnh mới có thể khiến hắn ta thôi nhằm vào đoàn phim, nhưng món nợ ân tình này, năm ngoái vốn đã nên trả lại, nhưng bởi vì chuyện của lão gia nên mới phải kéo dài nó đến tận bây giờ.

Nhận điện thoại của Diệp Trăn, Mạnh Tiệp cũng không từ chối, đúng 2 giờ đã đến địa điểm hẹn nhau.

So với lần đầu gặp Mạnh Tiệp, trên người bao phủ sự mỏi mệt và nỗi tâm sự nặng nề thì giờ phút này trông tinh thần cô ấy đã có vẻ vui tươi hơn hẳn, sức sống tràn đầy.

"Bà Lục, xin lỗi, đã để cô đợi lâu rồi."

Diệp Trăn cười nói: "Không sao, tôi cũng chỉ vừa đến mà thôi," Cô lẳng lặng đánh giá Mạnh Tiệp, nhìn ý cười lấp lánh trong ánh mắt của cô ấy, từng cái vung tay nhấc chân đều rất phong tình, so sánh với một năm trước, tưởng chừng như hai người khác nhau.


"Chuyện đoàn phim bị tung tin đồn bậy bạ, tôi vẫn luôn muốn tìm cách cảm ơn cô, nhưng tiếc là gần đây xảy ra không ít chuyện cho nên bị chậm trễ. Tôi và Bắc Xuyên đều rất chân thành cảm ơn Mạnh tiểu thư đã ra tay giải quyết chuyện đó, về sau nếu có chuyện gì cần giúp thì cô có thể tới tìm tôi và Bắc Xuyên nhé."

Đây coi như là một lời hứa, rất có phân lượng.

Mạnh Tiệp lại cười nói: "Bà Lục nói quá rồi, tôi là một phần của đoàn làm phim mà, làm việc cùng nhân viên đoàn làm phim hơn nửa năm, tính tình họ như nào tôi đều hiểu rõ, cho nên mới không hi vọng đoàn làm phim chúng ta bị vu oan, chỉ là tiện tay mà thôi."

Bị Mạnh Tiệp từ chối Diệp Trăn cũng không để ở trong lòng.

Mạnh Tiệp không muốn nói, nhưng Diệp Trăn cũng đoán được Vưu Tĩnh sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, có thể khiến Vưu Tĩnh thu tay lại, Mạnh Tiệp nhất định đã bỏ ra hoặc hứa hẹn cái gì đó.

"Hai ngày trước có mấy nhân viên gọi điện thoại cho tôi, nói là bộ sưu tập mùa xuân mới nhất năm nay đã được chuyển đến, một người dạo phố quá nhàm chán, không biết Mạnh tiểu thư có hứng thú muốn đi cùng hay không?"

Mạnh Tiệp cũng không từ chối, cười nhận lời, "Đúng lúc quá, tôi cũng đang muốn đi ngắm những mẫu áo mới đầu xuân đây, có thể đi với bà Lục là vinh hạnh của tôi."

Khu trung tâm thương mại này nằm ở giữa nội thành, cứ đi ba bước là gặp một hãng hàng hiệu, đi năm bước là thấy một sản phẩm xa xỉ khác. Chưa cần Diệp Trăn rút thẻ khách hàng VIP mà Lục phu nhân đã kín đáo đưa cho cô ra, nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình tiếp đón, bởi vì có khuôn mặt này của Mạnh Tiệp.


Dường như tất cả đều là các nhãn hiệu mà Mạnh Tiệp đã từng làm người đại diện.

Lúc sự nghiệp của Mạnh Tiệp đang trên thời kì phát triển, cô ấy đã từng được đứng trên đỉnh cao của ngành giải trí.

"Chào Mạnh tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp cô cái gì không?"

"Tôi và bà Lục có thể nhìn thử các mẫu áo mới của cửa hàng các cô không."

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình mời hai người đến một căn phòng VIP, đem mẫu mới đến trước mặt hai người, cho hai người chọn lựa.

Diệp Trăn chọn lựa một hồi, toàn chọn lấy các kiểu áo phù hợp với Lục phu nhân, Lục Bắc Xuyên và Chúc Chúc. Nhân viên cửa hàng đưa một chiếc váy dài màu lam đến trước mặt Diệp Trăn, "Bà Lục, cái váy này là chiếc váy cuối cùng trên toàn bộ khu vực Châu Á đó, tiệm chúng tôi cũng chỉ được giao đến hai cái thôi, tôi cảm thấy rất phù hợp với cô, cô có muốn thử xem không?"

Bất kể là thứ gì, chỉ cần dính dáng đến hai chữ duy nhất là sẽ trở nên có ý nghĩ đặc biệt dễ như trở bàn tay.

Diệp Trăn đi vào trong phòng thử váy. Ngay lúc Diệp Trăn đi vào phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng lại dẫn theo một người phụ nữ vào.

Cách ăn mặc của người phụ nữ đó rất khoa trương, từ trên xuống dưới tất cả đều là hàng hiệu châu báu, thái độ có hơi vênh vang đắc ý. Khi nhìn thấy Mạnh Tiệp, cô ta không thể tưởng tượng nổi, "Mạnh Tiệp? Thật không nghĩ tới còn có thể gặp được cô ở chỗ này đó nha."

Đối với sự kinh ngạc của cô ta, Mạnh Tiệp ngược lại không mấy bất ngờ, thậm chí, cô còn không thèm cho cô ta nửa ánh mắt.


Người phụ nữ tháo kính râm xuống, ẩn ý nhìn cô, "Đã lâu không gặp. Nhìn thấy bạn cũ mà không đến hỏi thăm sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là bạn bè nhiều năm mà phải không?"

Mạnh Tiệp là kiểu người không nóng không lạnh, từ xưa đến nay đều không nổi giận với ai, dường như ở trong mắt cô chẳng có ai đáng để cô tức giận vậy. Trong mắt người gây hấn thì lại nghĩ cô có vẻ rất không coi ai ra gì.

"Hai ngày trước tôi nghe nói Mạnh tiểu thư đang diễn một bộ phim... đạo diễn không có danh tiếng lắm. Tôi không thể tin nổi, một minh tinh lớn như cô vậy mà lại chấp nhận hạ thấp mình, diễn một bộ phim giá thành nhỏ như này. Hay là, Mạnh tiểu thư cùng đường, không còn tiền ăn cơm nữa rồi?"

Mạnh Tiệp không có chút biểu cảm gì, "Không có gì quan trọng hơn là bản thân bộ phim."

"Bộ phim..." Người phụ nữ giễu cợt, "Vậy tôi sẽ rửa mắt đợi, nhìn «Bên bờ sông Tần Hoài» của cô đối đầu với «Kinh thiên nhất chiến» của tôi, xem xem đến cuối cùng là ai sẽ thắng."

Cửa phòng thử đồ mở ra, Diệp Trăn mặc bộ váy màu lam kia, chậm rãi đi đến trước gương, thưởng thức dáng người lung linh tinh tế của mình, "Mạnh Tiệp, tôi nghe nói diễn viên chính của «Kinh thiên nhất chiến» tên là Thẩm Vi Nhân mà, cô gái này trông rất lạ mặt, không biết đóng vai gì trong bộ phim đó nhỉ?"

Người phụ nữ kiêu ngạo nói: "Tôi là diễn viên đóng vai nữ phụ, Ninh Khả."

"Ninh Khả, nữ phụ?" Diệp Trăn cười, ánh mắt bắt bẻ đánh giá cô gái ngang ngược càn rỡ trước mặt, "Trong bộ phim của chúng tôi Mạnh Tiệp là nữ chính, cô lấy ở đâu ra tư cách so sánh với Mạnh Tiệp vậy? Chỉ dựa vào vai nữ phụ của cô, quả thực là tự rước lấy nhục. Huống chi, vai nữ phụ có thể bị thay thế bất cứ lúc nào mà phải không? Cô không tự biết được chỗ đứng của bản thân ở đâu à?"

Nói xong, Diệp Trăn cười nhìn về phía nhân viên cửa hàng, "Hôm nay tâm tình tôi không tệ, tôi muốn cái váy này, giúp tôi gói lại nhé."