Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."




Editor: Myy

___

Điều Diệp Trăn vẫn luôn đề phòng chính là hành vi cử chỉ có thể coi là theo bản năng này của Lục Bắc Xuyên.

Ví dụ như bây giờ Lục Bắc Xuyên nói, "Anh thật sự rất muốn giết ông ta."

Có đôi khi "ý nghĩ" và "thực hành" cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, quan trọng ở chỗ có biết tự giác kỉ luật hay không.

Diệp Trăn không hề chớp mắt nhìn hắn.

Cũng may, Lục Bắc Xuyên chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, biệt thự lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.

Dì Nguyệt vẫn còn chưa ngủ, đang chờ ở phòng khách. Thấy họ trở về liền vội vàng nghênh đón, hỏi thăm bọn họ có cần ăn khuya hay không.

Cả ngày hôm nay thần kinh vẫn luôn căng thẳng cao độ, Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn cũng không ăn nhiều, bỗng nhiên được thư giãn, quả thật là có chút đói bụng nên liền bảo dì Nguyệt tùy ý làm một chút món.

Chuyện phát sinh ngày hôm nay Lục Bắc Xuyên không báo lại cho người nhà, thứ nhất là để tránh mẹ Lục phải lo lắng, thứ hai cũng là vì lo bị rò rỉ thông tin sẽ gây bất lợi cho Diệp Trăn.

"Mẹ và Chúc Chúc đã ngủ chưa ạ?" Dì Nguyệt bưng bữa ăn khuya lên, Lục Bắc Xuyên nhỏ giọng hỏi một câu, nhìn về phía cầu thang.

"Ngủ rồi," Dì Nguyệt cười múc một chén canh cho Diệp Trăn, "Hôm nay Chúc Chúc cứ khóc cả ngày, không chịu ăn cái gì, nhưng mà tiên sinh yên tâm, đứa trẻ nào cai sữa cũng đều như thế thôi, hai ngày nữa rồi sẽ quen."

Lục Bắc Xuyên gật đầu, không nói gì.

"A...! Cổ phu nhân bị gì thế? Sao lại để bị thương vậy?"

Chỗ dì Nguyệt đang nói là vết bầm tím nhỏ ở bên phải cổ, gần đầu vai của Diệp Trăn, có lẽ là lúc kiểm tra không phát hiện, mặc áo khoác nên cũng không chú ý tới, bây giờ cởi áo khoác ra, dưới ánh đèn sáng sủa trông cũng có vẻ hơi dữ tợn.

Diệp Trăn tùy ý cười cười, "Không sao đâu ạ, chỉ là không cẩn thận để bị va chạm thôi. Dì Nguyệt, dì lấy hộ con chai dầu thuốc để con tự bôi một tí là được rồi ạ."

"Được được được, dì đi ngay đây." Dì Nguyệt vừa trả lời vừa chạy lên tầng.

Lục Bắc Xuyên nhìn thoáng qua vết bầm tím doạ người kia, mí mắt trầm xuống, "Chuyện gì xảy ra vậy."

"Có lẽ là bị siết lúc Diệp Chấn Đình túm lấy."


Lúc Lục Bắc Xuyên bước vào cửa chỉ thấy Diệp Chấn Đình cầm dao tới gần Diệp Trăn, lại không thấy được cảnh Diệp Chấn Đình cưỡng ép siết Diệp Trăn ở trước ngực.

"Siết?" Hơi thở nguy hiểm của Lục Bắc Xuyên dần lan tràn, "Siết như nào."

Diệp Trăn bưng chén canh nóng lên cẩn thận thổi, không muốn kể lại tình cảnh lúc đó quá mức doạ người, chỉ nói lời ít mà ý thì nhiều, "Lúc ấy chỉ nắm lấy rồi siết một chút, thật sự không có chuyện gì đâu."

Lục Bắc Xuyên thấy cô không muốn nói thêm, cuối cùng cũng không hỏi nhiều nữa, sau khi ăn xong bữa ăn khuya cả hai liền lên lầu. Lúc Diệp Trăn bước ra khỏi phòng tắm, Lục Bắc Xuyên đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.

Rèm cửa được kéo ra, ngoài cửa sổ là một màn đêm đen mênh mông vô bờ. Chỗ này là khu biệt thự, rất hoang vắng, không có quá nhiều ánh đèn từ các toà nhà, toàn bộ màn đêm đen tối, không nhìn thấy một tia ánh sáng.

Diệp Trăn lau tóc ngồi ở trên giường, thỉnh thoảng lại nghe hắn nói vài câu, qua đôi lời cô cũng đoán được Lục Bắc Xuyên đang nói chuyện với bên cho vay nặng lãi.

Lẳng lặng đợi một hồi, Lục Bắc Xuyên mới cúp máy.

Diệp Trăn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Nhân chứng và vật chứng vô cùng xác thực, Diệp Chấn Đình tuyệt đối sẽ chạy không thoát."

Đối với Diệp Chấn Đình, Diệp Trăn không có nhiều tình cảm, vụ bắt cóc tống tiền ngày hôm nay càng khiến cho cô cảm thấy người này buồn nôn ghê tởm hơn.

Lục Bắc Xuyên cầm chai dầu thuốc dì Nguyệt đưa tới, ngồi xuống trước mặt Diệp Trăn, nhìn vết bầm tím trên cổ cô và một vết thương bên kia, mi tâm nhíu chặt.

Diệp Trăn biết hắn muốn thoa thuốc cho mình, liền vội vàng cướp lọ dầu thuốc trên tay hắn.

"Để em tự làm đi."

Nói xong liền đứng dậy định vào phòng tắm bôi, lại bị Lục Bắc Xuyên kéo xuống ngồi ở mép giường, không nói gì chỉ ấn cô xuống, "Anh làm!"

Hắn đổ một chút dầu ra lòng bàn tay, chà xát xong lại thoa lên chỗ bị bầm tím.

Đây thật ra là một hành động rất mập mờ, bàn tay to rộng của Lục Bắc Xuyên kề sát ở chỗ cổ của cô. Mạch máu ở cổ đột nhiên nhảy lên trong lòng bàn tay Lục Bắc Xuyên, đó là một cử động rất nhỏ bé, gần như không thể nhận ra, nhưng vẫn bị hắn thấy được.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được hành động nuốt ngụm nước miếng vì khẩn trương của Diệp Trăn.

Lục Bắc Xuyên rủ mí mắt xuống, che đậy ý cười dưới đáy mắt.

Diệp Trăn làm sao có thể không khẩn trương được. Lòng bàn tay được chà xát thuốc dán ở chỗ cổ cô, phần da bị chạm vào nóng ran. Đặc biệt là trong lòng bàn tay hơi thô ráp của Lục Bắc Xuyên dường như có vết chai mỏng, xoa nắn trên làn da non mịn của cô khiến chỗ được xoa nắn càng ngày càng nóng, ẩn ẩn có cảm giác ngưa ngứa từng chút chui xuống dưới da thịt, nhưng cũng không phải không thoải mái, mà ngược lại còn dễ chịu kì lạ.


Có lẽ là ảnh hưởng từ cổ, toàn thân Diệp Trăn dần trở nên khô nóng.

Nhịp tim cô đập rất nhanh, máu chảy xuôi trong mạch máu.

Cô là người trưởng thành bình thường, có nhu cầu bình thường.

Lục Bắc Xuyên không nhắc tới không có nghĩa là cô không cảm thấy.

Diệp Trăn khẩn trương nuốt nước miếng, lòng bàn tay không nhịn được nắm chặt lại, gương mặt lặng lẽ đỏ lên một mảng lớn, dần dần lan lên trên, nhuộm đỏ cả thính tai.

Đó là không khí vô cùng tốt, cũng là thời cơ cực kì thích hợp.

Xoa nắn một lúc, Lục Bắc Xuyên buông lỏng tay, cảm giác ngưa ngứa nóng rực ở cổ vẫn còn.

Hô hấp Diệp Trăn có hơi không ổn định, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lục Bắc Xuyên hiển nhiên là có hơi không được tự nhiên. Cô vô ý thức đứng lên muốn lảng tránh, lại bỗng nhiên bị Lục Bắc Xuyên kéo ở sau gáy, chưa được Diệp Trăn cho phép đã nặng nề hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mà cô chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn gấp rút, cường thế, như muốn ăn tươi nuốt sống của Lục Bắc Xuyên.

Nụ hôn này quá mãnh liệt cũng quá mức bá đạo, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp của Diệp Trăn cũng đã trở nên khó khăn, trong thoáng chốc lại có ảo giác bị ngạt thở.

Giữa răng môi bị Lục Bắc Xuyên càn quét sạch, lúc Diệp Trăn lấy lại tinh thần, bản thân đã bị Lục Bắc Xuyên đè xuống giường. Đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống Lục Bắc Xuyên, tạo ra một vầng sáng làm cô loá mắt.

Ở giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối, trong nhất thời Diệp Trăn cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt Lục Bắc Xuyên.

Nhưng không khí nóng rực này vẫn còn, cô có thể cảm nhận được sự cháy bỏng của Lục Bắc Xuyên.

Diệp Trăn không nói gì, Lục Bắc Xuyên cũng không nói gì, trong lòng hai người biết rõ nhưng vẫn trầm mặc giằng co với nhau.

Một giây sau, Lục Bắc Xuyên thăm dò cúi xuống tìm kiếm chỗ cổ Diệp Trăn, cắn nhẹ lên vết thương dài bằng móng tay kia, nhẹ nhàng ngậm, cắn.

Một mùi thơm độc quyền thuộc về phụ nữ liền xộc vào mũi, xen lẫn với mùi dầu thuốc phá hư bầu không khí.

Diệp Trăn phát ra một tiếng rên khó nhịn.

Đầu Lục Bắc Xuyên nổ tung một tiếng, trở nên trống rỗng.

Tự chủ, kiểm soát, chịu đựng cái mẹ nhà nó!


Nửa quá trình sau Diệp Trăn kỳ thật đều mơ mơ màng màng, cũng không biết là lần thứ mấy. Cô chỉ nhớ mang máng Lục Bắc Xuyên nói cái gì đó bên tai cô, nhưng cụ thể nói gì cô cũng không nhớ rõ lắm. Hình như là một lần nữa? Một lần cuối cùng? Thật sự là một lần cuối cùng sao?

Cô cứ mơ mơ hồ hồ, thẳng đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại, lúc Lục Bắc Xuyên kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài đã sáng.

Diệp Trăn híp mắt lật người, mơ màng bảo Lục Bắc Xuyên kéo rèm cửa lại. Một hơi thở nóng lẩn quẩn bên tai cô, trong lời nói còn mang the ý cười, "Mười một giờ rồi, xuống giường ăn cơm trưa thôi."

Mười một giờ?

Trong phút chốc Diệp Trăn liền mở to mắt, nhìn về phía bệ cửa sổ. Thời tiết vào đông hiếm lắm mới được ánh nắng mặt trời rực rỡ rải vào trong phòng, vô cùng ấm áp.

Cô vừa nghĩ, cả người còn mệt mỏi bất lực, đặc biệt là... Diệp Trăn mặt không biểu cảm nhìn Lục Bắc Xuyên, trong đầu chậm rãi hồi tưởng lại cuộc vận động buổi tối hôm qua, không nói một lời.

Lục Bắc Xuyên xấu hổ sờ mũi, tự biết bản thân đuối lý. Hắn chui tay vào trong chăn luồn ra phía sau lưng Diệp Trăn, nhẹ nhàng nâng cô lên, hỏi: "Anh bảo người ta bưng cháo lên cho em nhé?"

"Không cần đâu," Diệp Trăn không do dự cố vén chăn lên, rất không biết lượng sức mà muốn xuống tầng ăn cơm.

Tay Lục Bắc Xuyên nắm cả eo Diệp Trăn, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Diệp Trăn nghiêng người nhìn hắn một chút, "Lục tiên sinh, làm phiền anh học cách khống chế bản thân, được không?"

Sắc mặt Lục Bắc Xuyên càng trở nên bất đắc dĩ.

Nhà ăn dưới tầng được Lục Bắc Xuyên phân phó, dì Nguyệt bưng một bát cháo thanh đạm đặt trên bàn ăn. Nhìn Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên thân mật xuống tầng, trên mặt cũng hiện rõ vẻ vui mừng.

Mẹ Lục lại không cảm thấy có cái gì lạ, cho rằng khoảng thời gian này Diệp Trăn rất mệt nhọc nên cũng không hỏi nhiều, bế Chúc Chúc ngồi ở bàn ăn, xúc cho bé ăn cháo.

Chúc Chúc thấy Diệp Trăn tới, vội vàng duỗi ra hai cánh tay mập mạp nhỏ, muốn mẹ bế.

Diệp Trăn ngồi lên ghế, đang chuẩn bị ôm lấy Chúc Chúc, Lục Bắc Xuyên lại duỗi tay bế con lên trước.

Người muốn ôm lại không ôm được, lại còn bị rơi vào trong ngực người cha nghiêm khắc, Chúc Chúc ủy khuất méo miệng, trên mặt mũi viết đầy chữ không vui.

"Dì Nguyệt, bưng đồ ăn của Chúc Chúc qua cho con, để con đút cho nó."

"Ài, được rồi."

Lục Bắc Xuyên hiếm khi chăm sóc Chúc Chúc, mẹ Lục cũng sẽ không quản hắn, nhìn Diệp Trăn có vẻ mệt mỏi, lo lắng hỏi: "Trăn Trăn, gần đây công ty nhiều việc lắm à? Sao lại mệt thế?"

Diệp Trăn cười cười, "Không có gì đâu ạ."

Diệp Trăn đi lấy cái thìa trên bàn, khăn quàng cổ được cố tình khoác lên lại bị tuột xuống, lộ ra những dấu hôn hỗn độn trên cổ.

Mẹ Lục vừa nhìn liền hiểu rõ trong lòng, cười cười, không tiếp tục hỏi nhiều.


Khoảng thời gian gần đây Chúc Chúc cai sữa rất không ổn định, mấu chốt là ở chỗ mẹ Lục dễ mềm lòng. Thằng nhóc vừa khóc vừa nháo quyết không ăn cái gì khiến bà trở nên sầu não, cũng không đành lòng bỏ đói nhóc.

Nhưng Lục Bắc Xuyên lại không có thứ gọi là không đành lòng, múc một muỗng cháo đút tới bên miệng Chúc Chúc, nếu không chịu ăn thì phải ăn đánh.

Cháo sền sệt, Chúc Chúc méo miệng, không muốn ăn, đưa con mắt to mông lung nhìn về phía Diệp Trăn và mẹ Lục cầu cứu.

"Lục Tri Phi, há mồm!"

Chúc Chúc khẽ run rẩy, ngửa đầu nhìn ánh mắt nghiêm khắc kia, rốt cuộc cũng không dám giả bộ đáng thương với cha, đành ủy khuất há mồm nuốt xuống.

Từng muỗng một, dần dần cũng thấy đáy bát.

Không thể không nói, chính sách của Lục Bắc Xuyên rất có tác dụng.

Đút no Chúc Chúc, Lục Bắc Xuyên đưa bé cho dì Nguyệt, lúc này mới cầm đũa lên ăn cơm.

"À đúng rồi, bên cảnh sát có khả năng cần em đến để lấy khẩu cung đó." Câu này là nói với Diệp Trăn.

Diệp Trăn mất hết cả hứng, ừ một tiếng.

"Khẩu cung?" Mẹ Lục kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lục Bắc Xuyên kể từ đầu tới cuối những chuyện phát sinh ngày hôm qua, mẹ Lục nghe xong tức giận đến nỗi đập chiếc đũa xuống bàn.

"Diệp Chấn Đình bắt cóc Trăn Trăn?" Mẹ Lục không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Ông ta có còn là con người nữa hay không?"

"Mẹ, đừng nóng giận, không đáng đâu."

"Được, mẹ không tức giận, nhưng chuyện này không thể bỏ qua được!" Mẹ Lục nghiêm nghị nói: "Bắc Xuyên, chuyện này con nhất định phải giải quyết ổn thoả, tuyệt đối không thể tha thứ cho tên Diệp Chấn Đình!"

Nói xong lại nói nhỏ: "Bắt cóc tống tiền mà cũng dám làm, không biết về sau sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!"

Diệp Trăn ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Lục Bắc Xuyên, Lục Bắc Xuyên dùng ánh mắt chỉ chổ cổ cô, Diệp Trăn sững sờ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ửng đỏ, luống cuống tay chân dùng khăn quàng che kín cổ.

Tên vô lại này!

Diệp Trăn nghiến răng nghiến lợi.

Lục Bắc Xuyên thật sự báo cảnh sát, Diệp Chấn Đình vẫn chắc chắn là mình chỉ uống cà phê tâm sự với Diệp Trăn mà thôi, nhưng có nhân chứng vật chứng và sự kiên trì của Lục Bắc Xuyên, sở tư pháp đã tiến hành khởi tố Diệp Chấn Đình.

Con rể báo cảnh sát vì cha bắt cóc tống tiền con gái, chuyện này xảy ra ở bất cứ gia đình nào đều là bí mật khó có thể khai quật được, huống chi người trong cuộc lại còn là Lục gia.

Cho nên, tin tức vừa được đưa ra, có vô số thông tin thật giả, lớn nhỏ chen chúc tới.