Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 106: C106: Vô Tội? (2)




Editor: Myy

____

Mà giờ khắc này người đang được Lục Bắc Xuyên tâm niệm nhớ nhung ở trong lòng đang bị những lời bình luận trên mạng chọc tức đến bật cười.

Cô là minh tinh gì đang nổi sao? Vậy mà lại có nhiều người nói về cô như thế?

Bây giờ đã như vậy, đợi đến khi phim của cô được chiếu lên, độ thảo luận chẳng phải còn hơn cả minh tinh đang nổi như Thẩm Vi Nhân đấy chứ?

Diệp Trăn tùy ý liếc mắt nhìn, mặc dù không có kinh nghiệm trong giới giải trí, nhưng dưới tình huống này cũng biết chắc chắn là có người cố ý mua thuỷ quân bôi đen mình. Cô gọi điện thoại hỏi Tần Tri Âm, hỏi cô ấy có biết tin tức gì hay biết là ai ở sau lưng đẩy tay không.

Tần Tri Âm chuyên nghiệp phân tích chuyện này cho cô nghe. Những người góp tay vào chuyện này có Thẩm Vi Nhân và mấy minh tinh khác từng muốn hợp tác, diễn phim của Lục thị nhưng bị Lục thị cự tuyệt đã cố tình giúp Diệp Tình. Cô ấy nói Diệp Trăn không cần để ý cũng đừng ra mặt, không cần so đo với mấy người thấp kém trên mạng, bộ phận PR sẽ làm rõ chuyện này.

Diệp Trăn thật sự không có ý nghĩ muốn ra mặt, chỉ là khi nhìn thấy video của Diệp Trăn thời học cấp 3, lại còn được chỉnh sửa qua thì càng quá đáng hơn, cô cảm thấy rất tức giận đối với loại hành vi này.

"Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không để ở trong lòng," Diệp Trăn tùy ý ấn mở một cái video thời cấp 3 của Diệp Trăn, "Nhưng hành vi lan truyền video khi chưa có sự đồng ý của tôi, tôi nhất định phải truy cứu!"

"Cô đừng lo, chuyện này Lục tổng đã bắt đầu cho luật sư xử lý rồi, chuyện này tôi cũng sẽ cố hết sức dùng quan hệ xã hội, cô không cần để ở trong lòng."

Diệp Trăn không có nửa phần hoài nghi đối với năng lực của Tần Tri Âm, "Vậy cảm ơn cô."

Đang chuẩn bị cúp điện thoại, Tần Tri Âm đột nhiên lên tiếng kêu cô lại.

"Bà Lục, có chuyện này..." Giọng điệu cô ấy có chút do dự.


Diệp Trăn không hiểu, "Tần tiểu thư, có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng đi."

Tần Tri Âm cười cười, "Tôi vẫn luôn rất hiếu kì, vì sao Lục tổng lại coi trọng tôi, để cho tôi đảm nhiệm vai trò tổng thanh tra bộ phận PR của Lục thị. Vừa rồi ở văn phòng của Lục tổng, Lục tổng nói là do cô tiến cử tôi. Bà Lục, tôi rất cảm ơn cô, nhưng tôi có thể biết được lí do vì sao cô lại tiến cử tôi không?"

Diệp Trăn trầm mặc.

Kỳ thật đi đến tận bây giờ, Diệp Trăn biết, hiện tại kịch bản đã sớm thoát khỏi nguyên tác rồi.

Diệp Tình và Lâm Trạm trên cơ bản đã không còn bất kỳ khả năng nào. Cách Lâm Trạm phát triển cũng đã chuyển hướng, trong tiểu thuyết Lâm Trạm vốn sẽ không trở lại Lục gia cũng không được Lục lão gia thừa nhận, nhưng bây giờ đều đã chiếm được.

Hiện thực và tiểu thuyết tương phản lớn như thế, cũng triệt để khiến Diệp Trăn tin tưởng kết cục trong tiểu thuyết sẽ không phát sinh lên người cô.

Mà nếu hiện thực đã không vận hành tuân theo tiểu thuyết, như vậy người tài giỏi như Tần Tri Âm tất nhiên cũng sẽ không được khai phá. Cô đúng là cũng cất chứa một chút ý nghĩ may mắn, nhưng cũng hi vọng người có tài như Tần Tri Âm có thể tự mình phát huy tài năng của mình, không nên bị lu mờ cả đời.

"Tần tiểu thư, chuyện này cô không nên cảm thấy kỳ quái. Người có tài năng thì ở đâu đều có thể phát sáng, tôi chỉ không muốn thấy người có năng lực như cô bị mai một mà thôi. Cô cũng đừng coi tôi là ân nhân, kỳ thật tôi và cô chỉ là quan hệ boss và nhân viên giản mà thôi, tôi bỏ tiền cô bỏ sức, lấy tiền làm việc, chỉ thế thôi."

Diệp Trăn thản nhiên như vậy, cũng khiến cho Tần Tri Âm yên lòng.

Trải qua vô số âm mưu quỷ kế trong giới giải trí nên Tần Tri Âm vẫn luôn giấu trong lòng một phần cảnh giác đối với mọi người. Trên đời không có chuyện gì tốt như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, cái gì đều có lý do của nó. Nếu chỉ là bởi vì coi trọng năng lực của cô, vậy cô hoàn toàn tiếp nhận.

"Bà Lục, cảm ơn cô."

Diệp Trăn nhướng mày cười một tiếng, "Đừng khách khí."

Cúp điện thoại, Diệp Trăn cười tiếp tục ôm lấy Chúc Chúc đặt mông ngồi dưới đất, "Chúc Chúc, đến đây, hôm nay chúng ta học cách đi lại có được không?"


Hai tay Diệp Trăn kẹp dưới nách Chúc Chúc, hai bàn chân nhỏ ngắn vừa vặn chạm mặt đất, đạp loạn xạ ở trên thảm. Chúc Chúc cứ một lúc thì uốn chân lại, lúc lại đạp hai cái, tóm lại chính là không chịu đi lại nghiêm túc, còn cười toe toét ngửa đầu nhìn về phía Diệp Trăn. Cứ buông lỏng tay thì lại ngã xuống ôm bình sữa không buông, Diệp Trăn tức giận đến mức vỗ nhẹ hai cái lên bờ mông nhỏ trần truồng của bé.

"Chỉ biết mỗi ăn là ăn, con cứ ăn mãi rồi nhỡ biến thành tiểu mập mạp thì sao!"

Chúc Chúc miệng chảy dãi ròng ròng nhìn Diệp Trăn cười ha ha.

Mẹ Lục từ trên lầu đi xuống, ăn mặc chỉnh tề, đồ trang sức trên người đeo không ít. Nhìn cách ăn mặc giống như muốn ra ngoài, nhưng điều kỳ lạ là, sắc mặt của bà cực kỳ khó coi.

"Mẹ, sao vậy ạ?"

Diệp Trăn cũng hiếm khi thấy mẹ Lục tức giận thành như vậy.

Mẹ Lục chìm khẩu khí, thái độ hơi hòa hoãn chút, "Không có việc gì, con ở nhà chăm sóc cho Chúc Chúc nhé, mẹ ra ngoài một chuyến."

Mặc dù Diệp Trăn có hơi nghi hoặc, nhưng hình như mẹ Lục rất vội, nói xong liền đi.

Diệp Trăn đi đến chỗ dì Nguyệt, hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vậy ạ, mẹ cháu nhìn qua có vẻ rất tức giận."

Dì Nguyệt cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, lắc đầu.

Nửa giờ sau, mẹ Lục xuất hiện ở một quán cà phê, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi đến chỗ cha mẹ Diệp.

Cha mẹ Diệp nhìn thấy mẹ Lục, cùng nhau đứng dậy, "Bà thông gia, bà đến rồi."


Trên mặt mẹ Lục không có chút ý cười nào, mặt không biểu tình ngồi xuống đối diện hai người, "Xin lỗi đã tới chậm."

Sắc mặt cha Diệp ngượng ngùng, tiếp tục cười nói: "Không sao không sao, chúng ta cũng mới vừa tới thôi, bà nhìn xem... Bà có muốn uống chút gì không."

Nói xong, phục vụ liền đưa thực đơn tới.

Mẹ Lục giơ tay biểu thị ngừng lại, "Không cần, hôm nay tôi đến cũng không phải vì chuyện gì khác." Bà lạnh lùng nói: "Tôi đã điều tra tình trạng kinh tế hiện tại của các người, hiển nhiên cũng không tốt lắm, công ty còn đổi chủ khác. Khoảng thời gian không có thu nhập rất khó chịu sao? Cho nên cần con gái bước vào giới giải trí kiếm tiền?"

Bị mẹ Lục vạch trần tình trạng kinh tế bây giờ ở ngay trước mặt, cha mẹ Diệp mười phần quẫn bách.

Nhưng lời mẹ Lục nói đúng là sự thật.

Lúc Diệp Trăn mang thai hạng mục của cha Diệp bị Lục Bắc Xuyên phê chuẩn là không đáng một đồng, đầu tư xong, quả thực như lời Lục Bắc Xuyên nói, không đáng một đồng. Mặc dù lúc đó cũng có vài người đầu tư, nhưng cũng chỉ là khiến Diệp thị trầm trọng thêm mà thôi.

Ngay lúc đó cha Diệp rất tự tin, đinh ninh cái hạng mục đó có thể khiến cho Diệp thị khởi tử hồi sinh, cho nên luôn tìm nguồn vốn đổ vào hạng mục này, vay ngân hàng không ít tiền, cuối cùng không những mất cả chì lẫn chài mà còn thiếu một khoản nợ nần khiến ông ta bất lực.

Ngay lúc đó chỉ có hai biện pháp, một là tuyên bố phá sản, như vậy vấn đề nợ nần sẽ không còn là vấn đề nữa. Nhưng cứ như vậy sẽ mất đi Diệp thị và Diệp gia, hết cách xoay chuyển.

Cách thứ hai, để bị thu mua. Diệp thị không cần phải phá sản, nợ nần cũng không còn là vấn đề. Mặt ngoài Diệp thị vẫn là của Diệp gia, nhưng trên thực tế đã sớm đổi chủ.

Về phần tìm Diệp Trăn cùng Lục Bắc Xuyên, cha Diệp vẫn biết tự mình hiểu được, Lục Bắc Xuyên sẽ tuyệt đối không có khả năng đồng ý.

Vì nửa số đất kia, Diệp thị nhịn đau lựa chọn biện pháp thứ hai, bán Diệp thị cho một người có lai lịch không rõ.

"Tôi... tôi không biết bà đang nói cái gì."

Cha Diệp là người thích sĩ diện, chuyện này vẫn luôn được ông ta che giấu, cứ như vậy bị vạch trần đúng là khiến ông ta mất hết mặt mũi.

Mẹ Lục cười lạnh, "Tôi đã hẹn mấy người ra đây nói chuyện rồi thì đừng có mà nói dối," Bà lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, ném tới trước mặt cha mẹ Diệp, "Sự thống khổ khi thiếu kinh tế tôi có thể hiểu được. Trong thẻ có mười triệu, tôi biết chỉ bằng lối sống sinh hoạt lãng phí của các người thì mười triệu cũng không đáng là bao, nhưng tóm lại vẫn có thể chống đỡ được một thời gian. Nếu như các người sớm tỉnh ngộ, cầm mười triệu này sống cho tốt thì cũng có thể bình an hưởng tuổi già, cũng không cần để Diệp Tình dốc sức làm việc trong giới giải trí nuôi hai người."


Cha Diệp nhìn cái thẻ ngân hàng kia, đôi môi run rẩy, "Bà... ý bà là gì?"

"Tôi muốn nhìn thấy mấy người cầm mười triệu này bình an hưởng tuổi già, để Diệp Tình rời khỏi giới giải trí, quan trọng nhất chính là, người một nhà các người sớm rời khỏi Diệp Trăn!"

Cha mẹ Diệp đều sững sờ.

"Lục phu nhân, bà có ý gì?" Mẹ Diệp cực kỳ bất mãn, cảm thấy mình bị vũ nhục, "Diệp Tình thích giới giải trí, tại sao tôi phải ép nó rời đi?"

Trong lòng cha Diệp cân nhắc một lát, cũng cảm thấy Diệp Tình nếu ở lại giới giải trí thì giá trị con người cũng có thể vượt xa mười triệu này, lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột, "Lục phu nhân, mặc dù tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thân làm cha, tôi rất tôn trọng suy nghĩ của con mình. Diệp Tình muốn tạo lập sự nghiệp trong giới giải trí, cá nhân tôi rất tôn trọng con bé. Đương nhiên, nếu như nó muốn rời khỏi giới giải trí, tôi cũng sẽ ủng hộ nó. Nhưng mà! Tôi tuyệt đối sẽ không dùng danh nghĩa cha mẹ để ép con bé làm bất cứ chuyện gì!"

Lục phu nhân cười mỉa mai, "Nói như thể các người là một bậc cha mẹ tốt vậy."

Mẹ Diệp đẩy tấm thẻ kia lại, "Lục phu nhân, rất xin lỗi, chuyện này chúng tôi không thể đáp ứng. Xin hãy tôn trọng chúng tôi, cũng tôn trọng ước mơ của Tình Tình."

"Đúng, xin lỗi vì không thể làm theo lời bà."

Lục phu nhân nhìn tấm thẻ kia, sắc mặt khó coi, lại lấy từ trong túi ra một tấm thẻ khác ném trước mặt cha mẹ Diệp, "Trong này cũng là mười triệu, cộng lại tất cả là hai mươi triệu, để Diệp Tình rời khỏi giới giải trí, các người cách xa con dâu tôi ra!"

Hai mươi triệu!

Cha mẹ Diệp đồng thời liếc nhau, ấp úng nói: "Lục phu nhân, cái này thật sự không phải là vấn đề tiền bạc..."

Lục phu nhân tiếp tục lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ném tới trước mặt hai người, "Tôi cũng không vòng vèo với các người nữa, hiện tại trên mạng tất cả đều là tin tức liên quan tới Diệp Trăn, còn tính chân thực của những tin tức này tôi không cần đi kiểm chứng cũng biết là một đám tiểu nhân ở nói huyên thuyên ở phía sau lưng."

Bà nhìn cha mẹ Diệp một chút, "Nhưng cũng thật là kỳ quái, mỗi lần Trăn Trăn xảy ra chuyện thì đều lấy Diệp Tình nhà các ngươi ra so sánh, đừng tưởng rằng tôi không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì. Trăn Trăn không quan tâm, nhưng người làm mẹ chồng như tôi lại không thể không quan tâm. Lúc trước các người dạy con như thế nào tôi không muốn biết, nhưng bây giờ Diệp Trăn đã bước vào Lục gia thì chính là người của Lục gia chúng tôi, tôi không muốn nghe bất cứ kẻ nào nói xấu sau lưng người nhà chúng tôi, hiểu chưa?"

Nghe được lời nói này của Lục phu nhân, mẹ Diệp đứng ngồi không yên, "Lục phu nhân, những lời bình luận trên mạng về Diệp Trăn đâu có liên quan gì tới Tình Tình. Miệng người đời chẳng lẽ có thể bịt lại được sao? Hai chúng nó là chị em sinh đôi, lớn lên cùng nhau, dáng dấp lại càng giống nhau như đúc, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lấy ra so sánh. Chuyện này... người có lỗi chính là những kẻ đi nói xấu người khác, Tình Tình nhà chúng tôi vô tội!"

"Vô tội?" Lục phu nhân trầm giọng nói: "Diệp phu nhân, tôi cũng đã từng gặp Diệp Tình. Người xưa đã nói hiểu con không ai bằng mẹ, thế nhưng tôi thấy Diệp phu nhân không chỉ tâm mù mà mắt cũng mù nữa. Chuyện này đến cùng có liên quan tới Diệp Tình hay không tôi không muốn thảo luận với bà, tôi chỉ muốn nói, lần sau tôi không muốn nhìn thấy mấy người trên mạng so sánh Diệp Trăn với Diệp Tình nữa. Nếu như Diệp Tình không có cách nào khống chế đám fan hâm mộ của nó, vậy thì tốt nhất đừng có xuất hiện trong giới giải trí nữa, tránh bị người khác lợi dụng!"