Sáng hôm sau...
Vì đêm qua quá cuồng nhiệt và thức khuya nên sáng cô thức cũng đã trễ, anh đã đi sớm nơi anh từng nằm cũng lạnh đi.
Cô dọn dẹp xong rồi đi chợ. Cô về đến nhà cũng đã 11:00. Cô về thấy cổng mở trong sân cũng có xe hơi nhưng đó không phải xe anh. Cô vội đi vào nhà. Thấy kệ giày có đôi cao gót có hạn.
"Thì ra cô là Bạc Phu Nhân của Bạc Minh à!!" Từ trên lầu có giọng nói cô nhìn lên thì thấy một cô gái tóc nâu uống lượn xinh đẹp quyến rũ mạc bộ váy bó sát người trễ vai - đỏ.
"Cũng thật là tướng mạo giai nhân nha" cô gái đó có ý khen ngợi.
"Cô là Mục Mẫn" mặt cô tối lại rồi nói. Cô nhận ra Mục Mẫn là vì cô vô tình nhìn thấy hình Mục Mẫn trong túi áo vest anh.
"Hảo, tôi là Mục Mẫn. Hay mình vào phòng khách nói chuyện nhá" Mục Mẫn nhếch môi cười.
"Sao cô..."cô chưa hết câu....
"À! Cô không biết sao? Đây từng là 'nhà' của tôi và anh Minh. Nên tôi có chìa khoá là chuyện bình thường." Mục Mẫn nhẹ nhàng nói vừa từ tốn bước xuống lầu.
"..." cô im lặng không thể nói gì thêm. Cô cũng thầm cười chua xót tim có chuý nhói khi nghe chữ ' nhà' của cô ấy và anh.
*Cũng phải, mình là người chen chân vào cuộc sống người khác mà!*
Giờ đây, không khí trong căn phòng khách trở nên ngột ngạt yên lặng. Hai người phụ nữ một là vợ trên danh nghĩa của a, một là người anh yêu. Cô như lặng người, cảm giác cuộc sống sắp bị cướp mất ùa về.
Cô thật sự lo sợ, cô gái tên Mục Mẫn mà anh ngày đêm thương nhớ đã quay về anh sẽ bỏ cô, cô gái đó sẽ cướp mất anh.
"Cô yêu Bạc Minh?" Mục Mẫn ngang nhiên hỏi. Giọng thêm êm tai.
"...Phải, không yêu anh ấy giờ tôi không là Bạc phu nhân" cô đang cố gắng mạnh mẽ giành chút gì đó gọi là hy vọng.
"Ha.Vì tình hay vì tiền??" giọng nói là êm tai nhưng lời nói là cay độc "Kẻ đến sau"
Câu sau của Mục Mẫn như giẫm nát ttai tim mong manh của cô, xót xa dâng trào.
"Phải, tôi đến sau. Nhưng tôi là vì tình! nếu tính ra tình cảm tôi dành cho anh ấy chắc hẳng lâu hơn cô" cô vẫn kiên định ra dáng một phu nhân.
"Haha, thật đáng tiếc...anh Minh chẳng hề yêu cô! người anh ấy yêu luôn là tôi." Mục Mẫn cười chế nhạo cô một tiếng.
"Có cần tôi nhắc lại cho tiểu thư đây nhớ, Tôi đang là vợ Bạc Minh vàn người đã biết. Giờ, xem ra tiểu thư đây là đang làm tiểu tam chen chân vào gia đình người?" cô đứng dậy nói rồi xách đồ vào bếp, cô không muốn đôi co nữa. Cô biết mình thua cô gái đó nhưng cô muốn giữ cho mình một chút sĩ diện.
Mục Mẫn tức tối không nói nên lời nhưng rồi cười khoẩy một cái, bước lên phòng anh thay đồ trang điểm ra lấy xe phóng đi tìm anh.
*Lâm Gia Ân!! cô gan trời rồi! trong tay tôi còn con cờ Bạc Minh! ngày tháng đau khổ của cô sắp đến rồi từ từ mà hưởng thụ!!!haha!!!*
Nghĩ đến đây ả nở nụ cười gian ác, trong lòng tăng thêm căm thù cô. Ả chạy thẳng xe đến công ty anh, tiến bước vào làm nhân viên công ty thoáng chút kinh ngạc vì lâu rồi không thấy ả ta đến đây. Trước kia Mục Mẫn là người đầu tiên cũng là duy nhất anh cưng chìu đem đến công ty. Giờ đây anh đã có phu nhân nhưng thật lạnh nhạt với cô ấy. Ả thẳng tiến vào thang máy dành riêng cho anh lên thẳng tầng cao nhất nơi làm việc của anh.
Anh đang chăm chú xem tài liệu, không gian phòng làn việc yên ấn lạnh lẽo...
"Cốc, cốc..." tiếng gõ cửa vang lên ogas vỡ đi không gian yên lắm đấy.
"Mời vào" anh lạnh lùng chẳng buồn xem đó là ai, vẫn chú tâm xem tài liệu.
"Minh Minh" giọng nói êm dịu mà anh ngày đêm thương nhớ cang lên, anh vội vàng ngước lên nhìn. Hình dáng người con gái anh yêu lâu chưa xuất hiện nay đang đứng trước mặt anh, anh như ngừng động. Trong lòng anh thì lại khó hiểu Mục Mẫn! người con gái anh yêu quay lại tồi đáng ra niềm vui phải lớn nhưng len lỏi đâu có có chút buồn chán.
"Minh Minh, em thật sự rất nhớ anh. Nếu không vì gia đình em đã không từ mà biệt. Em thành thật xin lỗi anh Bạc Minh" ả giở trò khóc lóc ôm choàng lấy anh.
"Thôi nào! bảo bối sao lại khóc anh đã tránh mắng gì em đâu?" anh là đã quá u mê ả không còn chút gì bận tân đến người.m con gái yếu đuối yêu anh từng phút từng giây. Anh đỡ lấy ả ôm trọn ả vào lòng yêu thương.
"Em rất yêu anh" ả nhận ra anh đã quá u mê ả.
"Anh cũng rất nhớ và yêu em" anh hôn nhẹ lên trán ả
"Hôm nay, em đã chịu rất nhiều uất ức đó!" ả giả vờ rưng rưng.
"Ai?Ai dám đựng đến bảo bối của Bạc Minh này?" anh căm giận ai đã đựng vào 'bảo bối' của anh.
"Là cô vợ dịu dàng ở nhà của anh đấy! Em là vì không biết cô ấy đang ở nhà của chúng ta nên tự ý đi vào, cô ấy đã quát mắng em xem chút nữa cô ấy đã ra tay với em nữa" ả giở giọng đáng thương rưng rưng như sợ hãi.
"Cô ta dám làm vậy với em? Cô ta chán thở rồi! anh sẽ không để em thiệt thòi đâu!" lòng anh tăng thêm nỗi chán ghét cô thêm.
"Anh à~! em muốn bên cạnh chăm sóc cho anh, em muốn làm vợ anh" ả câu cô dịu dàng với anh.
"Chức Bạc phu nhân này chỉ dành riêng cho bảo bối" anh cưng chìu hôn nhẹ lên má ả.
"Em là muốn sinh cho anh một đứa con!" ả vẽ vài đường trước ngực anh câu dẫn.
"Được, là em nói" anh cười tà bế ả vào phòng nghỉ riêng của anh.
*Lâm Gia Ân ơi là Lâm Gia Ân!! cô không thể giành đồ được với Trắc Mục Mẫn này đây!! haha, tôi sẽ xem cô đau khổ như thế nào! Cô thua rồi Lâm Gia Ân à!*