Một ngày thật đẹp trời tiếng chuông giáo đường vang lên thật em tai. Hôm nay cô là người đẹp nhất sẽ sanh bước cùng người đàn ông cô yêu thật hạnh phúc nhưng anh thì ngược lại anh càng không mong muốn cuộc hôn nhân này, anh đang đợi một người!!
Hôm nay cô rất đẹp cô được mặc được chiếc áo cưới một lần người con gái,gương mặt thanh tua của cô đã bị chiếc khăn voan che đi vẻ lúng túng của cô.
Bên trong thánh đường một người đông đúc toàn là người chức vị cao sang.
Cô được ông Lâm-ba cô nắm tay bước lên lễ đường trên đó anh mắc bộ vest đen thật lịch lãm anh mắt sắc lạnh ko tia cảm xúc dành cho cô, cô thầm thở dài.
*Một người đến sau!*
Lời cha phán hứa cho cuộc hôn nhân của cô và anh:
"Anh Bạc Minh! anh có đồng ý lấy cô Lâm Gia Ân làm vợ dù nghèo khó bệnh tật"
"...con đồng ý" Anh lặng yên một chút rồi trả lời. Cô cũng không ngu ngốc đêns nỗi không hiểu ngụ ý của anh. Cô cười chua xót.
"Cô Lâm Gia Ân! cô có đồng ý lấy anh Bạc Minh làm chồng dù nghèo khó bệnh tật"
"Con đồng ý" cô nói nhưng nghe kĩ trong đó có chút đau thương
"Vậy Thiên Chúa chứng giám cho hai con trở thành vợ chồng! hai con có thể hôn nhau"
Anh đưa tay vén khăn voan che mặt cô ra sau, nhìn khuôn mặt cô thật xinh đẹp anh mắt cô có chút yêu thương dành cho anh, anh có chút dao đọng rồi cuối xuống môi gần môi nhưng lại không chạm nhau anh nghiên mặt qua nhìn xa như hai người hôn nhau nhưng thật ra anh ghé tay cô thầm nói
"Đừng mơ tưởng"
Cô hơi ngạc nhiên nhưng lại bình thản lại.
"Bộp, bộp,..."
Mọi người ở dưới đồng loạt vỗ tay chúc phúc cho họ.
Anh và cô đi tiếp khách từng bàn từng một.
Người phụ nữ trung niên quý phải đứng gần anh
"Con đưa con bé về đi mẹ sẽ tiếp khách, nảy giờ nó mệt rồi đó" mẹ anh bảo.
"Vâng" anh nghe lời mẹ đồng ý anh rất thương và vâng lời mẹ.
Anh đi vào phòng cô dâu nơi cô đang ở đó nghỉ ngơi.
"Cạch"
Anh mở cửa nhìn thấy cô đang ngồi uống nước.
"Về" anh lạnh lùng nói rồi đống cửa.
Cô vội chạy theo anh mở cửa thấy anh đứng đợi.
"A" cô hơi bất ngờ
"Tôi chỉ sợ mọi người nghi ngời. Đừng hy vọng"Anh thờ ơ
Cô quả thực có chút hy vọng nhưng khi anh nói cô lại xịu lơ.
Nhà
Anh không muốn người hầu trong nhà nên việc nhà sẽ là do cô lo.
Anh mở cửa rồi lên phòng cô cũng lẽo đẽo theo sau.
Trong phòng
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạc
"Tôi có chuyện muốn nói với cô!" Anh lạnh nhạt nói
"Có chuyện gì anh cứ nói" cô có hơi sợ
"Cũng không có gì to tác. Tôi và cô ko yêu nhau, nhưng do gia đình tôi cũng không muốn ràng buột gì! Sau 1 năm chúng ta sẽ ly hôn còn lý do tôi sẽ định đoạt" anh nói ra mà không để tâm đếm cảm xúc của cô.Giờ lòng cô như tơ vò thật đau xót.
"Đây là giới hạn của hôn nhân giữa hai ta à!" giọng cô có chút run run
"Cho là vậy" anh thờ ơ
"... được theo anh" cô nén đau thương của lòng mình
"Đây là hợp đồng cô ký đi, chỗ điều kiện tôi còn để trống cô cứ diền vào và cô giữa nó khi nào ly dị cô hãy đưa lại cho cô.
"..." cô không nói gì chỉ lặng im gật đầu vì cô sợ nếu nói ra gì nữa cô sẽ khóc.
"Đây là phòng cô, phòng tôi ở bên cạnh" anh nói xong rồi đi về phòng
Sau khi anh đi nước mắt cô ko tự chủ mà rơi như mưa.
*Tại sao chứ? anh không yêu em nhưng đâu cần tàn nhẫn với em như vậy Bạc Minh!*
Cả tối đó cô cứ khóc ướt cả bảng hợp đồng rồi cô thiếp đi.
"Bạc Minh! em yêu anh" trong cả mơ cô cũng là anh. Cô ngủ nhưng nước mắt vẫn chảy dài.