Tội Lỗi Và Dục Vọng

Chương 56: 56: Nói Hết Nỗi Lòng





- Nhi Lan bình tĩnh nghe tôi nói đã!!
Bỗng dưng trên khóe mi cô xuất hiện một giọt lệ rơi xuống ngay mu bàn tay nhỏ bé là cô đang khóc.

Khóc thay cho những ngày tháng trước kia khi bị đánh đập làm nhục một cách không thương tiếc.

Cô gái vô tội này không làm gì sai trái vậy tại sao lại bắt nạt, hành hạ dã man như vậy?....tất cả đều do người đàn ông trước mặt mà ra.

Cô cứ khóc, nước mắt rơi lã chã trên gò má đã ửng hồng đã làm tim anh đau, lòng anh quặn thắt.

Nghe cô nói hết nỗi đau trong lòng anh lại cảm thấy hối hận và căm ghét bản thân mình hơn nhưng dù vậy đâu thay đổi được gì cô đã ghét anh rồi còn đâu.

Anh không ngờ một câu nói đó của anh lại làm cô kích động đến vậy, nó đã chạm đến nỗi uất ức trong lòng cô.

Nỗi sợ của anh đã thành hiện thực rồi.

Anh đã sợ rằng dù anh có ăn năn, sám hối cô sẽ không bao giờ tha thứ và sẽ rời bỏ anh mà đi.

Chưa kịp lên tiếng hay làm gì cô đã vùng dậy chạy ra khỏi cửa hàng khiến anh hoảng hốt vội trả tiền cho nhân viên rồi vội vã đuổi theo cô.

- Nhi Lan nghe tôi nói đã
Đôi chân anh dải bước chạy thật nhanh để với lấy hình bóng nhỏ bé ở phía trước nhưng tại sao dù có cố gắng đuổi đến anh vẫn không thể với lấy cô vậy?
- Nhi Lan đứng lại đó cho tôi!!

Sức cô yếu hơn anh nên khi chạy được một quãng cô đã mệt lử và chạy chậm lại.

Anh cố gắng nhấc đôi chân nặng như đá tiến sát và chụp lấy cổ tay cô kéo vào một con hẻm tối
- Anh làm gì vậy? bỏ ra! Tôi muốn yên tĩnh một mình.

Không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh nữa
- Nếu tôi để em đi như vậy lỡ đâu lạc thì sao
- Kệ tôi đi trí nhớ của tôi dai nên sẽ nhớ đường ra và tự bắt taxi về không cần một tên như anh giúp đỡ và bao bọc từng chút một đâu.

Không thể chịu được cái miệng luyên thuyên này của cô nữa anh chỉ còn cách ngậm lấy cái môi đỏ mọng ấy mà ngấu nghiến từng chút một.

Hai hàm răng anh cắn lấy đầu lưỡi rồi lại cắn lấy bờ môi đỏ mọng của cô một cách mất kiểm soát.

Thân dưới anh cứ cọ cọ khiến người cô dính vào tường một cảm giác tê tê, nóng bức lan đi khắp cả hai cơ thể đang áp sát vào nhau.

Mặt cô ướt nhẹp, nóng bừng cả lên thế mà anh cứ đá lưỡi bên trong miệng làm cô không thở được.

Hai đôi môi dây dưa truyền cho nhau những cái hôn ướt át và nóng bỏng vô cùng.

Anh hôn đến điên dại cố chống chế lại lực đẩy của người con gái trước mặt.

Sau một hồi thấy không có gì lạ anh mới nhẹ buông môi cô ra rồi cất giọng:
- Em nghe này tôi biết là lúc trước tôi đã làm rất nhiều điều sai trái đối với em.

Lăng mạ, đánh đập em đủ điều mặc dù em đã hết lời van xin nhưng tôi vẫn không dừng lại và tiếp tục hành hạ em.Có lẽ lúc đó trong lòng em tôi chính là một tên giã thú không có lương tâm coi em như cỏ rác hoặc có thể là một công cụ tình dục để tôi thỏa mãn mỗi đêm.

Em đã hận tôi rất nhiều...nhưng Nhi Lan à, em có biết cái lúc đôi chân em bị rao rạch rồi còn mất sức sống muốn tự tử nhảy khỏi lầu là tôi sợ đến mức nào không? Tôi đã sợ em biến mất và không còn quay trở lại nữa.

Từ cái giây phút cận kề sinh tử đó tôi đã biết tầm quan trọng và muốn giữ em ở bên mình.

Nói đến đây giọng anh khàn khàn và trầm hơn bao giờ hết:
- Và tôi cũng đã nhận ra lúc trước mình đã đối xử với em tệ bạc như thế nào....tôi biết là mình sai nên trong suốt thời gian em bị thương ở chân tôi đã cố gắng đối xử với em thật tốt, thật nhẹ nhàng để em dần nguôi ngoai đi cái ác cảm với tôi và sẽ tha thứ cho tôi.

Sau tất cả tôi muốn xin lỗi em.

Nhi Lan à, xin lỗi em vì tất cả...tôi xin lỗi em.

Tôi hứa về sau sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với em nữa, tôi hứa đấy.


Nói rồi cả hai người đều chìm trong trạng thái im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều của hai bên và tiếng cóc, nhái kêu trong bóng tối.

- Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà
- Nhi Lan vậy em có định tha thứ...!
- Tôi muốn về nhà
Nghe thấy cô quyết liệt nói như vậy anh cũng đành im lặng đưa cô về.

Trên xe cả hai cũng không hề nói với nhau với nhau câu nào...mọi thứ đều im bặt đến buồn tẻ chỉ có tiếng gió chạy vù vù bên tai và những ánh đèn của những tòa nhà cao ốc thắp sáng cả một vùng trời đêm.

Về đến biệt thự cô nhanh tay đẩy cửa vào không thèm liếc đến dù chỉ một cái.

Anh cũng bất lực đi phía sau cô.

Thực sự anh cũng chả muốn việc cả hai người cứ im lặng như này.

Cô ghét anh thì cứ ghét nhưng xin đừng im lặng với anh như thế.

Cái nhìn lạnh lùng đó của cô khiến anh thấy sợ và cảm giác rất khó gần trông cô cứ như trái bom hẹn giờ chỉ cần anh động hay nói gì đó thì cô sẽ lấp tức nổ tung.

………………
Một tuần sau
Tại cửa hàng CAKE
- Nài nài Nhi Lan cô nhanh lên đi làm gì mà như rùa bò thế khách người ta đợi mòn dép rồi kia kìa.

Còn mấy người nữa nhanh cái chân lên còn rất nhiều khách đang đợi đấy.

Từ nãy đến giờ bà ta cứ đứng đó quơ tay chỉ bảo này kia, miệng không ngừng thốt ra chất giọng chua ngoa, kênh kiệu khiến cho đám người phục vụ và cô nháo nhào hết cả lên
- Có làm thì mới có ăn.


Cực khổ làm việc mới hái ra tiền chứ cứ làm việc chểnh mảng như thế thì sao mà có được nhiều tiền đây hả.....này này cái cậu kia ai cho cậu dám nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó vậy hả?
Haizz chẳng biết nói sao nhưng khách người ta cũng thấy khó chịu với cái giọng ồn ào này của bà ta.

Đợi bánh cũng có thể đợi một lúc nhưng chính cái giọng đanh đá này của bà ta đang xua đuổi khách đấy.

Người gì mà khó tính, khó nết quá
Cô cũng chỉ bất lực trong lòng,tay chân vẫn nhanh nhảu làm việc.

- Ơ lại là cậu à?
Cô đưa mắt tò mò nhìn lên thì trợn trừng mắt
- Lại là cậu sao? Lần trước cậu gây gổ đến quán làm tôi tổn thất lắm đấy cậu biết không? Xin mời cậu đi cho.

Ánh mắt anh chán chườm không quan tâm đến lời nói đó của bà ta rút trong ví ra một xấp tiền chắc sương sương cũng là mười triệu đưa lên trước mặt bà ta.

- Như vậy đủ chưa?
Bà ta sáng hết cả lòng, dạ mà cầm lấy tiền mỉm cười từ tốn với anh
- À được rồi
- Hừ tôi muốn đến gặp cô ấy.

Bà hãy mau cho cô ấy nghỉ vài ngày, giờ tôi còn có chuyện muốn làm với cô ấy.