Tội Lỗi Và Dục Vọng

Chương 45: 45: Đúng Là Phiền Phức





Cô đi đến trước cửa phòng anh gõ gõ vài cái, đứng một lúc không thấy anh trả lời cô nói:
- Anh có ở trong phòng không vậy?
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là một không gian im lặng, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng chim hót líu lo còn đâu chả có tiếng đáp lại nào của anh cả.

Cô nghĩ anh đã đi làm từ sớm nên không gọi nữa xuống nhà dọn dẹp, nấu cơm, ăn sáng xong cô cẩn thận gói bánh vào trong hộp chờ đến giờ đi làm rồi giao cho khách.

Cửa hàng
- Bà chủ à, tôi mang bánh đến rồi đây
- đến rồi à, mà bánh có hoàn hảo ngon không đấy?
- Bà yên tâm nó hoàn hảo mà " Chẳng biết anh ta làm có ngon không nữa? Nhìn bề ngoài đẹp mắt vậy chắc ăn sẽ ngon"
- Vậy cô để đó đi tí khách tới rồi tôi đưa, mau vào làm bánh tiếp đi.

Cô gật đầu đi vào căn bếp rồi làm bánh, công việc như vậy cứ diễn ra suôn sẻ rồi tầm chiều khoảng ba giờ cô ra khỏi bếp đi vệ sinh xong ra nghỉ ngơi thì thấy bóng dáng anh sau lớp kính lớn của cửa hàng đang nhìn cô chằm chằm.

- " Sao anh ta lại đến đây nữa, đúng là phiền thật "
Cô bước nhanh ra ngoài nói chuyện với anh
- Anh đến đây làm gì?
Anh ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi cô
- Bộ chỗ này gắn biển cấm cho tôi đến đây sao?
- Này bộ anh không còn việc gì khác ngoài đến đây giám sát tôi à?
- Có chứ tôi phải hoàn thành hết việc của công ty rồi đến đây xem em.

Em yên tâm tôi chỉ đứng ngoài này nhìn em thôi sẽ không cản trở gì công việc của em đâu.

- Anh nghĩ là không cản trở sao? Có đấy, tôi không thích việc bị ai đó nhìn lén như vậy đâu

- Sao đâu, dù sao em cũng chỉ ở trong bếp làm bánh thôi mà có ra ngoài đâu mà em nói tôi phiền.

Cô khó chịu ra mặt
- Nếu đã vậy anh cứ đứng ngoài này luôn đi...tôi phải nói với anh một điều nữa đó là nếu ai có hỏi anh là gì của tôi thì cứ nói anh là anh trai tôi.

Tôi không muốn bọn họ xì xào bàn tán về mối quan hệ giữa tôi và anh.

Anh im lặng nhìn cô xem ra cô gái này cũng không xem anh ra gì rồi nên mới dám nói anh một cách thẳng thừng như thế.

- Được rồi, vậy em vào đi
Cô hừ một cái rồi đi vào, ánh mắt hiện lên dòng chữ " CHÁN GHÉT".

Anh thở dài não nề nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy đi khuất sâu vào trong cánh cửa.

Dựa vào cánh cửa xe anh lấy gói thuốc lá rít một điếu cho tâm trạng thả hồn vào suy nghĩ.

Cô gái này anh đã cất công cả đêm để làm bánh giúp cô vậy mà chẳng nhận được lời cảm ơn nào từ cô cả, chán ghê.

Hôm qua khi làm bánh xong anh lên phòng chỉ chợp mắt có tí xíu rồi vùi đầu vào làm việc đến tận hai giờ sáng cho bớt công việc đi rồi chiều mới có thể đến đây gặp cô vậy mà lại bị cô dùng lời nói xua đuổi, mỉa mai lại còn bảo là phải xưng như anh em ruột.

Vài người làm trong cửa hàng thấy anh cứ bãi đỗ xe chốc chốc lại nhìn vào đây mà không mua gì cả.

Bà chủ thấy anh liền nói cho mấy người đó biết anh là anh trai của Nhi Lan.

Mọi người đều" Ồ" lên một tiếng rồi cũng thắc mắc sao anh trai cô lại đến đây mà chỉ nhìn vào mà không mua gì nhưng mà trông anh đẹp trai, lãng tử thế kia nên họ cũng không cần biết lí do anh đến mà chỉ khen ngợi nhan sắc trời phú của anh.

Rồi từng giờ cứ trôi qua anh vẫn đứng đó nhìn vào cửa hàng kể cả khi cô không ở trước mặt anh.

Có vài lần cô ra ngoài nhưng không thèm nhìn lấy anh một cái, chỉ loay hoay làm gì đó rồi lại vào bếp khiến anh có chút hụt hẫng.

Đến năm giờ hơn học sinh trong trường ồ ạt ra về, vài nữ sinh đi qua anh cứ ngoái lại nhìn rồi thì thầm to nhỏ gì đó.

Cô trong bếp bị gọi ra bê khay phục vụ khách lại bắt gặp cậu bạn Thế Kiệt đó cũng đang ngồi ở một góc, cô bê khay bánh đến cho cậu ta món bánh Macaron do chính tay cô làm.

- A chào cậu
- Chào cô
- Sao cậu không thử ăn mấy món bánh khác đi, vài lần tôi cứ thấy cậu ăn bánh Macaron này.

Chỗ chúng tôi có nhiều món bánh khác mà cũng ngon lắm.

- Tại tôi rất ghiền ăn món bánh này..nếu cô đã nói vậy thì cho tôi món bánh Quế đi.

Lần nào cũng thế mỗi lần nhìn thấy gương mặt hiền lành, nhu mì của cậu ấy là cô như bị hút hồn, bồi hồi trong lòng.

- Vậy đợi tôi một lát

Cô cứ cười cười, nói nói vui vẻ với cậu bạn Thế Kiệt mà không để ý thấy ai kia đang ghen đến nổ đom đóm mắt, tay đập uỳnh uỳnh lên cửa kính xe
- Nhi Lan em được lắm, nói chuyện với tôi thì cọc cằn khó chịu còn với thằng nhãi hẵn còn hơi sữa kia thì lại dịu dàng, đằm thắm.

Anh nể lắm mới để yên cho cô nói thỏa thích vậy đấy vì anh còn xem xem vài lần nữa thằng nhãi kia có hàng động gì đáng ngờ hay không.

Thấy Thế Kiệt ăn xong ra khỏi cửa hàng anh càng dùng con mắt sắc lẹm dò xét người cậu ta.

Bỗng anh thấy cậu ta ngoái lại nhìn hai nữ sinh mặc váy ngắn đi ngang qua.

Ánh mắt đó không hề bình thường tí nào, đó là cái nhìn biến thái, dê sồm.

Xong cậu ta đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới người hai cô gái đó rồi cười tà mị.

Sở dĩ anh nhìn được như vậy là do cùng là đàn ông và ánh mắt đó anh cũng từng nhìn Nhi Lan như thế khi cô khỏa thân trước mặt anh.

- Xùy tưởng thế nào hóa ra cũng là một tên hám gái thế mà dám dụ dỗ Nhi Lan của ông đây sao.

Nhi Lan em ngu ngốc thật mới đi mến mộ một tên như vậy.

7giờ
Cô như thường lệ lấy tiền lương xong xin phép bà chủ về trước.

Ra cửa thấy anh vẫn mặt dày đứng đó cô không muốn lên xe anh tự túc đi bộ về.

Anh thấy liền kéo tay cô lại cho vào xe.

- Sao mặt sị ra vậy?
- Mặt tôi sị ra cũng là do anh
Anh nhìn xéo cô một cái, cô cũng quay ra nhìn anh bằng ánh mắt như vậy rồi cô vất xấp tiền vào mặt anh.

- Tiền nợ tôi trả
Anh khó chịu đặt xấp tiền đó sang một bên rồi hỏi cô:

- Cái tên nhãi đó em thích hắn đến vậy sao?
- Ý anh là cái cậu Thế Kiệt đó hả? Này người ta có tên đàng hoàng sao anh lại gọi cậu ấy bằng cái từ thô lỗ như vậy?
- Tôi thích như vậy đó.

Tên đó không hiền lành như em nghĩ đâu.

Tôi vừa thấy hắn liếc nhìn hai cô gái trẻ bằng ánh mắt biến thái đó.

- Ai mà tin được anh, lỡ đâu anh lại bịa chuyện để nói xấu cậu ấy trước mặt tôi.

- Vậy em nói đi thằng đó có gì hơn tôi
- Hừ cậu ấy hơn anh gấp trăm lần về tính cách.

Cậu ấy ăn nói từ tốn, hiền dịu, lịch sự lại còn đẹp nữa..không như anh hở tí lại chửi, cục súc.

Nghe cô vừa khen tên đó đẹp trai anh tức ứa máu suýt lòi cả tim, gan ra ngoài nhưng vẫn điềm đạm nói:
- Vậy khoai của thằng đó có to bằng tôi không?
Nghe thấy từ " Khoai" thốt ra từ miệng anh mặt cô đỏ bừng.

- Sao..sao tôi biết được phải kiểm tra mới biết được chứ.

- Thật không ngờ em lại có sở thích bệnh hoạn như vậy
________
Nãy cắt cụt móng tay h bấm khó quá cứ sai mãi tức à.